Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dờ
Sau vườn có hai cây hương xuân, gió xuân vừa thổi tới là lộc non đơm đầy trên đầu cành, A Nguyệt và Lâm Nguyễn bắc thang lên hái lá non, được nửa rổ thì đem về làm cơm.
Lâm Nguyễn ngồi trên cái ghế nhỏ ở cửa sau nhà, vừa phơi nắng vừa lựa lá hương xuân. Một chậu lá hương xuân màu tím nhạt nổi trên mặt nước như lá trà, nhìn rất đẹp.
Lâm Nguyễn khẽ hát một giai điệu, ngoài cửa có tiếng động, là Trạm Hi đã về, Cố Kỵ đi phía sau hắn.
Lâm Nguyễn đứng dậy đi vào bếp pha trà mời khách, cậu mặc áo ngắn màu xanh lam để tiện làm việc, tay áo xắn lên để rửa lá trà nên để lộ ra một đoạn áo trong bằng lụa trắng lỏng lẻo tụt xuống gần cổ tay cậu.
Trạm Hi thoáng nhìn cậu, không tỏ thái độ gì. Từ hôm gặp Toán Tử, tâm trạng của hắn vẫn luôn không tốt, cả ngày cứ trưng ra cái mặt lạnh lùng.
Cố Kỵ bưng tách trà, nói chuyện phiếm với Trạm Hi, "...Cậu cả nhà ông Ngô giám đốc công an tỉnh nuôi một cô gái xóm nghèo trong khách sạn Hoài Vân, người vợ biết chuyện thì làm ầm lên, mang roi đến bữa tiệc mừng thọ của giám đốc Ngô mà đánh người."
Cố Kỵ nhấp một hớp trà, tiếp tục: "Nhà ngoại uy quyền quá mà, để cho con gái nhà mình hết giận, có khi còn cách chức luôn giám đốc Ngô."
Trạm Hi hỏi: "Cậu nói chuyện ấy với tôi làm gì?"
"Giám đốc Ngô ngã ngựa, vị trí ấy sẽ bỏ trống." Cố Kỵ nói: "Anh xem, có muốn làm thử không."
"Tôi không tham gia vào chuyện của các cậu." Trạm Hi cũng nhấp một ngụm trà.
"Đừng thế chứ," Cố Kỵ nói: "Sắp phát hành tiền giấy dưới danh nghĩa chính phủ rồi, không có đại gia như anh ủng hộ thì đâu dễ làm."
Trạm Hi vẫn không có ý muốn nhận lời, "Nói sau đi."
"Đúng rồi," Hắn hỏi: "Cậu tìm được người tôi bảo lúc trước chưa?"
Cố Kỵ vắt chéo chân, "Chưa, Toán Tử là bậc thầy nghề phong thủy, đừng nói Tứ Cửu Thành, cả phương Bắc này không có ai giỏi hơn anh ta. Những người kém cỏi hơn đều xuôi Nam cả... Em hỏi khí không phải, anh không tin mấy thứ ấy cơ mà?"
Trạm Hi hơi đăm chiêu, không trả lời câu hỏi của Cố Kỵ: "Sư phụ Vô Vi Đại Sư của hắn ta đâu?"
"Vô Vi Đại Sư đã chết rồi." Cố Kỵ nói: "Chết cũng khá nhiều năm, tính thời gian thì có lẽ là sau khi tính mệnh cho anh không bao lâu. Sau khi ông ấy chết thì được Toán Tử chôn ở dãy Tần Lĩnh, không tìm kỹ thì đúng là tìm không ra."
Cố Kỵ nhìn vẻ mặt Trạm Hi, "Cần tìm tiếp không?"
Trạm Hi buông tách trà, lắc đầu, "Thôi."
Cố Kỵ ừm một tiếng, không hỏi nhiều nữa.
Một lát sau Trạm Hi lại thay quần áo, ra ngoài với Cố Kỵ.
Bữa tối Lâm Nguyễn làm món lá hương xuân xào đậu phụ, lá hương xuân xào trứng gà, đều là những món ăn đúng mùa, đáng tiếc Trạm Hi không trở về.
Cơm nước xong, Lâm Nguyễn về phòng, cậu thấy trên bàn đã đặt sẵn một cái khay đựng quần áo mới may xong, hai bộ tây trang, vài cái trường sam. Đã đến mùa xuân, quần áo dần mỏng lại, những khúc vải mỏng và nhẹ đều được lấy ra may đồ hết.
Trường sam của Lâm Nguyễn may bằng lụa Ỷ Vân màu xanh da trời sau cơn mưa. Nửa trên áo là màu xanh thuần, càng xuống dưới càng nhạt, vạt áo thêu họa tiết nhạt màu như tranh thủy mặc.
Lâm Nguyễn cất quần áo vào tủ, trong tủ đồ toàn màu đen và màu nhạt bỗng lẫn vào một bộ màu đỏ tươi.
Lâm Nguyễn rút ra thì thấy đó là một bộ xường xám dài tay màu đỏ. Xường xám lập lĩnh vạt chéo, nút áo hình hoa mơ, mép áo được may viền bằng gấm bạc, chế tác rất khéo léo.
Cậu suy nghĩ một lát, biết đây chính là khúc gấm đỏ mà A Nguyệt đã nói. Cậu nhìn kỹ, bảo sao A Nguyệt lại thích, đây là gấm dệt Trang Hoa [], tuy hơi cũ nhưng nói không chừng còn là đồ trong cung, từng lớp họa tiết hoa thược dược rực rỡ như ánh bình minh, tinh xảo đến vô cùng. Đừng nói con gái như A Nguyệt, đến Lâm Nguyễn nhìn còn phải xuýt xoa.
[] 妆花云锦: Công nghệ dệt phức tạp nhất của gấm dệt Nam Kinh.
Lâm Nguyễn giơ tấm áo lên ngắm nghía trước sau, cảm thấy đúng là không khác trường sam lắm. Đều là lập lĩnh, nút cài, vạt chéo và xẻ tà. Điều khác biệt là mặc trường sam còn phải mặc quần phía dưới và phần thân trên của trường sam rộng rãi hơn một chút.
Có lẽ đa số nam giới đều có hứng thú và sự hiếu kỳ khó hiểu đối với váy phụ nữ, Lâm Nguyễn giơ lên ướm thử soi gương, xúyt xoa vì chiết eo quá là nhỏ.
Đêm đã về khuya, lúc này gần như chẳng còn ai thức. Bác Đông không ở trong toà nhà này, ông ấy ở toà nhà nằm chếch phía sau để quản lý người hầu. Trước khi đi nghỉ, bác Đông dặn dò Lâm Nguyễn đợi Trạm Hi về, cho nên bây giờ chỉ có cậu còn thức trong toà nhà này.
Đêm hôm trời lặng gió, rất phù hợp để làm chút chuyện xấu.
Lâm Nguyễn lén lút mặc cái xường xám vào. Chiết eo rất chặt, gần như dính hẳn vào da, Lâm Nguyễn mặc vào hơi khó khăn, chui hết nửa trên của áo xong thì thấy phần dưới dễ chịu hơn nhiều. Tuy không rộng rãi như trường sam nhưng không ảnh hưởng gì tới việc cử động. Đặc biệt là tấm áo có màu sắc rực rỡ này càng tôn lên nước da trắng trẻo của Lâm Nguyễn, mặt mày thanh tú lại có thêm chút ít cảm giác yêu kiều.
Lâm Nguyễn ngắm chính mình trong gương, dáng cậu hơi gầy, bờ vai nhỏ, thoạt nhìn vẫn còn cái non nớt của thiếu niên, không giống Trạm Hi, hắn vai rộng eo hẹp, vừa nhìn đã thấy đó là một người đàn ông trưởng thành đầy cuốn hút.
Xẻ tà hơi cao, đi lại một chút là để lộ đôi chân dài thẳng. Nếu là phái nữ thì lúc đi lại, đôi chân sẽ như ẩn như hiện, kể không hết được sự quyến rũ mê hoặc. Nhưng Lâm Nguyễn không quen mặc thứ này, cậu chỉ thấy bên dưới lành lạnh, còn thấy mình cứ biến thái kiểu gì.
Tiếng cửa mở vang lên trong màn đêm yên tĩnh, Trạm Hi vào nhà. Hắn mặc tây trang giày da, cổ tay áo còn được thêu hoa văn hạt châu cầu kỳ, ăn mặc sang trọng như vừa trở về từ buổi tiệc rượu nào đó.
Thế Ninh đi phía sau hắn, thấy phòng khách không có ai thì nói: "Có lẽ tiểu tiên sinh đang ở trong phòng, có cần tôi gọi không?"
"Không cần." Trạm Hi lên cầu thang, quay lại nhìn Thế Ninh, "Khuya lắm rồi, cậu cũng nghỉ ngơi đi, tôi không có việc gì cần gọi cậu nữa đâu."
Thế Ninh đáp vâng, nhìn Trạm Hi lên tầng rồi mới về phòng.
Trạm Hi chậm rãi lên tầng hai, hắn uống khá nhiều rượu, trắng đỏ lẫn lộn, khó tránh khỏi hơi chếnh choáng.
Hắn chưa kịp đẩy cửa vào phòng thì nghe thấy tiếng "cộc" ở phòng bên, như là có đồ vật gì đó bị va chạm.
Trạm Hi khựng lại, đổi hướng đến phòng Lâm Nguyễn, giơ tay gõ cửa.
Trong phòng, Lâm Nguyễn đang khom lưng xoa đầu gối, xường xám chật hơn trường sam, Lâm Nguyễn không sải bước rộng được nên nghiêng ngả rồi ngã đụng vào cạnh giường.
Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa, biết là Trạm Hi đã về, nhưng bây giờ cậu vẫn còn đang mặc xường xám. Trạm Hi đứng trước cửa, cậu phải ra mở cửa cho hắn, trong phút chốc, Lâm Nguyễn sốt ruột đến mức toát mồ hôi.
Cũng may Trạm Hi không để cậu phải nóng ruột bao lâu, bởi vì hắn trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Đèn gian ngoài không bật, Lâm Nguyễn chỉ bật đèn phòng trong, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào giường của cậu, cũng chiếu lên Lâm Nguyễn đang đứng sau rèm.
Trong ánh đèn, Lâm Nguyễn mặc xường xám gấm đỏ đứng trước gương, hoa văn thược dược trên tà áo nở rộ, như nàng dâu mới cưới nhà ai đang ăn bận thật là rực rỡ.
Trong một khoảnh khắc, Trạm Hi thực sự nghĩ mình đã quá chén.
Lâm Nguyễn đứng trong phòng, bối rối vô cùng, khẽ gọi một tiếng, "Tiên sinh."
Ánh mắt Trạm Hi khẽ động, hắn cất bước đi vào phòng trong, tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa ấy như mở ra một cái chốt nào đó, Lâm Nguyễn tức khắc đỏ bừng cả mặt, ngay cả vành tai cũng nhuốm màu son.
Trạm Hi đưa tay vén rèm lên để vào gian trong. Lâm Nguyễn không biết phải làm sao, cứng đờ người đứng tại chỗ, chỉ ước gì có cái khe mà chui vào.
Trạm Hi ngồi lên giường cậu, bình thản bắt chéo chân, "Bộ váy áo này..."
Lâm Nguyễn lí nhí: "Em không định mặc, em chỉ...tò mò."
Trạm Hi khẽ thở ra một tiếng, không rõ là thái độ gì. Lâm Nguyễn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, cậu thấy Trạm Hi đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa rất nhiều điều mà Lâm Nguyễn không hiểu. Cậu vô thức rụt người lại.
Trạm Hi ngoắc tay gọi cậu, Lâm Nguyễn đến bên cạnh hắn, ngoan ngoãn quỳ xuống. Họ cách nhau rất gần, Lâm Nguyễn còn ngửi được mùi rượu trên người Trạm Hi.
Cậu quỳ xuống nên xường xám không che được gì nữa, một mảng trắng bóc lộ ra dưới chất gấm đỏ rực khiến người ta lóa mắt.
Trạm Hi đưa tay xoa má Lâm Nguyễn, chầm chậm trượt xuống cổ. Dưới bàn tay hắn, mạch máu trên cổ Lâm Nguyễn đập thình thịch như thể nói lên nỗi bất an của cậu.
"Đẹp lắm." Trạm Hi khẽ nói.
Lâm Nguyễn khựng người, thân thể cứng đờ dần thả lỏng, giống như chỉ cần Trạm Hi bảo đẹp thì dù mặc xường xám hay trường sam cũng thế cả.
Lâm Nguyễn hơi ghé vào gần Trạm Hi, bàn tay hắn dạo chơi khắp bộ xường xám, từ sống lưng cậu rồi trượt dần xuống dưới, cho đến khi mất đi sự che đậy của xường xám, sờ trực tiếp lên da thịt Lâm Nguyễn.
Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Trạm Hi vẫn vậy, không hề có cảm xúc gì rõ ràng, thế nhưng tay hắn đã luồn vào bên trong chỗ xẻ tà của bộ xường xám.
Lâm Nguyễn đã lớn ngần này tuổi này rồi, có một số chuyện không phải cậu không hiểu, nhưng Trạm Hi không giống những người khác, kinh nghiệm của hắn nói cho Lâm Nguyễn rằng những thứ cậu hiểu vẫn chẳng thấm vào đâu.
Bởi động tác của Trạm Hi mà Lâm Nguyễn hơi hoang mang, cậu ngước mắt nhìn hắn, muốn tìm kiếm cách để giải cứu mình từ chính kẻ đầu sỏ gây chuyện.
Trạm Hi nhìn ánh mắt Lâm Nguyễn, ở đó có sự ỷ lại, có bối rối, duy chỉ không có thứ mà Trạm Hi muốn. Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy hơi bực bội. Trạm Hi kéo cà vạt ra, bịt lại đôi mắt khiến hắn phiền lòng ấy.
"Lâm Nguyễn," Giọng Trạm Hi rất trầm, "Tôi là ai?"
Lâm Nguyễn khẽ động đậy hai tay, cuối cùng nắm lấy áo Trạm Hi, "Tiên sinh."
Trạm Hi xoa đầu cậu, hỏi: "Em có nghe lời không?"
Lâm Nguyễn định gật đầu, nhưng Trạm Hi đã giữ cổ cậu, Lâm Nguyễn đành mở miệng: "Em nghe ngài."
Dường như Trạm Hi đã cười, tiếng cười thật trầm và hơi khàn, tiếng cười khiến thân thể Lâm Nguyễn mềm nhũn.
"Bé ngoan."
Trạm Hi giữ cổ Lâm Nguyễn, mơn trớn yết hầu của cậu, chậm rãi ấn đầu cậu xuống.