Nhan Hạo tất cung tất kính trả lời: “Vâng, trang chủ.”
Trường Không Long Tường gật đầu, cùng Nhan Hạo đi tới khách phòng, một mặt phân phó: “An bài Thái Hưng ngân trang ở kinh thành, Quốc Thái ngân trang ở Ngọc Châu, Hâm An ngân trang ở Hào Châu cùng Hoa Kiệt ngân trang ở Lư Châu tọa chủ trác.” (ngồi ghế chủ nhà sao:-?)
“Vâng, trang chủ.” Nhan Hạo từ trước đến nay vốn không nghi ngờ quyết định của chủ tử —— đường chủ mười hai đường của Kỳ Lân trang cũng không ngốc đến nỗi đi thắc mắc quyết định của chủ tử.
Đi vào trong phòng, Trường Không Long Tường cẩn thận đặt Bán Hạ ở trên giường, lại đi ra ngoại thất, đối Nhan Hạo nói: “Đem mấy kiện lễ phục qua đây, y phục của tiểu quai đều nhăn cả rồi.”
Là đường chủ được coi trọng nhất trong mười hai đường chủ, Nhan Hạo tự nhiên biết người trong lòng trang chủ là ai, vì vậy vội vã đáp: “Vâng, ta đi an bài chuyện này ngay.”
Trường Không Long Tường thản nhiên nói: “Không vội, ta hỏi ngươi một việc trước, Vân gia ở Thường Châu cùng ngân hàng tư nhân của ai có quen biết tương đối?”
Nhan Hạo lập tức đáp: “Vân gia đương nhiên cùng Phúc Lộc ngân trang ở Thường Châu qua lại nhiều nhất, bất quá gần đây tựa hồ trở thành khách quen ở Trường Trữ ngân trang ở Lĩnh Nam.”
Tự châm cho mình một ly trà, Trường Không Long Tường gật đầu, còn nói: “Ngươi hẳn là biết Nhai Tí Lâu, có bao nhiêu thương gia có thể thân cận với hắn?”
“Hầu như thương gia nào có danh hào đều nhận được bái thiếp của họ, nếu nói đến thân cận, cũng là phường dệt đồ sộ của Vân gia, trà diệp giới của Đan gia, cùng cơ nghiệp tửu lâu kỹ viện của Trần Nhị.”
Trường Không Long Tường lần này thật ra có điểm hiếu kỳ, hỏi: “Cũng không mưu tính đến mấy hiệu buôn lớn nhất, Nhai Tí chỉ có chừng ấy năng lực?”
Nhan Hạo cười khổ nói: “Trang chủ, những hiệu buôn lớn nhất hơn phân nửa không phải đều là của ngươi hay sao. Tin đồn Nhai Tí Lâu muốn thế chỗ Kỳ Lân trang hiện tại đã truyền khắp giang hồ, một phần tư hiệu buôn lớn còn lại còn đang xem chừng, dù sao bọn họ cũng không muốn vì Nhai Tí Lâu mới xuất hiện không được mấy tháng mà đắc tội Kỳ Lân trang.”
Ngón tay thon dài của Trường Không Long Tường gõ gõ mặt bàn, thấp giọng nói: “Sẽ không đơn giản như vậy. Nếu ta đoán không sai, Đan gia cùng Trần Nhị sẽ không phải cũng là khách quen của Trường Trữ ngân trang chứ?”
Nhan Hạo suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Xác thực như vậy.”
Trường Không Long Tường diện vô biểu tình, trong mắt đã có một tia tinh quang hiện lên, y buông chén trà, đứng lên, nói: “Hảo hảo quan sát Trường Trữ ngân trang đi, tiền của các đại hiệu buôn đều ở đó đấy.”
Y khoát khoát tay nói: “Đi chuẩn bị y phục của tiểu quai đi, tiểu quai thích hoàng sắc cùng lam sắc.”
Nói xong lại xoay người đi vào nội thất.
Đi tới bên giường, Trường Không Long Tường ngồi xuống, một tay lướt nhẹ qua khuôn mặt hồng hồng của bảo bối đang ngủ, trong lòng có chút thấp thỏm.
Nếu như mình nghĩ đúng, Lữ Hưởng xem ra đã rất nóng nảy, chính mình cũng đang hành động nhanh hơn.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của Bán Hạ, Trường Không Long Tường mỉm cười, trước khi gặp tiểu quai, y thực sự có thể liều mạng, nhưng hiện tại bản thân không đơn độc, phải cẩn thận một chút, bài trừ tất cả “Vạn nhất”.
Rên rỉ một tiếng, Bán Hạ lo lắng tỉnh lại.
Trường Không Long Tường cúi người hôn lên trán hắn, nhẹ giọng hỏi: “Đánh thức ngươi sao?”
Bán Hạ lắc đầu, nhẹ giọng: “Chân lạnh, ngủ không được.”
Trường Không Long Tường vừa nghe, lập tức cởi ngoại bào, đặt xuống bên người bảo bối, dùng hai đùi kẹp lấy hai chân nhỏ, nói khẽ: “Ta ôm bảo bối, không lạnh nữa, ngủ lại một lúc đi, ngoan.”
Sự việc trong rừng cây khiến Bán Hạ mệt muốn chết đi rồi, lúc này có đại noãn lô, chỉ chốc lát sau liền nặng nề ngủ.
Hôn lên gò má non mềm của bảo bối, Trường Không Long Tường cũng khép lại hai mắt.
Chỉ có ở bên cạnh ngươi, ta mới có thể ngủ ngon như vậy.
Nhan Hạo mời mười tám cửa hàng bạc, hơn hai mươi người đến, hơn nữa khách hắn còn mời những bằng hữu trong giới kinh doanh, bữa tiệc tổng cộng có năm bàn.
Nhan Hạo từ trước đến nay đều âm trầm, cánh thương nhân không ai biết Nhan phủ lại có hậu hoa viên xa hoa như vậy, cũng không nghĩ Nhan phủ có nữ chủ nhân xinh đẹp như thể.
Nhan phu nhân hơn ba mươi tuổi, thiên sinh lệ chất, thoạt nhìn cứ như thiếu nữ mới mười tám đôi mươi, mà lại hơn thiếu nữ một phần thùy mị thướt tha.
Nhan phu nhân không am hiểu xã giao, nhưng nàng cần chỉ ngồi một chỗ, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ngồi cạnh Nhan Hạo ở ghế ngọc trên cao, thật là một đôi bích nhân.
Nhưng lúc người hầu bẩm báo Trường Không công tử đến, mọi người không rảnh mà quan tâm đến Nhan Hạo phu phụ nữa.
Đoàn người đi tới, nam tử đi trước nhất cao to uy vũ, tuổi còn trẻ đã có khí thế áp đảo, trong lòng hắn ôm một tiểu nhân nhi mặt mũi thanh tú, mặc đông quần hoàng sắc, bên ngoài khoác áo lông cừu, tuy rằng không tính là tuyệt sắc, nhưng có chứa một loại khí chất yên ổn nhân tâm, ở bên cạnh nam nhân, hai người vốn là đối lập, lại có vẻ vô cùng hài hòa. Một nữ ba nam theo phía sau nam nhân cùng đi tới, mỗi một người đều mang khí chất phượng mao lân giác. (của hiếm đó:”>)
“Trang chủ.” Nhan Hạo vội vã đứng dậy nghênh tiếp.
Trường Không Long Tường ngồi vào chỗ, cẩn cẩn dực dực đặt Bán Hạ ngồi vào giữa ghế, để hắn ngồi sát bên mình.
Mời mọi người nhập tọa xong, Nhan Hạo đứng lên, cao giọng nói: “Các vị, Nhan mỗ hôm nay có thể mời mười tám tiễn trang lớn nhất cùng nhiều vị có thế lực trong thương giới đến đây, thực sự là tam sinh hữu hạnh, vẻ vang cho kẻ hèn này. Cảm tạ các vị hôm nay đã thu xếp công việc bớt chút thì giờ đến đây, tại hạ vô cùng cảm tạ!”
Hắn dừng một chút, sau đó mới giới thiệu: “Tiểu đệ kinh doanh hiệu buôn Long Phượng, hôm nay vạn phần vinh hạnh, có thể giới thiệu với chư vị chủ nhân chân chính của hiệu buôn Long Phượng — Trường Không Long Tường trang chủ.”
Trên giang hồ chỉ biết trang chủ Kỳ Lân trang có danh hào Hổ Khiếu kiếm, lại không biết tính danh cùng tướng mạo thực sự.
Bên dưới lập tức ồ lên, hiệu buôn Long Phượng buôn bán khắp Uy Ngôi, tuy có căn cơ bền chắc, nhưng không mấy khi quá thu hút sự chú ý của mọi người, mãi cho tới vài tháng qua, vô số cửa hàng nổi danh ở nhiều nơi đột nhiên đều tháo biển hiệu cũ, thay biển hiệu hiệu buôn Long Phượng lên, hiệu buôn Long Phượng đột nhiên trở thành đại gia của thương giới, chỉ chạm tay cũng có thể khiến người phải bỏng.
Mọi người chỉ biết hiệu buôn Long Phượng chia làm mười hai chi nhánh, lại không biết chủ sự là ai, hôm nay không ngờ lại được nhìn thấy vị đương gia trong tin đồn, người này còn trẻ tuổi như vậy, quả thực là một tiếng sấm trên mặt đất bằng.
Bán Hạ chưa từng tham gia tiệc rượu, đương nhiên cũng không biết cách dùng xan cụ (bộ đồ ăn: dao, dĩa…) phức tạp này, Trường Không Long Tường không gọi người khác, tự mình thay Bán Hạ dọn xan cụ, sau đó mới ngẩng đầu lên, hướng mọi người đang ngồi gật đầu ý bảo: “Tại hạ Trường Không Long Tường, đa tạ các vị chiếu cố hiệu buôn Long Phượng nhiều năm, hôm nay đặc biệt mời các vị đến đây gặp mặt, chuyện trò cảm tạ.”
Y vung tay lên, mười mấy nha hoàn đẹp tựa mẫu đơn tiến lên rót rượu; với tư sắc những nha hoàn này, tùy tiện chọn một người tới bất kỳ một nhà giàu có nào đó, tuyệt đối có thể làm chủ tử thần hồn điên đảo; hiện giờ lập tức có tới hơn mười người đi lên, quả thực khiến nhãn cầu của những người nhìn thấy đều bị đánh rơi trên mặt đất.
Rượu của mỹ nhân nha hoàn châm cũng là tuyệt phẩm, chỉ ngửi mùi đã khiến người ta có cảm giác lâng lâng, đến cả cái chén uống rượu cũng là đồ thượng hạng, có thể coi là báu vật.
Những người ngồi đây đều đã quen thói ăn uống cao sang, cũng không nhịn được giật mình tán thưởng.
Uy Ngôi là một quốc gia vùng núi, lại ở phương bắc, những người phú quý có thể thỉnh thoảng ăn chút thức ăn tươi sống vào mùa hạ hay mùa thu, nhưng mùa đông muốn ăn một chút hải sản, chỉ sợ cũng chỉ có hoàng cung đại nội mới có.
Mà lúc này, trên bàn bày toàn bộ là hải sản.
Bốn món nguội, bốn món canh, bốn món hầm, bốn món chưng, bốn món chiên, bốn món nướng, bốn món xào, bốn món ninh, (thở một hơi, sao gì cũng bốn vậy ~.~) tôm, cua, trai, nghêu, cá chép, cá diếc, cá lô, cá chày, cá mực, bào ngư…. (thở hơi nữa:
Hậu hoa viên của Nhan phủ được thiết kế rất khéo léo, lợi dụng hành lang gấp khúc cùng rất nhiều hòn non bộ được sắp xếp bao quanh một khu đất trống, hơn nữa nơi nơi đều đặt ấm lô, khách đến không bao giờ cảm thấy rét lạnh; nhưng thức ăn thì khác, nhiệt độ thấp một chút liền hỏng ngay lập tức — càng không nói đến hải sản.
Nhưng năm bàn tiệc rượu tất cả đều nóng hôi hổi. Chiếc bàn khắc hoa cúc vốn rỗng, bên trong kẹp một tấm thép để giữ nước nóng, bệ bàn cũng rỗng ruột, bên trong có đồng lô cung cấp nhiệt, khiến cả bàn vô cùng ấm áp.
Trường Không Long Tường liếc mắt nhìn Tiết Chanh Chanh một cái, sau lập tức rời tiệc, một lát sau đi vào, trên tay mang theo một cái hộp đựng thức ăn.
Tiết Chanh Chanh lấy những thứ trong hộp cơm ra, là nam qua mật bách hợp chưng (), hải tham bát bảo kê (), khương mẫu lão áp bảo (), đường thố nga chưởng dực () cùng gia dong hoàng ngư đản canh (), còn thêm một bát ngọc ô kê phạn ()
Trường Không Long Tường bày đồ ăn ra cho Bán Hạ, ôn nhu nói: “Tiểu quai mấy ngày nay không thoải mái, không được ăn thuỷ sản, được chứ?”
Bán Hạ gật gật đầu, có chút mệt mỏi, vẫn là cầm lấy thìa, nhu thuận đối Trường Không Long Tường cười, nói: “Ta sẽ ăn sạch sẽ.”
Thích nhất hắn đáng yêu thuận theo, Trường Không Long Tường nắm lấy bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng hôn, lúc này mới bưng chén rượu lên, đối người đang ngồi nói: “Ta kính các vị một ly.”
Nghe nói y là chủ nhân của hiệu buôn Long Phượng, đương nhiên mọi người đều nâng chén.
Uống một hơi cạn sạch, Trường Không Long Tường bỗng nhiên nói: “Hiệu buôn của ta từ trước đến nay luôn thao quang dưỡng hối (giấu tài), vốn không sợ thương nhân hay nhà nho. Nhưng tình hình hiện nay thực không ổn, tiên đế bỗng nhiên băng hà, tân đế vội vàng nhậm chức, Thừa tướng cùng tân đế từ trước đến nay bất hoà, tướng quân tay cầm binh phù, nhưng Thừa tướng là người — một tay nắm quyền một tay điều binh — nội chiến xảy ra chỉ còn là vấn đề thời gian.”
Hiện trường lập tức trầm mặc, có người đã bắt đầu run tay.
Lén thảo luận chính sự, nam nhân này hoặc là chán sống, hoặc là có quan hệ với người có quyền trong triều đình.
Trường Không Long Tường nhìn mọi nơi, trong lòng phác thảo kế hoạch, nói tiếp: “Cho nên để tự bảo vệ mình, hiệu buôn Long Phượng đành phải sớm tính toán. Không biết chư vị có biết Nhai Tí Lâu không? Bọn chúng từng tìm đến ta, muốn cùng ta hợp tác. Ta đoán những người đang ngồi đây đều đã được mời qua đi, chẳng qua có người đã trở thành minh hữu của bọn chúng, có người còn do dự.”
Chưởng quầy của Hâm An ngân trang ở Hào Châu là Trương lão giả lên tiếng: “Trường Không trang chủ dùng cái gì để khẳng định như vậy? Người ta nói Nhai Tí Lâu ‘Có thù tất báo’, nếu không muốn làm đồng minh của chúng, tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết, theo như lời trang chủ, chẳng phải nói chúng ta đều là người của chúng hay sao?”
Trường Không Long Tường nhẹ nhàng thay Bán Hạ lau một hạt cơm bên miệng, bình tĩnh trả lời: “Theo ta thấy, đây cũng là nghi vấn của các hạ a — ‘Vì cái gì Hâm An của chúng ta không đáp ứng Nhai Tí Lâu, lại vẫn đang bình yên vô sự?’ ngươi hỏi ta câu này, bất quá là muốn biết ta có phải là thuyết khách của Nhai Tí Lâu hay không đi?”
Thấy Trương chưởng quỹ thay đổi sắc mặt, thần sắc biến đổi khác thường, Trường Không Long Tường thản nhiên nói: “Ta cùng với Nhai Tí Lâu không hề liên quan, nhưng trùng hợp do thám biết được một chút bí mật của chúng thôi. Ta nói những lời này, các vị có lẽ sẽ hoài nghi, nhưng vì bản thân các vị và tính mạng của những người trong gia đình, Trường Không Long Tường khuyên mọi người tạm thời cứ tin tưởng đi.”
“Nhai Tí Lâu, nếu ta đoán không sai, là tổ chức sát thủ do tân đế Vĩnh Yên khi vẫn còn là thái tử thời gian thành lập, cũng là đồng minh thay hắn mua chuộc nhân dân.”
Trường Không Long Tường lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều cả kinh, những cửa hàng bạc đã thuộc về Nhai Tí Lâu cũng chỉ cho rằng thủ lĩnh của Nhai Tí Lâu là thuộc hạ của thái tử mà thôi.
Trường Không Long Tường nhìn thấy sắc mặt mấy người đó, trong lòng âm thầm buồn cười — Lữ Hưởng, ngươi định dựa vào những người này sao?
“Theo Nhai Tí Lâu, cũng chính là trở thành người của Vĩnh Yên đế. Vốn những chuyện chính trị thế này, thật sự là mỗi người một ý, ta cũng không muốn ép ai phải đi đường nào — bản thân cũng không có ý định thuận theo bên nào cả — ta chỉ ủng hộ bên nào có thể làm cho dân chúng ăn no mặc ấm, không cho tham quan hoành hành.”
Trường Không Long Tường nguyên bản ngữ khí nghiêm túc, nhẹ nhàng ôm lấy Bán Hạ đã ăn đến no căng, ôm chặt nhân nhi vào trong lòng, ôn nhu nhìn bảo bối, nói: “Ta chỉ muốn thế gian yên ổn như vậy, có thể làm cho người ta quý trọng bình an — người có thể cho ta thế giới như vậy, dù hắn không phải là kẻ quyền cao chức trọng, ta cũng nguyện ý vì hắn mà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
Một lần nữa ngẩng đầu lên, Trường Không Long Tường lại là vẻ mặt chặt chẽ nghiêm cẩn nói: “Nhưng mà sau khi tân đế thượng vị, không để ý tới vùng Ngọc Châu gặp nạn tuyết lở chết mấy nghìn người, mười vạn người không nhà để về, mà một lòng một dạ nghĩ cách làm thế nào để cướp lấy binh quyền; Thừa tướng cùng tướng quân có nợ ân của tiên đế, lần nữa nhường nhịn, thế nhưng hắn lại lòng tham không đáy, thành lập Nhai Tí Lâu tru diệt hơn mười môn sinh của Thừa tướng, còn vơ vét của cải khắp nơi, vọng tưởng chiêu dụ quân đội để đọat quyền.”
Nhìn thấy mọi người đang sôi nổi bỗng chốc cúi đầu trầm tư, Trường Không Long Tường nói tiếp: “Hoàng đế như vậy, không thể khiến ái nhân của ta an toàn, cũng không thể giúp các ngươi phát triển cơ nghiệp — chớ quên ‘Quốc phú luận’ nổi tiếng kia, không phải là ngay cả kinh tế cũng muốn tập trung hết về trung ương? Đến lúc đó các ngươi có thể có cái gì? Những người đang ngồi đây có lẽ có cả người của hắn, dám hỏi các ngươi dùng cái gì tin chắc tương lai có thể có được một chức quan? Một người ngay cả cha và anh đều cần, sẽ cần đến các ngươi sao?”
“Hiện tại hắn vẫn chưa ổn định ngôi vị, chẳng phải chỉ có dùng tiền mới có thể tạm yên ổn sao? Đó chính là đạo lý. Ngân trang cùng các thương gia bình thường bất đồng, là nơi của cải lưu thông, nếu cùng có quan hệ phức tạp với các thương gia, để bất kỳ một ngân trang nào bị diệt trừ đối với hắn đều là trăm hại không lợi; mặt khác, ngân hàng tư nhân luôn chú ý đến danh dự, người chủ trì thường là trưởng lão đức cao vọng trọng có chỗ đứng vững chắc trong thương trường, một người dao động tức là tất cả thương nhân đều dao động, mọi người ở đây hiện tại vẫn coi như an toàn.”
Nhận lấy áo khoác do Tiết Chanh Chanh đưa tới, sau khi bao chặt lấy bảo bảo, Trường Không Long Tường còn nói: “Đối với ta mà nói, ai làm hoàng đế cũng đều không quan hệ. Hôm nay ta dám nói những lời này trước mặt nhiều người như vậy, có thể chứng minh không có ai có thể dễ dàng gây sự được với ta ta. Nhưng ta thật tâm hy vọng Uy Ngôi thiên thu vạn thế, không muốn nó bị hủy bởi một đứa trẻ, cũng không muốn náo động khiến bảo bối của ta bất an. Thế nhân đều nói “Vô thương bất gian” (không buôn bán không gian dối), nhưng tự chúng ta cũng hiểu được, là do thế đạo buộc chúng ta phải gian, nhắc tới việc quốc gia đại sự, chúng ta cũng — có lần đại chiến nào chúng ta không quyên góp lương thực hay tiền bạc không? Bản thân chúng ta khi gặp loạn thế đều phải bảo vệ chính mình cùng người nhà, đó có lẽ là chuyện bình thường, nhưng những người ngồi đây có bao nhiêu người có đủ tự tin? Nếu có, Trường Không Long Tường sẽ không nói vòng vo nữa; nếu không, chuyện cần làm nên tự thu xếp ổn thoả.”
Giữa sân một trận yên tĩnh, ngay cả thanh âm của chén đũa cũng không có, một lúc lâu sau, chủ bàn Trương chưởng quỹ đột nhiên giọng cao cười nói: “Chúng ta lăn lộn thương trường mấy chục năm, tự xưng là sành sỏi lõi đời, lại bị tính toán. Hôm nay nếu không phải được nói chuyện cùng Trường Không trang chủ, không chừng Hâm An của ta sẽ sớm làm ra chuyện đáng hận.” Hắn bưng chén rượu lên, đối Trường Không Long Tường nói: “Kính trang chủ một ly!”
Trường Không Long Tường sảng khoái uống xong một ly, lại uống một ly nữa, nói: “Vãn bối trong tay có người, chỉ có thể một tay nâng chén, bất kính rồi, tự phạt một ly.”
Trương chưởng quỹ vốn không để ý, hơi cảm thấy hứng thú hỏi: “Người trong lòng trang chủ có lẽ là trang chủ phu nhân?”
Trường Không Long Tường ngẩn ra, từ từ cúi đầu, thấy Bán Hạ cho dù đang ngủ, cũng vẫn nắm chặt y phục của y.
“Đúng vậy” Trường Không Long Tường hiếm khi cười với người khác: “Đây là nội tử (vợ) của vãn bối.”
Ngừng lại một chút, hắn cao giọng nói với mọi người: “Ta đã nói đến thế, thỉnh các vị suy nghĩ lại mà làm, thỉnh Nhan lão bản chiếu cố các vị, các vị cần phải tận hứng. Nội nhân thân thể không khoẻ, ta xin được cáo lui trước.”
Mọi người giống như vừa tỉnh ngộ, giữa sân lúc này lại náo nhiệt lên, nghe thấy Trường Không Long Tường nói như thế, sôi nổi nâng chén hỏi thăm.
“Trang chủ thỉnh tự nhiên.”
Trường Không Long Tường rời đi, tứ đại sát thủ cũng cùng nhau ra khỏi hội trường.
Nhưng vừa đi ra hai bước, hắn bỗng nhiên quay đầu hướng Nhan Hạo cao giọng nói: “Phân phó hiệu buôn Long Phượng ở khắp nơi, ngày mai rút toàn bộ tiền mà Trường Trữ ngân hào sở hữu, gửi vào Hâm An ngân hào; những thương gia có quan hệ với Trường Trữ, hiệu buôn Long Phượng của ta cũng không cho phép có bất kỳ sinh ý gì với họ –” y thản nhiên liếc mắt nhìn chủ sự của Trường Trữ ngân hào một cái, nói tiếp: “Ta không muốn đụng tới những vật tanh tưởi.”
Vừa mới đem bảo bối đặt lên giường, Trường Không Phượng Chứ liền gõ cửa tiến vào.
“Đại ca, mọi việc đã giải quyết thỏa đáng.”
Bán Hạ sợ lạnh, bị đặt vào giữa giường, cũng không chịu buông nam nhân áo ra, Trường Không Long Tường đành phải đem người ôm lại.
Cùng đệ đệ đi ra gian ngoài, cùng nhau ngồi ở trước bàn.
Trường Không Long Tường nói: “Nặc Tháp quốc tự thân khó bảo toàn, không cần để ý, ta lo lắng nhất là Thiên Đảo thừa dịp loạn lạc mà trà trộn vào, vậy nên mới cho đệ đi một chuyến, mười ngày qua quả thật đã vất vả đệ rồi.”
Trường Không Phượng Chứ kinh ngạc nhìn ca ca một cái, cảm thấy y có chút không giống với lúc trước.
“Đệ làm theo lời huynh, không tìm hoàng đế Thiên Đảo, mà đi tìm Chí Viễn vương Thạch Sư. Quả nhiên khó khăn hệt như lời đồn đại, cũng may tin tức của huynh không có lầm, đệ vừa xuất ra chí bảo của Uy Ngôi quốc, sơn trân chi vương xích thạch khuẩn (nấm đá đỏ??), nói muốn tặng cho Vương phi, Thạch Sư khẩu khí lập tức liền nới lỏng, hắn nói trong lúc Uy Ngôi nội loạn, Thiên Đảo tuyệt không xuất binh.”
“Nợ hắn một chuyện rồi.” Trường Không Long Tường mỉm cười cời ngoại bào ra, bọc lấy Bán Hạ đang giống như tiểu miêu không ngừng dụi vào ngực y.
“Đại ca, mới vừa rồi đệ hỏi Tấn Du, hiện tại có chút hồ đồ, đệ nghĩ huynh hôm nay triệu tập ngững người này là để diệt trừ dị kỷ (phe đối lập), hiện tại lại không rõ.”
Trường Không Long Tường vốn không thích việc phải giải thích, nhưng đối với đệ đệ, bản thân đương nhiên có thêm mấy phần kiên nhẫn: “Tìm người của tiễn trang, làm như vậy là để dễ dàng thắng lợi. Ngân hàng tư nhân khác với các cửa hàng khác, luôn coi trọng thành tín, lời bọn nói có thể khiến người ta tín nhiệm, bất quá chỉ là muốn mượn bọn họ giúp chúng ta gạt bỏ Nhai Tí Lâu. Cho nên ta bảo Nhan Hạo đem tràng diện làm xa hoa một chút, con người từ trước đến nay vốn thiết thực, Nhai Tí Lâu hứa hẹn suông với bọn họ, đương nhiên so ra kém ta cho họ mỹ nhân cùng của cải. Mà đây là cũng muốn chứng tỏ đẳng cấp cho bọn họ — nếu vừa có thanh danh lại vừa quang minh chính đại, kia còn có cái gì phải do dự nữa.”
Trường Không Phượng Chứ một chút liền hiểu ra: “Cho nên đại ca phao tin không sợ bất luận kẻ nào là ‘Dụ dỗ’ sau đó là ‘Cưỡng bức’ sao?”
Trường Không Long Tường gật gật đầu, nói: “Nhai Tí Lâu đã không còn được việc gì, đệ bảo Như Nhai lên kế hoạch lên diệt trừ hậu họa đi.”
Trường Không Phượng Chứ âm thầm líu lưỡi, hỏi: “Đại ca, huynh lúc trước lưu lại Nhai Tí Lâu, không phải là vì muốn khiến Lữ Hưởng thanh danh bại hoại đi?”
“Không được sao?”
“... Không có.”