Cơm chiều Ngọc Tú ăn ở trong phòng, đợi nàng ăn xong mấy người Triệu thị mới ăn trong phòng bếp.
Trên bàn cơm, Triệu thị nói: "Đêm nay ta sẽ ngủ với Ngọc Tú và hài tử, A Tiềm tới sương phòng ngủ đi."
Lâm Tiềm và Lâm Sâm cùng nhau dừng đũa, Lâm Tiềm nhìn cha hắn một cái rồi hỏi: "Tại sao?"
Triệu thị không khách khí nói: "Con sẽ thay tã? Con sẽ dỗ bảo bảo sao? Con có biết mỗi lần bảo bảo là do nước tiểu hay do đói bụng không?"
Lâm Tiềm hơi há miệng nói: "Con có thể học."
Triệu thị xua tay: "Đợi ban ngày sẽ cho con học, buổi tối thì không thể, ban đêm Ngọc Tú còn phải cho hài tử uống sữa hai ba lần, với lại ta còn phải để cho nàng nghỉ ngơi thật tốt, chân tay con vụng về nếu chăm sóc cho bảo bảo không tốt thì Ngọc Tú sẽ phải thu dọn hậu quả, vậy không phải làm chậm trễ việc nàng tịnh dưỡng sao?"
Lâm Tiềm không còn lời nào để nói.
Ăn cơm xong hắn đi vào phòng bếp nấu nước cho Ngọc Tú rửa mặt.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, bảo bảo đang say sưa ngủ, Ngọc Tú ngồi dựa ở trên giường cầm khăn ấm cẩn thận lau mặt cho bảo bảo.
Lâm Tiềm ngồi ở một bên nhìn: "Nương, nương bảo ta sang sương phòng ngủ."
Ngọc Tú nghe thấy trong lời hắn có một tia ủy khuất, nàng buồn cười liếc mắt nhìn hắn, hắn là một đại nam nhân mà lại chạy tới đây kêu ca cáo trạng với nàng?
Nàng nói: "Đi sương phòng ngủ cũng tốt, ban đêm bảo bảo khóc rất nhiều chàng ở đây sẽ không ngủ ngon được.
Ở sương phòng nghỉ ngơi cho thật tốt ban ngày mới có thể giúp đỡ nương được.
Ban đêm nương phải cùng thiếp chăm sóc bảo bảo, ban ngày lại phải làm cơm cho thiếp chắc là mệt lắm.
Chuyện chàng phải dùng điểm tâm, gánh nước, chẻ củi, giết gà, nhóm lửa này kia chàng không cần chờ cho nương nói mà hãy tự giác đi làm, tốt xấu gì cũng nên để nương nghỉ một chút."
Lâm Tiềm gật đầu, Ngọc Tú đem khăn lông đưa cho hắn, lại nói: "Bởi vì chuyện thiếp sinh hài tử nên công việc trên núi của cha nương đều bị chậm trễ, hơn nữa nhà mới vừa chia ra họ đều có cuộc sống riêng của mình nửa năm nay cha và nương sẽ không có tiền bạc gì cả, thiếp nghĩ hay là chúng ta kêu cha và nương sống cùng chúng ta đi?"
Khi người trong thôn chia nhà trưởng bối đều đi theo sống cùng đại nhi tử nhưng nhà bọn họ thì khác, thứ nhất Triệu thị Lâm Sâm vẫn còn trẻ, thứ hai Triệu thị không muốn sống cùng với con dâu, mọi người đều không được tự nhiên với nhau cho nên sau khi chia nhà bà và Lâm Sâm sống một mình.
Lâm Tiềm nghĩ nghĩ rồi nói: "Ta sẽ nói với họ."
Ngọc Tú nói: "Chàng nói với cha đi, thiếp sẽ tìm cơ hội để nói với nương, nếu cuối cùng hai người họ vẫn không đồng ý chúng ta cũng không thể không làm gì.
Hồi trước chàng ở bên ngoài mười mấy năm chưa làm tròn chữ hiếu, sau này chúng ta phải bù đắp cho họ."
Lâm Tiềm gật đầu nói: "Đều nghe theo nàng."
Hai người đang nói chuyện thì Tiểu Thất Thất cử động cổ tỉnh dậy.
Lần này tỉnh dậy mà không khóc, xem ra đã ngủ đủ rồi và cam tâm tình nguyện thức dậy.
Tiểu Thất Thất mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn giường, bàn tay tạo thành nấm đấm nhỏ vươn ra khỏi chăn dò xét hai cái.
Ngọc Tú biết hành động này là không nhìn rõ mọi thứ, nàng không nhịn được cúi đầu dùng chóp mũi mổ vào mũi nhỏ của hài tử "Tiểu Thất Thất của nương tỉnh rồi sao? Bảo bảo ngoan đang nhìn gì đó? Ta là nương còn đây là cha, con có nhìn thấy không?"
Thất Thất đương nhiên sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Ngọc Tú cảm thấy chọc ghẹo hài tử rất thú vị, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hài tử rồi quay đầu nhìn kỹ Lâm Tiềm thêm lần nữa sau đó mới nhìn qua bảo bảo, nói: "Thiếp thấy nửa gương mặt trên của bảo Bảo rất giống chàng, còn nửa gương mặt dưới thì lại giống thiếp."
Lâm Tiềm cũng đưa đầu lại gần để nhìn thấy một cục thịt còn chưa hết đỏ, làn da cũng còn chút nhăn, hắn nhíu mày nhìn kỹ hài tử và cảm thấy không có chỗ nào giống mình và nương tử.
Có lẽ mắt của nữ nhân mới có thể nhìn thấy được, hôm nay nương nàng cũng nói thẳng mặt mày bảo bảo giống hắn, cái mũi và miệng giống nương tử.
Miệng tiểu Thất Thất đột nhiên nhọn lên giống như con gà con, không lâu sau hai người ngửi thấy có một mùi hương kỳ lạ ở trong phòng, sau đó người làm chuyện xấu kia bỗng khóc rống lên.
Ngọc Tú bị làm cho dở khóc dở cười, điểm điểm vào chóp mũi hài tử nói: "Tiểu nghịch ngợm, làm chuyện xấu xong thì khóc."
Nói xong nàng cởi tã lót hài tử, để tránh đụng vào vết thương trên rốn nàng thay tã rất nhẹ nhàng.
Lâm Tiềm ở một bên cầm khăn lông và tã, ánh mắt thì chăm chú quan sát động tác của Ngọc Tú, trong lòng thầm bắt chước theo.
Đổi tã xong cả rồi thì miệng tiểu bảo bảo tròn lại, Ngọc Tú dùng đầu ngón vỗ nhẹ vào bên miệng thì hài tử lập tức há miệng ra ý muốn nói đã đói bụng rồi.
Nàng đành phải ôm hài tử lên, cởi nút áo ra.
Lâm Tiềm vẫn đứng bên mép giường không rời đi, Ngọc Tú giận liếc một cái đuổi hắn đi vậy mà hắn vẫn không chịu đi.
Đây là lần đầu tiên nàng cho hài tử uống sữa vào giữa trưa, trong lòng đã thấy không được tự nhiên giờ có hắn ở đây đương nhiên càng thấy xấu hổ và buồn bực cho nên mới đuổi hắn đi ra ngoài.
Lần thứ hai là vào buổi chiều, nàng đã thuần thục hơn và biết không có khả năng tránh hắn mãi nên hắn muốn nhìn thì cho hắn nhìn, dù sao đi nữa thì người này vẫn luôn không thành thật như thế.
Cuối cùng Lâm Tiềm đã bị Triệu thị xách đuổi ra ngoài, nếu không hắn sẽ luyến tiếc mà rời đi.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Vào ban đêm, Ngọc Tú ngủ ở bên trong, bảo bảo ngủ ở giữa, còn Triệu thị thì ngủ ở bên ngoài.
Một đêm bảo bảo khóc đến bốn năm lần, khi khóc Triệu thị không cần mở mắt mà chỉ sờ tã lót, nếu thấy nó ướt thì đi đổi tã còn mà thấy không ướt bà sẽ gọi Ngọc Tú dậy cho hài tử uống sữa.
Buổi sáng hai người đều dậy trễ, Lâm Tiềm cùng Lâm Sâm dậy sớm đun nước nấu cháo và hấp bánh bao, thấy cửa phòng nhà chính chưa mở họ cũng không dám tới quấy rầy, tối hôm qua Thất Thất khóc rất nhiều lần nên bọn họ đều nghe thấy.
Không lâu sau đó Hạ Tri Hà cũng tới, bà đi tới trước phòng bếp nhìn nhìn thấy bánh bao và cháo đã nấu xong vừa lòng gật đầu, bà vén tay áo lên làm hai món ăn phụ và chén chè trứng làm bữa sáng cho Ngọc Tú.
Đợi Triệu thị tỉnh dậy mở cửa phòng, Hạ Tri Hà đi vào xem tình hình hài tử và Ngọc Tú sau mới cầm tã muốn ra bờ sông làm sạch.
Triệu thị vội ngăn bà lại: "Mau bỏ xuống đi, sao có thể để ngươi làm việc này được, cứ để đó chiều ta sẽ đem đi giặt."
Hạ Tri Hà cười nói: "Nhị tỷ nói gì thế, sao ta lại không thể làm việc này? Ngọc Tú không phải nữ nhi của ta sao? Thất Thất không phải là ngoại tôn ta sao? Nếu không phải nhà ta còn có một hài tử ta đã sớm dọn đến đây chăm sóc bọn họ rồi.
Bây giờ nhị tỷ chăm sóc họ ban đêm thì ban ngày cũng phải để ta chăm sóc chứ, ta đường đường là nương mà lại ngồi yên một bên nhìn, ngươi nói xem trong lòng ta sẽ thấy vừa ý à? Cứ cho ta mặt ta dày làm như vậy, sợ là sau này bảo bảo biết nhất định sẽ nói ta chỉ thương cữu cữu mà không thương nó."
Triệu thị bất lực nói: "Dù sao thì ta cũng không nói lại ngươi, ngươi nói một thì một đi."
Hạ Tri Hà ra bờ sông, không ít phụ nhân ở nơi đó thấy bà liền hỏi về chuyện Ngọc Tú và hài tử, nghe hỏi thì bà cười tủm tỉm trả lời.
Khi trước bà không có hài tử, Ngọc Tú lại là quả phụ, bà biết có không ít phụ nhân đều chê cười mẹ con họ, hiện tại nhà mình đã tốt lên, con rể cũng không thua kém gì ai, thông gia hiền lành, vì thế bà muốn cho những người này thấy rõ.
Chờ bà giặt xong tã rời đi, trong lòng mấy phụ nhân ở đây đều thấy ranh tỵ.
Hạ Tri Hà vốn đã có ngoại hình xinh đẹp hơn họ, tay nghề lại giỏi, không ít nam nhân trong thôn đều hâm mộ Lý Đại Trụ, bọn họ luôn nói đi nói lại chuyện bà không thể sinh hài tử để họ có thể an ủi mình.
Nhưng giờ bà lại sinh được một nhi tử, nam nhân của bà xem bà như bối bối trong tay, điều này càng khiến cho họ không thể so sánh được với bà.
Nhưng nữ nhi của bà càng có mệnh tốt hơn, rõ ràng là một quả phụ tuổi cũng không còn nhỏ mà lại còn có thể gả đi, nam nhân thì biết săn sóc hào phóng và có bản lĩnh, nàng không chỉ không cần chăm sóc cha mẹ chồng mà ngược lại được cha mẹ chồng tới chăm sóc ở cữ, so ra thì quả thật làm người ta tức muốn chết.
Hạ Tri Hà giặt tã xong thì trở về nhà của mình, một mình Lý Đại không thể trông coi cục bột nhỏ.
Buổi chiều, nương tử Lâm Nhị và Lâm Tam cùng nhau tới thăm Ngọc Tú, sợ tiểu hài tử sẽ quầy rầy Ngọc Tú nghỉ ngơi nên không đem Đại Bảo và Tiểu Bảo đến.
Hai nhà bọn họ đã tách ra riêng gần một tháng, tục ngữ có nói xa hương gần xú, hồi trước khi ở chung với nhau tuy không có cãi cọ gì nhưng trong lòng mỗi người đều có chút chuyện không vui vẻ, hiện tại khi đã tách ra riêng thì bọn họ lại nhớ tới Triệu thị.
(Far fragrant and near smelly) Khi thân thì thường xảy ra mâu thuẫn,...!Từ từ sẽ thấy đối phương có gì bất ổn tức là gần mùi, còn xa thì chỉ nghĩ đến lợi, tức là xa hương.
Theo như mình hiểu thì câu này có ý là gần thì không ưa nhau nhưng xa thì lại nhớ tới.
Thấy bà tận tâm chăm sóc Ngọc Tú, nhớ tới khi mình ở cữ bà cũng vất vả như thế nên họ đều tranh nhau đến giúp đỡ.
Các nàng đi rồi, Triệu thị mới lắc đầu cười cười và khẽ thở dài.
Ngọc Tú nghe thấy bà thở dài thì nói: "Nương, trước mắt bọn đệ muội đã ra riêng sống nhà cũ chỉ có người và cha, con với A Tiềm đều không yên tâm hai người, huống hồ con và bảo bảo cũng không thể xa nương được hay người và cha ở lại đây sống với bọn con đi?"
Triệu thị liếc nhìn nàng một cái, cười nói: "Chỉ sợ sau này con sẽ chê chúng ta là ông bà già phiền phức."
Ngọc Tú vội nói: "Sao có thể chứ, cha và nương lúc nào cũng trẻ, con còn muốn người giúp con về chuyện bảo bảo nữa sao con lại ghét bỏ hai người được?"
Triệu thị chọc vào trán của nàng, cười nói: "Thì ra con đã có chủ ý trong lòng, để ta trông hài tử cho con."
Ngọc Tú cười ha hả: "Vậy nương có đồng ý không?"
Triệu thị lại cười: "Việc này nói sau đi, ta và cha con sẽ xem xét.
Có điều nếu con có thể sinh thêm cho ta mấy cháu trai cháu gái, không cần con nói tự ta cũng sẽ ăn vạ ở đây không đi."
Ngọc Tú đỏ mặt chỉ biết làm bộ cúi đầu nhìn bảo bảo.
Sau cơm chiều Lâm Tiềm như thường lệ đi đến xem mẹ con hai người.
Hôm bay Thất Thất đã trắng hơn một chút, không hề giống con khỉ con nữa nhưng khi khóc thì nhìn rất xấu.
Lâm Tiềm thấy Ngọc Tú đi lên thì ngăn nàng lại, nói: "Để ta thử xem."
Hai ngày này hắn vẫn luôn nhìn cách Triệu thị và Ngọc Tú thay tã đã luyện tập ở trong lòng không biết bao nhiêu lần, trước mắt nương hắn không có ở đây hắn muốn thử xem.
Ngọc Tú chần chờ, cuối cùng chống người ngồi dậy, nói: "Chàng biết không?"
Lâm Tiềm gật đầu: "Biết."
Thật ra hắn cũng thấy có chút lo sợ, dĩ nhiên hắn không thể để cho nương tử biết hắn đang lo.
Nhìn nhi tử vừa khóc vừa giơ chân múa vuốt, hắn vận khí, ngừng thở, tinh thần hăng hái cởi bỏ tã lót đem tâm vải dính đầy nước tiểu ra, lót khăn mới vào, học theo nương tử sửa sang lại một chút, sau đó buột cạp quần và quấn thành tầng lớp lại, đem nhi tử nhét vào trong ổ chăn xong hắn mới thở ra một hơi, cái trán đã có chút ướt.
Ngọc Tú cảm thấy buồn cười rồi nhìn hắn, chỉ thay cái tã thôi mà hắn giống như đang đánh một trận chiến ác liệt.
Hai người nói chuyện thêm mấy câu, Ngọc Tú buồn ngủ ngáp một cái.
Lâm Tiềm đỡ nàng nằm xuống, Ngọc Tú không cẩn thận đụng đến miệng vết thương liền nhíu mày rít một tiếng.Editor thường xuyên sửa lỗi và cập nhật lại nên hãy đọc bản hoàn chỉnh tại wattpad chính chủ.
Lâm Tiềm lo lắng nói: "Nương tử......!Phía dưới nàng bị thương sao?"
Ngọc Tú thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn gật đầu, "Nương nói nó là chuyện bình thường, qua một thời gian sẽ ổn thôi."
Lâm Tiềm do dự muốn nói, cuối cùng vẫn nói ra: "Thuốc sư phụ cho bôi vào sẽ thấy đỡ hơn."
Lần đó vô duyên vô cớ bị nương tử nhốt ở ngoài cửa, sau đó hắn mới hiểu ra nguyên nhân tất cả, thì ra nương tử giận là vì hắn đã đem thuốc sư phụ cho dùng vào việc không đứng đắn.
Tuy hắn không rõ vì sao chuyện này lại không đứng đắn, nhưng nếu nương tử đã tức giận thì lần sau hắn sẽ không tái phạm nữa.
Hiện tại thấy nương tử đau, hắn nhìn càng thấy đau lòng, biết nói ra nương tử sẽ tức giận nhưng hắn vẫn muốn nói.
Ngọc Tú chợt nhớ tới loại thuốc kia, tuy hồi trước nàng tức giận với hắn nhưng tình huống hiện tại rõ ràng khác với lúc đó, nếu thuốc kia thật sự có thể khiến cho nàng không còn đau nữa đương nhiên nàng sẽ không phản đối, vì thế nói: "Thuốc kia ở trong ngăn tủ, chàng lấy qua cho thiếp đi."
Lâm Tiềm lấy tới mà không đưa cho nàng, ánh mắt trông mong nói: "Nương tử, ta bôi giúp nàng."
Ngọc Tú đỏ mặt trừng mắt với hắn: "Không được, để tự thiếp bôi."
Lâm Tiềm nói: "Nàng không nhìn thấy."
Ngọc Tú xấu hổ đến buồn bực, "Không cần nhìn thấy cũng có thể bôi, chàng mau đưa cho thiếp nếu không thiếp sẽ không bôi nữa."
Lâm Tiềm không còn cách nào khác chỉ đành phải đưa cho nàng.
Ngọc Tú đoạt lấy rồi trốn vào trong chăn chỉ để lộ ra đôi mắt, thấy hắn còn chưa đi, lại nói: "Chàng đi ra ngoài đi."
Lâm Tiềm khô cằn nói: "Ta không nhìn thấy."
"Không nhìn thấy cũng không được, chàng mau đi đi, thiếp với bảo bảo muốn ngủ rồi."
Lâm Tiềm lưu luyến không rời cứ nhìn một cái rồi lại nhìn một cái, cuối cùng vẫn bị người đuổi đi.
Ngọc Tú rúc ở trong chăn, cắn chặt môi tự bôi thuốc cho mình, nhớ tới bộ dạng trông mong khi nãy của hắn, vừa thẹn thùng mà vừa bực: Người này, lúc nào cũng không thành thật như vậy!.