Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

chương 130: c130: chương 130

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: HiHi (wattpad: @nepenthe168)

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam @nepenthe168)

Dù Lục Cốc đã dặn về kịp giờ ăn cơm tối nhưng đẻ bán được thêm thịt nên mãi tới tận khi màn đêm buông xuống, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh mới kéo xe về.

Cơm canh được ủ trong nồi, giờ vẫn còn hơi ấm. Hiện giờ đang là mùa hè, không cần phải hâm nóng nên Lục Cốc xếp luôn lên bàn ăn lúc hai người còn đang rửa tay.

"Ta bán bên thôn Vương Lý ấy, bán được vừa đúng năm trăm tám mươi văn tiền, gần sáu mươi cân." Thẩm Nghiêu Thanh rất vui vẻ, cầm bát lên và cơm vào miệng, vừa ăn vừa chia sẻ niềm vui với Kỷ Thu Nguyệt.

Cho dù tiền có vào tay Thẩm Huyền Thanh thì anh vẫn không thấy kém vui đi chút nào. Người nhà kiếm được tiền đương nhiên là vui rồi, huống chi bọn họ còn được ăn rất nhiều thịt heo, số thịt còn lại cũng đủ để ăn mấy ngày.

Lúc bán thịt có nhiều người hoài nghi vì thịt rẻ nên hai người đã kể cho mọi người nghe về cỏ tê độc, đồng thời cắt một miếng thịt sống nhỏ ăn trước mặt họ để mọi người có thể yên tâm.

Thịt này đã được rửa bằng nước cỏ thuốc, không còn vấn đề gì. Cỏ tê độc cũng không còn độc tính nào khác, điều này mọi người đều biết. Hơn nữa, mấy tên lưu manh ở thôn phụ cận đều không dám trêu chọc Thẩm Huyền Thanh sau khi bị hắn đánh. Đa phần đều là những người đứng đắn, lấy đâu ra nhiều quỷ kế, có thịt để ăn là tốt rồi. Vậy nên bọn họ không sợ gặp lừa đảo gì.

Nhà chính đốt đèn dầu. Vệ Lan Hương vốn đang ngủ khoác áo đi ra. Phần lớn người nhà nông đều không nỡ thắp đèn dầu, trời tối không làm việc được là sẽ nghỉ ngơi.

Bà nghe được thì cười nói: "Hôm nay ta mua đủ gia vị kho* rồi, sáng sớm mai sẽ bắt đầu kho. Con để lại một đôi tai heo đúng không? Mai nhổ hai cây hẹ trong sân trộn với tai heo, rang thêm hai đứa con một đ ĩa đậu phộng, mua một bình rượu ngon uống một, hai chén giải sầu đi."

*Gia vị kho (卤料): gia vị dùng để làm món thịt và rau kho, mỗi loại gia vị lại có mùi thơm và tác dụng khác nhau.

"Còn gan nữa mà nương, cắt vài miếng đi." Thẩm Nghiêu Thanh cười nói.

"Được, được, cắt hết cho con đấy." Vệ Lan Hương cười nguýt mắt nhìn anh, nói: "Đêm rồi ăn ít thôi không lại đầy bụng, ăn no bảy, tám phần là được rồi. Nếu thực sự đói quá thì sáng mai dậy sớm ăn."

Thẩm Nghiêu Thanh còn đang nhai cơm, Thẩm Huyền Thanh đáp: "Con biết rồi, nương."Vệ Lan Hương lúc này mới trở về phòng.

Lục Cốc xách ấm trà tới rót nước cho hai người. Ăn cơm tẻ sợ bị nghẹn. Cuộc sống bây giờ đã tốt hơn, mỗi ngày ăn cơm tẻ cũng không thành vấn đề. Cơm ăn no hơn cháo loãng nhiều.

Sau khi ăn no vài phần, Thẩm Huyền Thanh nói: "Chỗ thịt còn lại còn gần bốn mươi cân, nhà mình giữ lại hai mươi cân làm thịt khô. Ngày mai ta sang nhà cậu, hay là đại ca gửi một ít sang nhà Kỷ Thế thúc đi."

Kỷ Thế thúc ở đây là cha của Kỷ Thu Nguyệt, Thẩm Nghiêu Thanh nào có chuyện không đồng ý, Kỷ Thu Nguyệt nghe vậy lại càng vui vẻ.Bát đũa lách cách va chạm, ngọn nến nhẹ lay theo gió đêm.

Ăn xong, Lục Cốc cầm nến vào bếp rửa bát, Thẩm Huyền Thanh múc nước rửa ráy trong sân.

Sau khi tạt nước lên mặt rửa một lúc, hơi nóng tan dần, hắn thấy rất thoải mái. Chẳng bao lâu sau, nồi nước trên lò đất đã sôi ùng ục.

Chỉ có bát đũa của hai người, Lục Cốc rất nhanh đã rửa xong, còn thêm nước rửa chân cho Thẩm Huyền Thanh.

Ánh trăng trong lành. Thẩm Huyền Thanh ngồi trong sân rửa chân. Ở ngoài không dùng được nến, Lục Cốc cầm nến đi về phòng trước, thả một đống văn tiền đồng lên bàn, vừa nhìn đã khiến người ta thấy vui vẻ.

Sau khi Thẩm Huyền Thanh vào phòng, y đã chuẩn bị sẵn dây thừng để xâu tiền, chỉ chờ đếm lại.

Ở nhà đã bán được tám trăm sau mươi ba văn tiền, sau khi Thẩm Huyền Thanh ra ngoài bán thịt vào buổi chiều, người trong thôn hầu như đều đã mua rồi nên không còn khách nữa. Cộng thêm năm trăm tám mươi văn tiền thì hôm nay có tổng cộng là một ngàn bốn trăm bốn mươi ba văn tiền, cũng chính là hơn một lượng bốn tiền.

"May ghê, một ngày đã bán xong, phần còn lại để nhà mình ăn." Thẩm Huyền Thanh vừa cười vừa xâu hai mươi văn tiền thành một để tiện mang ra ngoài mua đồ.

Còn một ngàn văn tiền đang được Lục Cốc vừa đếm vừa xâu. Vì đang đếm tiền nên Lục Cốc không để ý trả lời hắn. Hắn chỉ mỉm cười, cũng không bận tâm gì nhiều.

Lần này bán thịt heo vẫn có lời. Heo rừng không cần tốn công cắt cỏ nuôi, không khác gì tự nhiên kiếm được một lượng bốn tiền.

Trong tay đồ tể, một con heo sống vừa mổ có thể bán được khoảng ba lượng bạc. Giá cả không được nhiều như hươu dê hắn săn trên núi nhưng ổn định hơn. Nuôi một lứa heo sang năm là có thể mổ, mỗi tháng mổ một con đã có thể kiếm được hai, ba lượng bạc. Ở nông thôn như vậy được coi là giàu rồi. Lại nói, lần cuối cùng hắn săn heo rừng là vào mùa hè năm ngoái. Khi đó hắn bắt được một con heo cái, may mà con heo đó không có heo con, không hung hăng như heo cái đang mang heo con.

Dù vậy vẫn là do con heo đó bị chặn được và rơi vào bẫy thì hắn mới có cơ hội để giết nó mà không tốn quá nhiều sức lực.

Dã vật xưa nay chưa từng dễ săn nhưng mỗi khi hắn xuống núi và bán chúng lấy tiền, cầm tiền trong tay lại thấy rất đáng giá.

Lục Cốc xâu xong một ngàn văn tiền nặng trịch. Thu xếp tiền xong, y thấy trên tay dính dầu mỡ nên ra ngoài rửa tay với Thẩm Huyền Thanh.

Sau khi hai người họ thổi nến và nằm xuống thì trời đã vào khuya.

Lục Cốc nằm trên giường, vẫn chưa nhắm mắt lại ngay. Niềm vui lúc đếm tiền khi nãy vẫn còn đọng lại trong lòng và trên gương mặt y. Dù là bạc vụn hay văn tiền đồng thì đều rất tốt.

Y xoay người nằm nghiêng, nói: "Trứng tích góp mấy ngày nay còn chưa bán nữa. Mai em hấp vào bát lớn, chàng cũng ăn một ít đi. Hai hôm trước Đại Thanh ca vừa mua dầu mè mới về rồi."

Nghe vậy, Thẩm Huyền Thanh cũng quay đầu sang. Hai người thì thầm một lát. Mùa hạ nóng nực nên hai người không ôm nhau, nói mãi rồi cũng chìm vào mộng đẹp.

***

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam @nepenthe168)

Cuộc sống ngày càng tốt, ngay cả đồ ăn sáng cũng trở nên phong phú hơn. Sáng sớm, Lục Cốc hấp một bát canh trứng lớn, đổ dầu mè lên thơm nức mũi. Y phân ra từng bát, bát của Kỷ Thu Nguyệt nhiều canh hơn chút.

Trước đây bọn họ ăn sáng thường là ngồi xổm hoặc đứng trong sân, giờ chủ yếu à ngồi vào bàn ăn.

Y còn hâm nóng màn thầu, múc thêm nửa miếng dưa chua và thái hạt lựu. Mọi người trong nhà tay trái cầm màn thầu kẹp dưa muối, tay phải múc canh trứng để ăn.

Sau khoảng hơn mười ngày nữa, gà và vịt sẽ không đẻ nhiều trứng nữa nhưng nhà họ nuôi nhiều gà vịt, đến lúc đó mỗi ngày vẫn có thể thu được một vài quả.

Đã ba tháng kể từ khi con gà mái nhỏ của Lục Cốc đẻ được quả trứng đầu tiên vào mùa xuân, y đã tích góp được hơn một lượng bạc chỉ bằng cách bán trứng gà vịt. Mỗi tháng y bán được hơn ít nhất là ba trăm văn tiền.

Dù chỉ kiếm được từng đó nhưng đối với phu lang không có nghề nghiệp gì ở nông thôn mà nói thì đây là số tiền không hề nhỏ. Nếu để hán tử trong thôn biết được, ít nhiều cũng sẽ có chút ghen tị.

Sau khi đi khám lang trung lần trước, y nghe lời Thẩm Huyền Thanh, mỗi ngày đều ăn một quả trứng.

Sau khi Kỷ Thu Nguyệt mang thai, vì nàng không nuôi gà vịt, gà vịt lớn trong nhà đều là của Vệ Lan Hương, không liên quan gì tới nàng nên trứng nàng ăn đều là Vệ Lan Hương cho. Nàng cũng thường được ăn bởi bà cũng không phải người khắt khe gì.

Đôi lúc Lục Cốc nấu cơm, cảm thấy mình có nhiều trứng gà, người khác ăn một ít cũng không thiếu đi nhiều nên lúc luộc trứng không lấy trong giỏ của Vệ Lan Hương nữa.

Hôm nay Thẩm Huyền Thanh cũng ở nhà. Hắn đã ăn trứng luộc mấy ngày rồi nên y muốn đổi vị bằng cách hấp trứng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Vệ Lan Hương vô cùng hào hứng, xắn tay áo vào bếp thể hiện tay nghề của mình với món thịt heo kho.

Lục Cốc và Thẩm Nhạn cõng sọt tre trên lưng đi cắt cỏ. Kỷ Thu Nguyệt ở nhà thực sự quá nhàn rỗi nên theo họ ra con sông sau nhà để thư giãn.

Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh cũng bận rộn, sang nhà mới thu trứng gà vịt đẻ đêm qua, đồng thời thêm cỏ vào chuồng luôn. Lùa vịt vào ao, cho dê, trâu ăn, phân thỏ và phân trâu cũng phải dọn.

Ngoài ra còn có rất nhiều loại rau được trồng trong nhà mới. Tưới nước và dọn cỏ đều là việc phải làm, ruộng cạn và ruộng nước đều phải nhổ cỏ dại để mạ non không bị cỏ dại chèn ép.

Một phen bận rộn mãi tới tận buổi trưa thời tiết nóng nhất mới dừng lại.

Rau trộn tai heo với dầu ớt đỏ cùng hẹ thái xanh, tươi giòn sảng khoái, ăn rất ngon miệng. Tim, gan và phèo cắt lát cho vào bát, cũng trộn với rau. Còn có thêm một đ ĩa đậu phộng rang và một đ ĩa dưa chuột. Cụng chén uống hết, vô cùng vui vẻ.

Hôm nay Lục Cốc cũng uống được nửa chén rượu. Y nhấp một ngụm, rượu cay nồng trong vòm miệng, chẳng mấy chốc gương mặt đã đỏ bừng lên, hai má hồng như đánh phấn. Y chỉ dùng đũa gắp thịt và đồ ăn chứ không dám uống rượu nữa.

Dù bận rộn và mệt mỏi đến đâu, sau bữa ăn rượu ngon thịt đủ đến là thoải mái thì mọi mỏi mệt đều tan biến.

Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đều không phải người nghiện rượu. Họ uống ở nhà chủ yếu chỉ là để giải sầu.

Sau khi nghỉ ngơi cho qua cái nóng của buổi trưa, đến chiều bên nhà mới không còn nhiều việc nữa, chỉ còn cho thỏ và dê, bò ăn, nhổ cỏ trong ruộng có thể tạm gác lại vì trời nóng. Chỉ có hai huynh đệ bọn họ mang thịt sang nhà cậu.

Lục Cốc và Vệ Lan Hương sang nhà mới cho thỏ ăn, còn thả trâu và vịt ra ngoài. Mấy đứa Đại Hôi đều đang trông nhà, chỉ có Quai tử là không chịu được nhàm chán, ngày nào cũng theo y đi đây đi đó.

Nhưng có một con chó đi theo cũng tốt, có lúc y đi cắt cỏ cho thỏ một mình, ở trên núi đã quen, có Quai tử bên cạnh y rất yên tâm."Ui trời, sao lại có máu thế này?" Vệ Lan Hương cho khom lưng cho thỏ ăn, thấy trên thân một con thỏ có dính máu bèn cao giọng nói.

Lục Cốc xách sọt đi tới. Trong ổ này có hai con thỏ đực, một con bị cắn vào tai. Y vội đặt sọt tre xuống, cùng Vệ Lan Hương tách hai con thỏ ra. Bọn họ dựng nhiều ổ thỏ, trước mắt vẫn đủ để tách hai con này ra.

Thỏ đánh nhau cắn xé cũng rất ghê gớm. Mấy con này đều để kiếm tiền cả, không thể bị cắn chết.

"Nương ơi, hay là con đào ít thảo dược cầm máu rồi giã nát, đắp lên cho nó." Lục Cốc thấy con thỏ bị thương đang chảy máu rất đau lòng.

"Cũng được." Vệ Lan Hương gật đầu đáp.

Bên bờ sông có cây đại kế, y nhanh chóng đào lên rồi giã nát lấy nước, đắp vào lỗ tai thỏ. Vệ Lan Hương cắt mảnh vải và giúp băng bó lại.

Mặt trời bị mây che khuất, hai mắt nheo lại đã có thể mở hẳn ra. Nhưng chẳng mấy chốc, bầu trời tối sầm lại, mây đen kéo tới, đến sức gió cũng thay đổi.

Hai người họ đang thu trứng trong chuồng gà. Ngẩng đầu thấy sắc trời như vậy, hai người vội lùa gà vào chuồng, nhấc giỏ trứng vội chạy về phía phòng trước mặt.

Mưa rất nhanh đã lộp bộp trên mái nhà và mặt đất, mưa lớn trong chốc, ào ào rơi xuống, chảy xuôi trên mặt đất khô ráo.

"Ôi chà, thật là, biết trước như vậy, sáng sớm hai đứa kia đỡ phải tưới nước cho rau." Vệ Lan Hương nhìn màn mưa nói.

Bà đang nói về Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh, nghe được mấy lời này, Lục Cốc lại nói: "Không biết bọn họ đã đến nhà cậu hay chưa nữa."

"Chắc là còn chưa đâu." Vệ Lan Hương cười nói: "Đều là hán tử trẻ tuổi, ướt chút mưa cũng đâu có sao. Hai đứa nó khắc biết tìm chỗ tránh mưa thôi."

Bà liếc nhìn bầu trời tối đen nói: "Cơn mưa này không kéo dài đâu, qua một trận là hết rồi."

Mùa hè chính là như vậy, mưa tới nhanh, đi cũng nhanh.

Mùi đất bốc lên khi mưa xuống, xen lẫn hơi nóng xộc thẳng vào mũi.

Nhà mới không có áo tơi, cũng không có giỏ kim chỉ, Lục Cốc chỉ có thể ngồi trong nhà chính ngắm mưa cùng Vệ Lan Hương. Quai tử cũng bọn Đại Hôi đều vào nhà tránh mưa. Đứa thì nằm, đứa thì đứng, đặc biệt là Quai tử, cứ nghiêng đầu nhìn qua màn mưa, chả biết nhìn thấy gì mà cứ ư ử mấy tiếng.

(Truyện chỉ được đăng tại app chữ w màu cam @nepenthe168)

Truyện Chữ Hay