“Thiếp...!thần thiếp trước kia gọi là Kiều Tuệ, hiện tại gọi là Trang Thư Di.” Trang Thư Di hơi hơi rũ đầu, mặt đỏ ửng lên.
“Vậy ta gọi nàng tên nào thì được?” Tiêu Thừa Dập nói.
Trang Thư Di giương mắt nhìn Tiêu Thừa Dập, không biết nên trả lời như thế nào.
Tiêu Thừa Dập nghĩ đến chuyện quá khứ của cô nương nhỏ đáng thương này mà trước đó Cao Lương nói với mình, giọng nói ôn hòa đi vài phần: “Gọi nàng là Tuệ Tuệ nhé?”
Chỉ thấy đôi mắt to của Trang Thư Di lập tức ngấn nước mắt, gật đầu đáp: “Vâng.”
“Thích người khác gọi là Tuệ Tuệ sao?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
Trang Thư Di lại gật đầu, đã thật lâu nàng không nghe thấy người khác gọi nàng là Tuệ Tuệ.
Từ khi bị hầu phủ đón về, nàng không phải là Kiều Tuệ nữa, mà là tam cô nương của Trường Thanh Hầu phủ, không bao lâu liền tiến cung, sau khi tiến cung nàng thành Trang tài nhân.
Nàng vốn tưởng rằng hầu phủ là nhà của chính mình, vợ chồng hầu gia là cha mẹ chính mình.
Chờ khi đến hầu phủ, nàng mới biết ý của mẹ cả là gì, hóa ra mẹ ruột nàng đã sớm không ở nhân thế, mà người cha hầu gia kia, trong mấy tháng nàng ở tại hầu phủ, nàng tổng cộng chỉ gặp hai lần.
Mơ hồ sau khi tiến cung, Trang Thư Di cảm thấy còn thoải mái hơn so với ở hầu phủ, có điều nàng vẫn thường xuyên nhớ nhung cha mẹ nuôi và đại ca ở xa ngàn dặm kia.
Tiêu Thừa Dập thấy nước mắt vương trên mi Trang Thư Di, khẽ thở dài: “Thật đáng thương, còn muốn ăn không?”
Nhắc tới đồ ăn, Trang Thư Di liền ợ một cái, nhất thời nước mắt cũng quên cả rơi, che miệng, xấu hổ đến mức cúi đầu sát ngực.
Giọng điệu Tiêu Thừa Dập nhẹ nhàng vài phần: “Nhìn dáng vẻ là không đói bụng.”
“Vâng.” giọng nói của Trang Thư Di truyền ra từ kẽ hở ngón tay.
Tiêu Thừa Dập nhìn Trang Thư Di, cảm thấy nàng không chỉ đáng thương, có phần đáng yêu, đang do dự có nên giữ nàng lại thị tẩm hay không thì Cao Lương vào.
“Chuyện gì?” Tiêu Thừa Dập lạnh giọng hỏi.
Cao Lương thấy giọng nói không vui của Hoàng Thượng, vội cung kính nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Bùi tướng quân đã trở lại.”
“Tiến cung?” Tiêu Thừa Dập hỏi.
“Vâng.” Cao Lương nói.
Nếu không phải Bùi tướng quân tiến cung thì Cao Lương cũng không dám quấy rầy Hoàng Thượng, mặc dù hắn biết Hoàng Thượng chưa chắc sẽ giữ Trang tài nhân lại thị tẩm.
Tiêu Thừa Dập liếc nhìn Trang Thư Di còn đang đứng ngây ra đó, nói: “Đưa nàng trở về đi.”
“Vâng.” Cao Lương đáp.
Trang Thư Di rũ đầu, vẫn không biết Hoàng Thượng nói về chính mình.
Khi Cao Lương nói: “Trang tài nhân, lão nô đưa ngài trở về Bắc Uyển.”
Trang Thư Di thế mới biết, Hoàng Thượng nói đưa nàng trở về, hơi ngẩn ra nói: “Thần thiếp cáo lui.”
Cao Lương dẫn Trang Thư Di, đi được vài bước liền nghe thấy Hoàng Thượng nói: “Đợi chút, đem những thứ trên án kỉ này cho nàng mang về.”
Cao Lương hiểu ý cười: “Vâng.”
Trang Thư Di qua mấy hơi thở mới nhớ tới phải tạ ơn, nàng đi vài bước tới trước mặt Tiêu Thừa Dập, uốn gối nói: “Tạ Hoàng Thượng ban thưởng.”
Tiêu Thừa Dập nhéo mặt nàng một chút nói: “Đừng để cái mặt tròn này gầy đói nha.”
“Vâng.” Trang Thư Di hơi ngơ ngác đáp lại.
Thế mà cũng đáp lời, khóe miệng Tiêu Thừa Dập vui vẻ, khi Cao Lương nhìn về phía hắn đã thấy khôi phục nguyên trạng.
Cao Lương cho những điểm tâm và hoa quả chứa đầy vào một cái hộp đồ ăn, đề ở trên tay, nói: “Hoàng Thượng, nô tài đưa Trang tài nhân trở về.”
“Thần thiếp cáo lui.” Trang Thư Di lại hành lễ.
Tiêu Thừa Dập nhìn thấy trên mặt Trang Thư Di chỗ bị bắn nhéo để lại một vệt đỏ nhạt, hắn chưa hề dùng sức đã đỏ như vậy, nhìn dáng vẻ tiểu cô nương đáng thương này không chỉ khờ, còn thật sự non mềm.
Trang Thư Di ra khỏi tẩm điện, Cao Lương sai người mang áo choàng tới cho Trang Thư Di, đỡ nàng lên tiểu liễn, tự mình đưa nàng trở về.
Nhóm tài tử ở Bắc Uyển lúc này đều đi ngủ, nghe được động tĩnh bên ngoài không nhịn được muốn nhìn lén từ cửa sổ, Chu tài tử cũng nhìn.
“Nhanh như vậy đã trở lại, không phải là chọc giận Hoàng Thượng chứ.” Chu tài tử nhỏ giọng nói thầm, trong lòng hơi lo lắng.
Nhưng nàng nhìn thấy Cao công công tự mình đưa về, lại dẫn theo một hộp đồ ăn lớn liền biết không phải chuyện như nàng nghĩ.
Trong lòng nàng lại bắt đầu ghen tị, buông cửa sổ xuống, không muốn xem tiếp dù chỉ là liếc mắt một cái.
Xuân Tuyết đã ra đón, Cao công công đưa hộp đồ ăn cho nàng, nói: “Cẩn thận hầu hạ tài tử.”
“Vâng.” Xuân Tuyết vui vẻ, vội nghênh đón nói.
“Đa tạ công công đưa ta trở về.” Trang Thư Di nói.
Khuôn mặt Cao công công đầy tươi cười: “Việc lão nô nên làm, bên ngoài lạnh, tài tử mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Trang Thư Di cùng Xuân Tuyết trở lại phòng, Xuân Tuyết vội vàng hỏi: “Sao tài tử lại trở về nhanh như vậy, Hoàng Thượng…… ban tắm sao?”
“Ừ, ban tắm, ngươi nhìn tóc ta là biết.” Trang Thư Di vừa nói vừa nghịch một lọn tóc của mình.
“Sau đó thì sao? Hoàng Thượng triệu tài tử thị tẩm không?” Xuân Tuyết hỏi.
“Hoàng Thượng thưởng ta một ít đồ ăn, ta lột quả quýt cho Hoàng Thượng ăn, sau đó liền trở lại.” Trang Thư Di nói, “À, ta còn mang về một ít, ngày mai chúng ta cùng nhau ăn.”
“Sao lại chỉ ăn thôi!” Xuân Tuyết nói, “Hoàng Thượng cũng không làm gì khác?”
Còn nhéo mặt nàng, nhưng nàng không nói, Trang Thư Di nói: “Ôi dào, không có, mệt nhọc rồi, ngủ đi.”
Xuân Tuyết hơi thất vọng, nhưng cũng may sau khi tài tử thị tẩm đã trở lại nguyên vẹn, tháng trước Triệu mỹ nhân đi thị tẩm nhưng lại bị nâng ra An Thái Điện, xong việc còn bị giáng xuống làm Bảo Lâm*.
*(Bảo Lâm là phân vị dưới cấp Mỹ nhân, trên cấp Tài nhân, vị ngang ngũ đẳng hầu)
Trong An Thái Điện, Tiêu Thừa Dập đang triệu kiến Bùi Trúc.
Bùi Trúc xuất thân từ Trung Dũng Công phủ, kiêu dũng thiện chiến, hiện giờ là chủ tướng của Đại Lương chống lại Tây Lăng quốc.
Ngoài ra, hắn còn là bạn của Tiêu Thừa Dập từ thời còn tóc để chỏm.
Tiêu Thừa Dập ở trước mặt Bùi Trúc có vẻ tùy ý hơn vài phần: “Cũng không cần vội vã tới, ngày mai tới cũng được.”
Bùi Trúc cười nói: “Vi thần làm lỡ chuyện tốt của Hoàng Thượng? Hay là bệnh kín của Hoàng Thượng trị hết rồi?”
“Cũng chỉ có ngươi dám nói như vậy!” Tiêu Thừa Dập đen mặt nói, “Ngươi yên tâm, chưa chữa khỏi.”
“Vậy vi thần có cái gì không yên tâm chứ.” Ý cười của Bùi Trúc càng sâu.
“Thật không? Ngày hôm trước ta nói với Khúc Như Hinh là phải tứ hôn cho ngươi, thế mà nàng không phản đối.” Tiêu Thừa Dập nhìn Bùi Trúc, “Ta nói đến lục cô nương Phùng gia, nàng ấy cũng cảm thấy tốt đó.”
Nụ cười của Bùi Trúc đọng lại trên mặt: “Hoàng Thượng ngài nói vậy mà nàng cũng coi trọng sao.”
“Không coi trọng thì ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.” Tiêu Thừa Dập nói.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/tieu-quy-phi-kho-khao/chuong-7