Mùi rơm rạ nồng đậm, trong nhà mới, Lục Cốc và Thẩm Huyền Thanh ngồi làm bù nhìn trong nhà chính rộng rãi.
Sau khi thu hoạch lúa mì xong, bọn họ lại thuê người cày ruộng trồng thêm mười mẫu đậu tương và ba mẫu đậu phộng.
Đến giữa tháng chín hoặc tháng mười, đậu tương và đậu phộng chín, không cần mua để nấu ăn hay đãi khách ngày tết nữa.
Ba mẫu đậu phộng không phải ít, chẳng khác nào thêm một phần lương thực.
Chỉ là vừa thu hoạch lúa mì xong, trong ruộng cạn không có gì che chắn, chim sẻ sẽ sà xuống làm loạn.
Dù là đậu tương hay động phộng, bị chúng nó ăn mất đều rất đáng tiếc nên mới làm thêm mấy con bù nhìn này.
Sáng sớm trời không quá nóng, dưới hiên cũng khá mát mẻ.
Thẩm Huyền Thanh vừa vừa bó rơm vừa nói: "Vây hàng rào xong không cần đi chăn gà nữa, ta muốn rắc ít hạt giống cỏ và rau cải xuân vào trong hàng rào, đợi rau mọc lên gà muốn ăn thì cứ mổ mà ăn thôi, không cần tốn sức bắt cỏ gà nhiều nữa."
"Hạt giống rau cải cũng rắc sao ạ?" Lục Cốc quấn hai bó rơm lên gậy gỗ để làm cánh tay của bù nhìn.
Thẩm Huyền Thanh đáp: "Ừm, dù sao trong nhà cũng nhiều.
Hai năm trước ta sang bên cầu Hai Trượng bên kia, nghe người ta nói thái rau trộn lẫn với cỏ gà cho gà vịt ăn, không chỉ nhiều thịt hơn mà trứng cũng tốt hơn.
Chúng ta cũng thử xem sao, tiện tay rắc vào không tốn nhiều việc, cùng lắm là tưới thêm ít nước, mọc được hay không thì phải xem ý trời."
"Vậy được." Lục Cốc gật gật đầu.
Hai người cùng nhau làm xong bù nhìn, y lấy xiêm y cũ Thẩm Huyền Thanh không mặc nữa mặc vào cho nó, nhìn từ xa thật đúng là giống một người.
Sau khi làm xong, hai người họ tiếp tục làm con khác.
Vào hè đến chó cũng lười nhúc nhích.
Cún con nằm sấp bên chân Lục Cốc, nhún mũi ngửi người rơm trên mặt đất, há miệng muốn cắn bị Lục Cốc vỗ đầu một cái mới rụt đầu về, lười biếng lăn trên đất, ngáp một cái lại nhắm mặt.
Thẩm Huyền Thanh liếc mắt nhìn nó rồi nói: "Nhà bên này lớn quá, chỉ có Đại Bạch trông có lẽ không đủ, chó vàng lớn nhà Kim Hổ thúc còn một tháng nữa sẽ đẻ chó con, ta thấy nên ôm hai đứa về nuôi, đến đêm mới có thể yên tâm hơn."
Hắn dừng việc trong tay lại, uống hai ngụm nước xong lại nói: "Chỉ để trông nhà thôi, không cần mua chó săn.
Ta đã hỏi rồi, con đực cũng là một con chó lớn, chó con chắc chắn sẽ không nhỏ."
Lục Cốc liếc nhìn sân sau, năm mẫu đất quả thật không nhỏ.
Ban đêm mọi người đều ngủ, chỉ có mỗi Đại Bạch đúng là không dễ thủ nên nói: "Đều nghe lời chàng."
Thấy y nói gì nghe nấy như vậy, Thẩm Huyền Thanh không kìm lòng được mà nở nụ cười.
Cửa sau để mở, từ xa đã thấy Thẩm Nhạc cõng một sọt cỏ về, là cỏ cho thỏ.
Sáng sớm nàng đã lùa vịt ra sông bơi, lúc đó có cả Đại Hôi và Đại Hắc đi cùng, giờ không thấy về cùng chắc là đang trông vịt ở bờ sông.
Nàng tới gần thì buông sọt xuống, Thẩm Huyền Thanh thuận tay kéo cái ghế phía sau đưa cho nàng: "Nghỉ ngơi chút đi."
"Nương đang ở bên bờ sông rồi, muội không cần ra đó nữa nên về thêu thùa may vá thôi." Thẩm Nhạn nói xong thì rót cho mình một chén nước.
"Bộ xiêm y kia của muội sắp làm xong rồi sao?" Lục Cốc hỏi.
"Thẩm Nhạn gật đầu: "Khâu ống tay áo và vạt áo là xong rồi."
Dù còn chưa đến sinh nhật nhưng qua năm mới nàng cũng đã mười hai tuổi rồi.
Mười sáu, mười bảy phải tìm nhà chồng, ở nhà bốn, năm năm này phải học được cách thêu thùa may vá, nếu không sau này sẽ không làm nổi một bộ xiêm y.
Thời gian trước, Vệ Lan Hương cố ý lên trấn kéo một đoạn vải, dạy nàng làm một bộ rồi để tự nàng làm một bộ.
Việc này không quen tay là không được, làm thêm vài lần cho hiểu, cũng sẽ thuần thục hơn.
Ngày trước Lục Cốc bị Đỗ Hà Hòa giày vò, bà ta nào có quan tâm sau khi y thành thân có thể may xiêm y hay không, y căn bản chưa từng học bao giờ.
Cũng may là y đã quen với việc thêu thùa, khéo tay lại hiểu nhanh.
Y ngồi cạnh xem Vệ Lan Hương dạy Thẩm Nhạn làm xiêm y cũng học được bảy, tám phần.
Lúc lên trấn cũng kéo một miếng vải, tới hôm qua vừa mới làm xong một bộ xiêm y mới cho Thẩm Huyền Thanh.
Xiêm y cũ trước kia không cần nữa thì đưa cho bù nhìn mặc.
Nghỉ ngơi xong, Thẩm Nhạn về nhà làm việc.Lục Cốc làm xong bù nhìn trong tay thì xách giỏ đi cho thỏ ăn.
Chuồng thỏ được dựng ở giữa sân, cách nhà chính khá xa, để tránh tiếng ồn làm phiền chúng, gà vịt để ở hậu viện, cũng tránh làm loạn đến thỏ.
Vậy cũng tốt, cách nhà chính và phòng ở xa một chút, người sẽ không bị hun đến.
Hai hàng ổ thỏ dựa vào tường trong viện, tổng cộng có ba dãy lớn, mỗi dãy gộp hai hàng, ở giữa có vách ngăn, dãy là hai mươi bốn ổ thỏ, có tổng là bảy mươi hai ổ.
Năm con thỏ cái mang thai đều đã sớm sinh con, trừ hai con thỏ con đã chết thì hiện giờ có tổng cộng mười chín con thỏ con, tuổi chênh lệch không đến nửa tháng, ổ lớn nhất vừa cai sữa hai ngày trước, nuôi tách với nhóm thỏ lớn.
Lục Cốc nhét cỏ vào ổ, thấy thỏ con được nuôi đến mập mạp thì vui mừng trong lòng.
Ổ này lớn có bốn con, nhốt chung thành từng cặp.
Lúc ăn cỏ, ba cánh miệng từng con nhóp nhép nhóp nhép, ngoan ngoãn ngồi trong ổ ăn cỏ.
Trong nhà có mười cặp thỏ giống, năm con thỏ cái còn lại cũng đều đang mang thai, mỗi ngày đều phải cho ăn cỏ tươi, thỉnh thoảng phải cho uống chút nước.
Có lúc chỉ cần ăn cỏ là đủ nhưng mùa hè thì khác, trời nóng phải cung cấp nước, còn phải thay đổi trong ngày, nếu không nước đục thì còn có bọ và côn trùng nổi trên mặt nước.
Trước đây Thẩm Huyền Thanh từng nuôi thỏ, hắn nói rằng thỏ rất yếu ớt, mỗi ngày đều phải thay nước không thì khả năng sẽ chết.
Không chỉ thỏ, từ khi trời nóng lên, chậu nước trong chuồng gà cũng phải thay hàng ngày.
Mặt trời càng chói chang, thời tiết lại càng nóng, ánh nắng chiếu qua hàng rào gỗ.
Sau khi chuồng thỏ được dựng xong, để chống mưa gió còn đóng gỗ trên trần dựng lều cỏ.
Từng thanh gỗ tròn dày đều nghiêng dựng lên dọc theo tường bùn, trên trần có trải cỏ lau, trời mưa không sợ bị dột.
Để thông gió cho mùa hè, hai bên không dựng tường bùn mà dùng cùng một loại gỗ, để lộ khe hở nho nhỏ, trời mưa gió cũng không cần sợ, bọc một lớp chiếu tre hoặc vài lớp rơm rạ là được.
Tính cả to cả nhỏ tổng cộng ba mươi chín con thỏ, mấy con nhỏ cũng đang học ăn cỏ rồi, sọt tre chẳng mấy chốc đã thấy đáy.
Trong hàng rào hậu viện, hai mươi mấy con gà mái cục ta cục tác kêu vang.
Gà con có mười bảy con, đều đang cào loạn bên trong hàng rào, thỉnh thoảng ríu rít vài tiếng, vô cùng non nớt.
Đó là gà con mà gà mái già của Vệ Lan Hương ấp nở, sau khi sinh ra đã chết mất mấy con, còn lại mười bảy con này lớn lên khỏe mạnh.
Vịt con cũng nở được một ít.
Trước đây Vệ Lan Hương chưa từng nuôi quá nhiều gà vịt mái nên lúc ấp trứng có hơi cuống tay cuống chân, chăm sóc không được tốt lắm.
Vịt con có vẻ hơi yếu, chết mất mấy con, sống được mười lăm con, mỗi ngày đều bơi lội dưới sông cùng vịt mái.
Thấy nghé con hừ một tiếng, trước đó đã mang cỏ tới cho nó, giờ hẳn là khát.
Lục Cốc nhanh chóng đi tới gần chuồng trâu, nhấc thùng gỗ bên cạnh đổ một nửa vào rãnh nước.
Nghé con uống nước rất thoải mái, ùng ục ùng ục, vùi cả miệng vào trong rãnh nước.
Chuồng trâu được xây lớn, nghé con ở trong đó không bị quá chật chội.
Nó vùi đầu trâu uống nước, Lục Cốc nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, còn nói: "Buổi trưa nóng quá lại dẫn ngươi đi bơi nhé."
Trời ngày càng nóng, nghé con đương nhiên là thích nước.
Đang nói chuyện, Thẩm Huyền Thanh xách xẻng tới, dọn sạch từng chuồng dê, trâu một, nếu không nhiều ruồi bâu lại, vo ve ầm ĩ ngày phiền cả lòng.
Phân trâu chất thành một đống.
Lúc trước ở nhà cũ, vì Kỷ Thu Nguyệt mang thai nên không thể đốt lá thuốc, sau khi chuyển gia súc tới đây thì đã có thể đốt rồi.
Lúc hắn dọn phân thì Lục Cốc đi lấy một cành củi nhỏ dưới lò đất đang đun nước, lấy thêm một bó lá thuốc tới, đợi Thẩm Huyền Thanh lấp đất khô vào đống phân, y đốt lá thuốc lên.
Mùi thuốc nồng nặc giúp đuổi ruồi, tro thuốc rắc lên đống phân cũng có thể làm tiêu tán không ít mùi khó chịu.
Bình thường đốt củi trong nhà, tro dưới đáy bếp sẽ không tùy tiện đổ đi mà đều góp lại, vào hè có thể đắp lên phân gia súc ngăn ngừa ruồi sâu bâu tới.
Không gia nhà mới rất lớn, chỉ cần gió không thổi về phía nam thì mùi gia cầm sẽ không bay đến tiền viện.
Trong nhà có mấy chục con thỏ, gà vịt mỗi loại cũng chục con, trâu cũng có, dê bắt sống chứ không có tiền mua.
Dù là họ hàng hay người trong thôn, ai sang nhìn bên nhà mới này đều có vài phần hâm mộ.
Với Thẩm Huyền Thanh mà nói thì hắn không muốn khoe khoang trước mặt người khác, tránh lời đồn và thị phi nhưng người khác muốn đến hắn cũng không ngăn được, đâu thể chặn người ta ngoài cửa không cho vào.
Cũng may là mấy ngày đầu mới mẻ đã qua, không có nhiều người đến như vậy nữa.
Trong nhà nuôi gia cầm gia súc dần nhiều lên, người này còn bận hơn người kia.
Mỗi ngày đều phải cắt cỏ, dọn phân, cắt cỏ phải cắt vài sọt, mệt thì có mệt nhưng trong lòng vui vẻ.
Buổi trưa ăn cơm xong, Lục Cốc dắt nghé con đi ra bờ sông từ cửa sau.
Nghe con rất ngoan, không cần y phải dắt bằng dây thừng mà đi theo bên cạnh, không nhanh không chậm.
Nó có hơi nhỏ hơn Quai tử một chút nhưng trông rất ngoan ngoãn, ổn trọng.
Nhưng nó cũng có lúc nghịch ngợm, thường chơi đùa với Quai tử, một nghé một chó chống đầu đọ sức.
Thỉnh thoảng người trong nhà tới thêm nước cho nó, dù là ai đi nữa, nghé con cũng biết học theo bộ dáng Quai tử, cọ cọ đầu vào người, vô cùng thân mật.
Nước sông trong vắt bị khuấy đục, nghé con ngâm mình trong nước nom có vẻ thoải mái lắm.
Lục Cốc núp dưới bóng cây ven sông hóng mát, hiện tại trời đang rất nắng.
Vốn là Vệ Lan Hương nói bà sẽ đến chăn trâu nhưng ngày mốt y và Thẩm Huyền Thanh sẽ lên núi.
Nghé con mới dắt về chưa được mấy ngày, trong lòng y đang cảm thấy mới lạ nên đã tự đi chăn trâu.
Quai tử nằm sấp vươn hai chân ra phía trước.
Nó nhìn nghé con trong sông trong chốc lát, lỗ tai bất động, thỉnh thoảng nhúc nhích một cái rồi lại nhàm chán nhìn về phía khác.
Tiếng ve kêu râm ran, Lục Cốc ngồi trên tảng đá phe phẩy cái quạt hương bồ tạo gió bỗng có một con sâu nhỏ rơi trên ống quần, y dùng quạt hất nó đi.
Chốc lát sau, Thẩm Huyền Thanh đi ra từ cửa sau, trong tay cầm một cái ống trúc.
"Trời nóng, uống thêm nước vào." Hắn đưa ống trúc cho Lục Cốc rồi lại bê một tảng đá trắng sạch sẽ bên bờ sông tới, hai người ngồi cạnh nhau.
Buổi trưa ít người ra sông, cũng có người đi chăn trâu nhưng cách khá xa.
Lục Cốc uống nước xong đóng nắp lại, Thẩm Huyền Thanh một tay quạt cho hai người mát.
Hai người kề sát vào nhau chẳng biết tay đã đan lại từ bao giờ.
"Chờ nghé con lớn hơn chút, không sợ bị người dắt đi, tự nó biết đường thì cũng không cần ngồi đây canh đợi nó thoải mái nữa." Thẩm Huyền Thanh nói xong còn nhéo nhéo lòng bàn tay y.
Trời nắng nóng không có gió, ngày mùa hè dần trở nên dài hơn, quan to, quý nhân hay văn nhân nhã sĩ gì đó sẽ ngủ một lát, nông dân xưa nay chẳng mấy thời gian rảnh rỗi, không nhiều người nghỉ ngơi vào trưa, trừ phi thật sự không có việc gì làm.
Bóng cây loang lổ, cún con ghé vào bên chân ngủ gật.
Ban đêm Lục Cốc ngủ ngon nên không thấy buồn ngủ, hai người nhỏ giọng thì thầm vài câu, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười.
***
Vì có vịt con không thể bơi trong nước quá lâu, đến chiều Vệ Lan Hương mới thả vịt ra ngoài.
Mặt trời chuyển dần về tây, không còn quá nóng nữa.
Kỷ Thu Nguyệt ở nhà buồn chán, có chút ngồi không yên nên rủ Lục Cốc và Thẩm Nhạn cùng nàng ra ngoài dạo chơi.
Thẩm Nhạn cắn một miếng quả mơ trong tay, mặt mũi nhíu cả lại, nghiêng đầu nhìn Kỷ Thu Nguyệt ăn uống vui vẻ, cau mày hỏi: "A tẩu, tỷ không thấy chua hả?"
Ra ngoài đi lại giải sầu, mỗi người mang theo ba, bốn quả mơ, loại quả này không nên ăn nhiều.
"Chua chỗ nào? Này ăn rất vừa miệng." Kỷ Thu Nguyệt thấy nàng nếm một miếng không muốn ăn nữa bèn nói: "Nếu muội không ăn thì cho ta."
Thẩm Nhạn chỉ cắn một ngụm nhỏ.
Quả mơ này là Thẩm Nghiêu Thanh mua ở cầu Hai Trượng, phải tốn tiền, vứt đi rất đáng tiếc nên đưa cho nàng.
"Muội nhặt quả mềm mà ăn, vậy có thể ngọt hơn chút." Lục Cốc thấy Thẩm Nhạn không ăn, đưa quả mơ hơi mềm hơn trong tay mình cho nàng.
"Nãy muội lấy hai quả mà, còn một quả nữa cơ." Thẩm Nhạn nói xong lại cắn một miếng, vẫn chua nhưng đỡ hơn quả kia một chút.
"Muội thấy đại ca còn mua cả mận xanh nữa đấy." Thẩm Nhạn vừa đi vừa nói.
Kỷ Thu Nguyệt gật đầu nói: "Ừ, về muội cũng ăn thử xem, vừa chua ngọt vừa giòn."
Thẩm Nhạn không tin được vị ngọt trong miệng nàng, vội xua tay nói: "Hay thôi đi, răng muội không tốt như của tỷ, về chua đau răng, cơm cũng không ăn nổi."
"Ta nghe tam a nội nói, đào nhà Cát Xuyên thôn bên sắp chín rồi, về lại bảo Đại Thanh ca của muội mua một ít, đào lông hay đào trơn đều có cả." Kỷ Thu Nguyệt đã ăn mơ xong, có lẽ là do mang thai, trước đây nàng không thường ăn trái cây nhưng gần đây trời nóng nên cái gì cũng thèm.
Nàng nói vậy làm Lục Cốc nhớ tới cây đào y từng thấy trên núi.
Dạo gần đây vẫn luôn ở nhà, không biết đào đã chín hay chưa.
Chuyện mua mơ và mận khiến Vệ Lan Hương vui lắm.
Người ta thường nói nam chua nữ cay, đứa cháu đầu tiên của bà hẳn sẽ là một tiểu tử mập mạp.
Bà còn lấy cả tiền của bản thân ra bảo Thẩm Nghiêu Thanh mau đi mua đồ.
Ba người họ đi dạo đến cạnh ruộng nước.
Nhân lúc trời mát, Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đang khom lưng nhổ cỏ dưới ruộng, chân ngập trong nước, bắp chân và ống quần dính không ít bùn.
Thẩm Nghiêu Thanh đứng thẳng lưng, anh cách mặt đường không xa, thấy tức phụ liền nở nụ cười.
Bụng Kỷ Thu Nguyệt ngày càng lớn, thỉnh thoảng đi đường còn phải chống lưng, sau khi nói vài câu anh lại nói tiếp: "Ở đây nhiều bùn đất lắm, nàng cẩn thận không lại làm bẩn xiêm y."
Thật ra anh sợ tức phụ giẫm lên bùn trượt ngã nhưng những lời đen đủi này không dễ nói rõ.
Vì vẫn luôn nghĩ đến đào nên Kỷ Thu Nguyệt không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh nhưng chỗ nàng đứng cách ruộng khá gần, mùi bùn tanh khiến nàng cảm thấy khó chịu, sau khi dặn anh sang nhà Cát Xuyên mua đào thì cùng Lục Cốc và Thẩm Nhạn đi dạo nơi khác.
Trong ruộng cạn không ít người dựng bù nhìn đuổi chim sẻ.
Lục Cốc vừa đến đi tới trước cửa nhà, thấy vẫn có chim sẻ nhảy nhót bên trong nên bảo Thẩm Nhạn ở lại cùng Kỷ Thu Nguyệt còn y theo bờ ruộng đi vào, vung tay đuổi chim.
Sau khi ba người họ đi tới sân đập lúa, mặt trời đã lặn dần về tây, cuối cùng cũng có gió thổi lên.
Thấy có một bà lão ngồi trên mặt đất, mái tóc bạc trắng không được chải kỹ, trông có vẻ xơ xác.
Người già lớn tuổi đều vậy, không muốn tốn tiền mua dầu dưỡng tóc.
Kỷ Thu Nguyệt thấy bà thì cười nói: "Bà nội Ngô, đang nhặt lúa đấy ạ?"
Bà Ngô ngẩng đầu, thấy là bọn họ thì mím môi nở nụ cười, da mặt vừa thô vừa già, giống như vỏ cây cổ thụ thấm qua mưa gió, thường ngày không hay nói nhiều, vẻ mặt đờ đẫn, chỉ khi cười lên trong đôi mắt đục ngầu mới có thêm vài tia sáng.
"Phải, phải." Bà có hơi luống cuống, nhưng vẫn nâng khăn tay lên cho bọn họ xem, nói: "Hôm nay nhặt được vài hạt."
Những hạt lúa mì trong khăn tay đều trộn lẫn bùn đất, là bà nhặt từng hạt từ trong bãi bùn ra.
Sau khi đập lúa, dù có người nhặt lên những vẫn luôn có những hạt sót lại.
Mỗi ngày bà đều tới nhặt, trời mưa gió người ta đã về nhà, chỉ có bà vẫn nhặt lúa tới khi mưa to mới về.
Cứ vậy tích góp lại, cũng được một phần lương thực.
Bà đi đứng không thuận tiện, ngồi xổm lâu không đứng dậy nổi chỉ có thể ngồi bệt trên đất, khiến xiêm y đầy và dính bùn đất, càng thêm bẩn.
Có người trong thôn nhìn thấy sẽ ghét bỏ, cũng không che dấu thái độ, bởi vậy sau khi nhìn thấy là Kỷ Thu Nguyệt, bà mới dám cười một cái.
Bà Ngô run tay, đổ một đống hạt lúa trong khăn ra bên tay kia, gió thổi tới, bà cũng dùng miệng thổi, thổi bớt đi bùn đất và tro bụi dính trong hạt lúa, trông có vẻ sạch hơn rất nhiều.
"Bùn này ta sẽ lau sạch, về còn rửa lại, đều là lương thực, không thể lãng phí được." Bà thấp giọng lẩm bẩm.
Năm nay Ngô gia cũng thu hoạch một mẫu đất, chưa đến lúc hết lương thực nhưng chỉ có một mẫu, cả nhà đều phải thắt chặt lưng quần.
Một nắm lúa mì chẳng xay ra được bao nhiêu bột nhưng để tồn tại thì kiểu gì cũng vẫn phải kiếm lương thực mà ăn.
Kỷ Thu Nguyệt nhìn bà, trong lòng cảm thấy khó chịu.
"Úi, ở đây có nhiều này." Thận Nhạn mắt tinh, dùng chân đá đá cục bùn cạnh rìa ruộng, thấy hơn mười hạt lúa ở đó bèn ngồi xổm xuống nhặt ra, Lục Cốc cũng đến giúp nàng.
Bà Ngô nghe thấy nàng nói, vươn cổ nhìn về bên này, gương mặt già nua rõ ràng có chút tiếc nuối.
Thật đáng tiếc, bà cứ nghĩ bên đó có người nhặt qua rồi nhưng vẫn là do bà nhặt không đủ tỉ mỉ.
"Bà Ngô ơi, cho bà này." Thẩm Nhạn đi tới, đổ hạt lúa trong tay vào khăn tay bà Ngô.
"Cái này, làm vậy sao được." Đôi môi nứt nẻ của bà Ngô khẽ run lên.
Thẩm Nhạn không để ý, vỗ vỗ bùn trên tay, nói: "Này có gì đâu ạ, bà cứ cầm lấy đi."
Nhà bọn họ cũng nghèo, Thẩm Nhạn biết cảm giác đói bụng là như thế nào.
Một hạt lúa hay một hạt gạo đều là lương thực.
Hiện giờ cuộc sống trong nhà đã tốt hơn, có nhiều gạo để ăn hơn, lúa nhặt được cho người khác cũng không sao.
"Thu Nguyệt." Thẩm Nghiêu Thanh từ trong ruộng về, đứng từ xa hô, đã đến lúc về ăn tối rồi, không thể để tức phụ đói bụng được.
Lục Cốc quay đầu thấy Thẩm Huyền Thanh, thầm nghĩ lát phải giặt quần cho y, toàn là bùn.
Gần đây trời nắng, phơi một đêm chắc sẽ khô thôi.
***
Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường, Lục Cốc sắp xếp qua xiêm y mai mang lên núi.
Buổi sáng mát mẻ, y nghe thấy Thẩm Nghiêu Thanh và Kỷ Thu Nguyệt bên ngoài nói muốn đi khám thai.
Mấy thôn gần đây muốn khám bệnh bốc thuốc đều tới chỗ Vương lang trung.
Từ sau khi bị thương trên đầu năm ngoái, vì Vương lang trung là người thôn An gia lại không bị bệnh gì nên y chưa qua đó, ngay cả Lục gia cũng chưa về lần nào.
Không phải do y lạnh lùng, thỉnh thoảng ở trên núi một mình, y cũng sẽ nhớ nhớ, nhớ ngôi nhà y ở khi còn bé nhưng nghĩ tới khoảng thời gian Lục Đại Tường vô tâm, để Đỗ Hà Hoa vu khống chà đạp y liền cảm thấy đau lòng, không muốn nghĩ lung tung nữa.
"Sắp xếp xong rồi?" Thẩm Huyền Thanh tiến vào từ bên ngoài.
"Mới chỉ gấp mấy bộ xiêm y thôi, những cái khác để tối dọn vẫn kịp." Lục Cốc đặt bao quần áo lên rương, lại nói tiếp: "Lần này ở nhà lâu, không biết rau trên núi sao rồi."
Thẩm Huyền Thanh đáp: "Trên núi mát mẻ, chắc rau không bị nắng phơi chết đâu, tưới nước xem có sống thêm được không.
Mai mang theo rau trong nhà đi, ăn được thêm vài ngày."
Hắn liếc mắt nhìn Lục Cốc một cái, do dự vài lần rồi nói: "Chúng ta cũng theo a tẩu và đại ca đi dạo một vòng đi."
Lục Cốc không kịp phản ứng, khó hiểu nhìn hắn.
A tẩu đi khám thai, bọn họ đi theo làm gì?
"Hôm nay Mạnh Đại Nhạc giết heo, tiện đường mua ít thịt lợn về, thêm chút mỡ lợn xào rau nữa." Thẩm Huyền Thanh cười nói.
Ra là muốn đi dạo tiện đường mua thêm thịt, Lục Cốc vui vẻ gật đầu.
Vả lại, lúc Kỷ Thu Nguyệt khám thai y cũng có thể nghe một chút, sau này, sau này kiểu gì cũng đến lượt y thôi.
Nghĩ vậy, y cảm thấy có chút bối rối, chưa có động tĩnh gì mà đã nghĩ tới việc đi khám rồi.
Lúc này, Thẩm Nhạn bên ngoài hô to, nói nàng sang nhà mới bên kia cho chó ăn, hỏi y có đi cùng không, mới cắt đứt tâm tư của y.
Ban đêm Thẩm Nghiêu Thanh ngủ trong nhà mới, lúc anh về đây ăn cơm sẽ khóa cửa bên đó, để bốn đứa chó ở lại trông nhà.
Vì Lục Cốc muốn sang An gia thôn nên Thẩm Nhạn xách giỏ một mình sang đó.
Trên đường, Kỷ Thu Nguyệt đi khá chậm, Lục Cốc đi theo cạnh nàng.
Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh đi sau vài bước, một đường cười nói đến nhà Vương lang trung.
Vào thôn không gặp người Lục gia, Lúc Cốc mới thở phào nhẹ nhõm.
Có những người không gặp mặt mới tốt bằng không trong lòng sẽ không được dễ chịu.
"Thai nhi ổn định, không cần uống thuốc, bổ sung thêm trong bữa ăn là được nhưng nhớ không nên ăn nhiều." Vương lang trung thấy sắc mặt Kỷ Thu Nguyệt hồng nhuận, nghĩ thầm hẳn là không thiếu thịt ăn mới dặn dò thêm một câu.
Nghe xong, Thẩm Nghiêu Thanh là vui nhất, ổn định là tốt rồi.
Sau khi bắt mạch xong, Vương lang trung liếc nhìn Lục Cốc một cái, đều cùng một thôn, thấy khí sắc Lục Cốc tốt, trong lòng ông cũng vui thay y.
Vận mệnh con người đúng là không có gì chắc chắn.
Thẩm Huyền Thanh đẩy Lục Cốc đến bên cạnh bàn, chẳng nói chẳng rằng ấn người ngồi xuống, nói: "Vương lang trung, người chẩn đoán giúp Cốc tử một chút, xem y đã khỏe hẳn chưa."
"Được." Vương lang trung gật đầu, ý bảo Lục Cốc đặt tay lên gối bắt mạch.
"Mười một, mười hai tuổi là đang tuổi lớn, tổn thương mấy năm này không dễ bù đắp đâu." Sau khi chẩn mạch xong, ông thu tay lại, vuốt râu thở dài.
Nói xong thấy Thẩm Huyền Thanh nhíu mày, như thể không vui, ông mới chợt nhớ tới năm ngoái vì để Thẩm gia có thể đối xử tốt với Lục Cốc nên đã nói dù thể hư nhưng tĩnh dưỡng tốt thì vẫn sinh con được.
Hiện giờ liếc thấy Kỷ Thu Nguyệt đang mang thai, lại nhìn Lục Cốc chẳng có động tĩnh gì, trong lòng ông có chút áy náy.
Xem bệnh cả đời, Vương lang trung sao có thể không nghe ra ẩn ý sau việc Thẩm Huyền Thanh muốn ông bắt mạch cho Lục Cốc, ông cười cười, giương mắt nhìn sắc mặt của Lục Cốc.
Vệt đỏ giữa trán không đậm không nhạt, chẳng kém song nhi bình thường là bao nên là có thể sinh, đáng tiếc vẫn còn hư tổn trong cơ thể nên không dễ mang thai.
Ông ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Lục Cốc: "Năm nay ngươi mười tám chưa?"
"Rồi ạ." Lục Cốc đáp.
Y nhỏ tuổi hơn Thẩm Huyền Thanh, năm nay mới tính là mười tám.
Vương lang trung suy tư, nói với Thẩm Huyền Thanh: "Nền tảng thiếu hút được bổ sung một chút, sắc mặt y rõ ràng đã tốt hơn nhiều, vệt đỏ giữa trán cũng giống những song nhi khác, nhìn màu sắc này chắc chắn có thể sinh con, chỉ là bên trong cơ thể vẫn còn hư tổn, cần phải nuôi dưỡng thêm một thời gian.
Tuổi hai ngươi không tính là lớn, dù thêm hai năm nữa thì vẫn là đang độ tuổi trẻ cường tráng."
Lúc trước Lục Cốc không nghĩ tới chuyện này quá nhiều, nghe vậy có hơi sửng sốt nhưng cũng nghe ra là đang nói y không mang thai.
Thật ra những lời này của Vương lang trung cũng không đúng hết, gần hai mươi tuổi như Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc, nếu là những người khác trong thôn thì con nhỏ đều đã chạy được rồi.
"Cảm ơn Vương lang trung, ta đã biết rồi." Thẩm Huyền Thanh gật đầu nói, nghĩ một chút lại hỏi: "Có cần bốc thuốc không?"
"Thuốc thì không cần, y không có bệnh gì khác, chỉ cần bồi bổ là được, trong nhà có trứng thì thỉnh thoảng ăn một quả, thịt cũng nên ăn một chút." Vương lang trung khoát tay nói.
Không cần thuốc, chỉ chẩn bệnh rất rẻ, Thẩm Nghiêu Thanh trả tiền một lượt, cũng chỉ bốn văn tiền mà thôi.
Sau khi rời khỏi An gia thôn, Thẩm Huyền Thanh cùng Lục Cốc đi phía sau, hắn thấp giọng nói: "Không cần vội, bồi bổ thêm cũng tốt, gần đây không kiếm được tiền, đợi bán thêm vài con mồi, trong tay có tiền mới nuôi bọn em tốt được."
Lòng bàn tay Lục Cốc bị nhéo nhẹ, trong lòng còn đang mù mịt được an ủi.
Y nghe ra được Vương lang trung nói bản thân không dễ mang thai.
Làm gì có ai nguyện ý cưới phu lang không dễ sinh dưỡng, huống hồ, y căn bản không phải người Thẩm gia muốn cưới vào cửa.
Không thể không nói, trong lòng y sợ hãi một hồi, tránh không được mất mát và khổ sở.
Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt sáng như sao mang theo ý cười của Thẩm Huyền Thanh, nắm tay y thật chặt, không chán ghét chút nào, trong lòng y chua xót, hốc mắt liền có chút ẩm ướt..