Cháo mùng tám tháng chạp nấu quá nhiều, ăn vài ngày mới hết.
Tuyết phủ trắng xóa, tiết trời đông giá rét của tháng chạp không ngăn được niềm vui đón chào một năm mới sắp đến. Lục Cốc bận rộn cả một mùa đông, vừa nấu cơm, giặt giũ vừa thêu thùa, học hành, Thẩm Huyền Thanh còn muốn dạy y luyện quyền.
Nhưng giờ đã khác xưa rồi, giặt quần áo có thể đun nước nóng, thêu thùa hay viết chữ đều có thang bà tử ủ tay, không còn bị nứt nẻ do lạnh nữa.
"Được rồi, cứ vậy đi, không cần sửa." Vệ Lan Hương chỉnh lại xiêm y mới trên người Thẩm Nhạn, thấy nàng mặc đẹp thì cười ha ha nói: "Mau cởi ra, đợi tết lại mặc."
"Nương ơi, đợi hôm nào đi hội chợ lại mua thêm mấy bông hoa lụa được không ạ?" Thẩm Nhạn vừa cởi vừa nói.
"Được, được, mua cho con." Vệ Lan Hương đáp ứng, lại quay đầu nói với Lục Cốc: "Mua cho cả con nữa."
Lục Cốc đã thử qua xiêm y mới, rất vừa người, giờ đã gấp lại, nghe vậy ánh mắt hơi cong một chút gật đầu: "Dạ."
Thẩm Huyền Thanh mua vòng tay và trâm cho y, nhưng Vệ Lan Hương thì khác, sao y có thể từ chối ý tốt này của bà. Hơn nữa, sang năm mới dù là nữ nhân hay song nhi thì đều nên cài vài bông hoa lụa trên đầu cho có chút màu sắc, rực rỡ tươi tắn, thậm chí còn có vài hán tử cũng cài lên tóc, càng làm ngày lễ thêm sống động náo nhiệt.
"Đợi Nhị Thanh về thì để thằng bé thử xem sao, nếu không vừa thì sửa lại." Vệ Lan Hương nói.
"Con biết rồi nương, đến lúc đó con sửa cho huynh ấy." Lục Cốc gật đầu nói. Lúc làm xiêm y năm mới y vẫn ở nhà, học theo vài lần, sửa xiêm y không phải việc gì quá khó khăn, y cũng nên học cách làm.
Đang nói chuyện, Thẩm Huyền Thanh đã từ bên ngoài trở về, tán gẫu với Kỷ Thu Nguyệt vài câu.
Đợi Thẩm Nhạn đổi xiêm y xong, Lục Cốc mới ôm hai bộ xiêm y ra ngoài.
"Nương, tam thúc nói ngày mốt sẽ cho nhà mình mượn xe trâu, dùng luôn xe đẩy của nhà thúc ấy là được, có sẵn luôn." Thẩm Huyền Thanh nói.
"Ừm, vậy bớt việc." Vệ Lan Hương gật gật đầu, lại hỏi Kỷ Thu Nguyệt: "Ngày mốt đi cầu Hai Trượng, con muốn đi cùng xem chút chứ?"
Kỷ Thu Nguyệt cười nói: "Đương nhiên rồi nương, hội chợ náo nhiệt vậy con cũng muốn góp vui."
Từ khi mang thai tới nay, bởi vì trời rét đậm, mặt đường trơn trượt, Thẩm Nghiêu Thanh trông nàng rất kỹ, không cho ra ngoài, suốt ngày chỉ ở trong thôn. Hội chợ lớn nhiều người náo nhiệt như trong tranh Tết vậy, nàng chắc chắn phải đi chứ ở nhà thế này ngột ngạt quá rồi.
Lục Cốc cùng Thẩm Huyền Thanh về phòng thử xiêm y. Vóc dáng Thẩm Huyền Thanh quá cao lớn, dù y có muốn giúp hắn cởi áo cũng không tiện, chỉ có thể đứng cạnh xem.
"Vừa lắm." Sau khi thay xong, Thẩm Huyền Thanh duỗi tay duỗi chân vài cái nói. Hắn không quá chú trọng xiêm y, chỉ cần ấm áp sạch sẽ là được.
Lục Cốc giúp hắn vuốt phẳng phần vải sau lưng, đứng cách xa vài bước lại nhìn sang. Thẩm Huyền Thanh vai rộng eo hẹp, thân hình cường tráng rắn chắc, dù là mặc quần áo vải nhưng vẫn tràn đầy khí thế, nhìn chỗ nào trông cũng rất thỏa đáng.
"Vậy thì không cần sửa nữa." Lục Cốc ngắm xong thì nói.
"Của em cũng làm xong rồi hả?" Thẩm Huyền Thanh cởi xiêm y mới ra hỏi.
Lục Cốc cười nhẹ nói: "Ừm, ta đã thử qua luôn rồi."
Y cười đôi mắt lấp lánh như sao, hai má trơn bóng trắng nõn, khiến Thẩm Huyền Thanh không nhịn được mà vươn tay sờ mặt y một lát, còn cúi đầu nói nhỏ vài câu bên tai y.
Lục Cốc vừa thẹn thùng vừa vui vẻ. Mỗi khi ở gần Thẩm Huyền Thanh, y đều cảm thấy an tâm. Ban ngày mà sờ mặt, còn nói mấy lời bên tai nghe cũng khá nghiêm chỉnh đấy, nhưng Thẩm Huyền Thanh nói xong lại nhân cơ hội thơm lên cổ y, cái này có hơi không đứng đắn lắm.
Hội chợ cầu Hai Trượng kéo dài vài ngày. Hôm nay là ngày nhị phòng Thẩm gia đi chợ. Vừa khóa cửa lớn xong, cả nhà sáu người liền xuất phát, chỉ để chó ở nhà phòng trộm, sắp qua năm mới, gà vịt đều phải trông kỹ.
Thẩm Thuận Vượng đã chuẩn bị xe trâu xong từ sáng sớm, đợi bọn họ tới thì nhanh chóng tròng dây lên.
"Vậy nhà cháu đi trước đây, tam thúc." Thẩm Huyền Thanh dắt dây trâu chào một câu.
Thẩm Thuận Vượng lấy tẩu thuốc bên hông ra, nghe vậy gật đầu: "Đi đi, nhị tẩu tử đi đường chậm chút nhé."
"Ai u, biết rồi." Vệ Lan Hương cười nói.
Xe trâu tuy hơi chậm nhưng trâu cày vô cùng có sức kéo đồ, người không cần cõng sọt tre nặng trịch từ cầu Hai Trượng về nữa.
Con trâu này của Thẩm Thuận Vượng đang trong thời kỳ sung sức nhất, may mà tính tình ôn thuận, cũng nhận ra hai huynh đệ Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh nên cứ vậy ngoan ngoãn đi về trước.
Hôm nay ra ngoài, vì mặt trời luôn bị mây che khuất, thỉnh thoảng còn có gió, nên bọn họ quấn khăn da ửng quanh cổ tránh cho gió lạnh lùa vào.
Đồ da lông này rất khác biệt, vừa nhẹ vừa ấm.
Vì để chiếu cố Kỷ Thu Nguyệt nên bọn họ đi hơi chậm, nhàn nhã tận hưởng, trên đường gặp người trong thôn còn muốn nói chuyện vài câu.
"Lan Hương đấy à, đi chợ phỏng?" A Kim nãi nhìn thấy bọn họ từ trong viện, vội đi ra hỏi.
"Phải, phải." Vệ Lan Hương cười nói.
A Kim nãi liền nói: "Vậy ngươi mua giúp ta một bao kẹo cúng Táo nhé. Khỉ con tham ăn tiểu Thuận tử ăn hết kẹo cúng Táo nhà ta rồi, còn mỗi một ít."
Kẹo cúng Táo (灶糖): zaotang, tớ không biết tên tiếng Việt là gì nên để thế này. Kẹo này khá giống kẹo mạch nha, được bày trong mâm cúng các Táo, để Táo ăn rồi chỉ nói toàn những lời ngọt, kể toàn việc tốt.
Vệ Lan Hương nói: "Được, về ta sẽ bảo."
"Ui, vậy tốt quá." A Kim nãi không cần tử đi mua kẹo nữa, tủm tỉm cười.
Xe trâu lộc cộc đi khỏi thôn. Mọi người đi một lúc đã thấy chân hơi mỏi, Thẩm Huyền Thanh kéo trâu dừng lại, nói: "Nếu mệt thì lên xe ngồi đi thôi."
Đường tới cầu Hai Trượng xa nên Thẩm Nghiêu Thanh đỡ Kỷ Thu Nguyệt lên xe trâu. Vệ Lan Hương đã quen đường rồi, mà bà vẫn chưa đến lúc không đi nổi nên không ngồi xe, để Lục Cốc và Thẩm Nhạn đi lên.
Hai anh em một người dắt trâu một người đỡ xe. Trên đường đi, Thẩm Nghiêu Thanh còn cao hứng, trời cao đường xa, anh thả giọng hát một khúc ca dân gian người khác không nghe hiểu. Lời thì ít, đa phần là giai điệu hồn hậu phát ra từ tận đáy lòng, nghe lại có một loại niềm vui thoải mái khác.
Hội chợ quả nhiên rất náo nhiệt. Hai bên cầu gộp lại phải đến hai dặm hàng bày bán, chưa nói tới những gánh hàng rong. Tiếng người huyên náo, chen chúc đông đúc, nếu dẫn theo trẻ con thì phải trông thật kỹ nếu không đông thế này rất dễ bị bắt cóc.
Đến cả Lục Cốc thấy nhiều người vậy còn phải nắm thật chặt tay Thẩm Nhạn, đi sát xe trâu không rời một bước.
Hội chợ lớn cái gì cũng bán, bùa đào, câu đối, tranh thần giữ cửa, tranh tết, rượu, thịt, trái cây, điểm tâm, còn có nến thơm, tiền giấy, nguyên bảo, nồi, bát, muôi, chậu, chổi, mài dao, mài kéo.
Bùa đào (桃符): Thứ bùa làm bằng gỗ cây đào có vẽ hình thần, đặt ở hai bên cửa để trừ tà. Bùa đào cấm quỷ, phòng linh ngăn tà.
Chiêng đồng loong coong kêu vang, nghệ nhân làm xiếc ở đây giơ cây đuốc thổi "phụt" một cái, ngọn lửa rực cháy thành một hàng. Chiêu thức phun lửa này vô cùng đẹp mặt, người vây xem không ngừng khen ngợi, lúc này mới nhiều người ném văn tiền qua hơn một chút.
Thấy người bán dây hoa lụa, Thẩm Nhạn vội vàng gọi nương. Quầy hàng này lớn, bày rất nhiều hoa lụa và dây màu, khiến người ta hoa cả mắt.
Một đường vừa đi vừa mua, đồ đạc trên xe trâu càng lúc càng nhiều. Rượu đồ tô, kẹo mạch nha, hoa quả khô, mứt, bánh ngọt, câu đối, tranh tết, hai tờ hoàng lịch dán cửa sổ, bùa đào, thần giữ cửa, thần Chung Quỳ trừ quỷ, đồ cúng viếng mộ và cúng thần phật đều có cả.
Mua thêm không ít pháo, pháo kép, pháo đùng, còn có pháo hoa và pháo thái bình.
Năm mới treo đèn lồng, mười lăm tháng giêng mới treo hoa đăng, nhưng giờ đã có bán đủ loại đèn lồng và hoa đăng. Nhà nông không thể sánh với trên trấn và những nơi gần chợ, cách xa nên mua chuẩn bị đầy đủ trong một lần là tốt nhất.
Đèn lồng rực rỡ đủ loại màu sắc. Lục Cốc và Thẩm Nhạn nhìn cái này một cái lại nhìn cái kia một cái, thấy cái nào cũng đẹp cả.
"Muốn thì mua thêm vài cái đi." Thẩm Huyền Thanh nói với y, thấy có một chiếc đèn lồng ngựa quay đỏ kim cực kỳ xinh đẹp, treo những tua rua ngũ sắc, trực tiếp đi tới hỏi giá.
Đắt thì đắt, nhưng hắn vẫn mua. Năm mới có một cái đèn lồng để chơi cũng rất phấn khởi.
Bọn họ đến cả những quầy bán diều giấy, chỉ cần trời đầu xuân nắng gió tốt là có thể thả diều lên.
Năm nay kiếm được nhiều tiền, diều giấy làm sẵn rất xinh đẹp nên Vệ Lan Hương mua cho Thẩm Nhạn một con diều phi yến, sau khi Thẩm Huyền Thanh chọn cho Lục Cốc một con diều chim ưng, bà trả tiền cả hai cái.
Trong chợ có rất nhiều người, tuy trông có vẻ giống đi dạo trong chốc lát thôi nhưng vừa chọn đồ vừa phải để ý không đi lạc, rất mệt mỏi.
Bánh rán ngọt, bánh nướng thơm phức, còn có canh hầm, mì dương xuân, mì vằn thắn, hoành thánh, gà nướng, bánh phồng, vừa đến mấy quầy bán đồ ăn bên này, tham trùng trong người đều bị câu hết cả ra.
Lục Cốc vốn không có ý kiến gì, muốn ăn giống thẩm Huyền Thanh, nhưng sau khi Thẩm Huyền Thanh hỏi, y lại nhỏ giọng nói muốn ăn mì dương xuân.
Có quá nhiều đồ ăn, sáu người đều chọn món mình muốn ăn. Kỷ Thu Nguyệt ăn canh hầm và bánh nướng, Thẩm Nghiêu Thanh ăn bánh đúc đậu và bánh mì kẹp thịt, Vệ Lan Hương thích ăn bánh rán ngọt, Thẩm Nhạn muốn ăn canh mì vằn thắn và bánh thịt.
Thẩm Huyền Thanh bưng tới cho Lục Cốc một bát mì dương xuân còn hắn ăn canh lòng hầm, còn gắp một ít lòng heo cho Lục Cốc, lại mua thêm ba cái bánh phồng nóng hổi thơm mềm, hai người họ chia nhau ăn.
Ăn xong lại dạo quanh chợ một lát, thấy không còn gì để mua, xe trâu nhiều người cũng không dễ đi, sau khi Thẩm Huyền Thanh bảo người bán hàng rong bọc mười cây kẹo hồ lô, cả nhà mới cao hứng vui vẻ mua đầy đồ tết về nhà.
Ngày hai mươi ba tháng chạp cúng các Táo kẹo cúng Táo. Kẹo đường dính ngọt, từ sau khi thân nương mất, mấy năm nay Lục Cốc chưa từng ăn qua. Dù y đã thành thân, không phải trẻ con nữa nhưng vẫn hơi thèm ăn. Năm nay kẹo cúng Táo để đó, y muốn ăn thì ăn, không ai nói gì y.
Hai mươi tư quét nhà đón năm mới. Cả nhà bận rộn, khí thế ngất trời, phủi bụi, quét dọn sân. Lục Cốc dọn nồi lớn ra, cạo hết tro dưới đáy nồi đi, khiến cả mặt đều dính tro đen. Thẩm Huyền Thanh thấy vậy nở nụ cười, ngồi xổm xuống dùng ngón tay lau giúp y.
Thấy lau không sạch được, Thẩm Huyền Thanh cười nói: "Bỏ đi, đợi lát nữa rửa lại bằng nước."
Trên mặt Lục Cốc bị lau hơi ngứa nên y dùng tay áo cọ mặt vài cái.
Y vừa làm vậy, Thẩm Huyền Thanh liền khẽ nhíu mày, hỏi y: "Sao hả, ghét bỏ ta sờ mặt em à?"
Người ngoài thì không sao, bị phu lang của mình ghét bỏ khiến Thẩm Huyền Thanh có hơi khó chịu trong lòng, còn liếc mắt nhìn tay mình một cái, ít nhất không bị dính tro đen như trên mặt Lục Cốc, sao lại không nguyện ý cho hắn sờ mặt chứ.
Lục Cốc bận bịu làm việc, ngay cả trên mặt có tro cũng không quan tâm, sao mà ghét bỏ Thẩm Huyền Thanh được, ánh mắt khó hiểu nói: "Không có, sao huynh lại nghĩ thế? Ta bị ngứa mặt."
Thẩm Huyền Thanh tự biết bản thân hiểu lầm nên hơi xấu hổ, ngại ngùng cười một chút, lại thấy vẻ mặt Lục Cốc hoang mang nhìn hắn, thừa dịp trong viện không có ai chú ý đến hai người bọn họ, nhéo nhẹ hai má phu lang chiếm tiệm nghi một chút.
Da thịt song nhi non mềm, Lục Cốc trong mắt hắn lại vô cùng yếu ớt, hắn nhéo hai má y không dám dùng nhiều lực, không khác chạm vào là mấy.
"Ta đi quét hậu viện." Chiếm tiện nghi xong hắn liền đứng dậy rời đi, để lại một mình Lục Cốc cau mày ngồi đó.
Bụng Kỷ Thu Nguyệt hiện tại vẫn chưa lớn, có thể đi lại làm việc. Nàng dọn dẹp bát đũa trong bếp không cẩn thận nghe được cuộc trò chuyện của đôi tân phu phu, nhìn ra ngoài một cái, đứng ở trong lặng lẽ cười. Nhị tiểu tử hay thật đấy, sờ mặt người ta còn không cho người ta ghét bỏ hắn.