Trở lại văn phòng, Chu Mộ Tu càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Lúc ở phòng họp, anh nhìn mẫu giày cô tìm kia mặt bên có thêu logo, MOCO.
Anh lập tức liên tưởng đến đêm qua cô nói cái từ kia, suy đoán đây mới là đáp án chính xác đến tám chín phần.
Đêm qua cô lên giường mới năm phút đã chìm vào giấc ngủ, anh không kìm nén được nên gần gũi cô khi cô đang ngủ, từ phía sau cô anh hỏi: “Hành Hành, em yêu ai?”
Cô không tỉnh táo lắm thủ thỉ: “Yêu…. Anh.”
Anh loáng thoáng nghe cô nói, mừng rỡ như điên nhưng lại sợ mình nghe lầm, dừng động tác hỏi cô: “Nói lại đi, em yêu ai?”
Cô như là không chịu nổi sự quấy nhiễu, phất tay đánh anh một cái, không trả lời nữa. Anh lăn qua lăn lại ngủ không được, vẫn tin tưởng mình không nghe lầm, cô nói yêu anh.
Vừa ngọt ngào vừa xót xa, nhìn cô ngủ ngon còn anh ruột gan cồn cào, không cam lòng mà đến bên tai nhẹ nhàng gọi cô, “Hành Hành!”
Cô chỉ thấy lỗ tai ngứa ngứa, lẩm bẩm trở mình, còn nói hai chữ: “Moko.”
Moko?
Anh lần này lại nghe rõ ràng rành mạch, đúng là cô đã nói âm này. Không cần suy đoán, đó nghĩa là gì? Là tên của ai?
Anh như bị mắc kẹt ở đó, tự an ủi chính mình nghĩ đó có thể là từ Mạc, là tên một cô gái. Nghĩ lại vẫn thấy không đúng, từ cô nói cũng có thể là Mạc Khoa, Mặc Khắc, đó lại là tên của con trai.
Dù sao tên đó có nghĩa là gì, ở trong lòng cô cũng có người anh không biết.
Vì thế, anh không suy nghĩ về câu nói đầu tiên có phải cô nói “Yêu anh” nữa hay không, mà lại chìm đắm nghi ngờ ở “Moko”, một đêm không ngủ tức tối nhìn chằm chằm gáy cô.
Không nghĩ tới buổi chiều lại có được đáp án này, nóng lòng muốn biết MOCO kia rốt cuộc có quan hệ với cô hay không, anh ngồi luôn vào bàn làm việc lập tức lên mạng xem giày trẻ em của cửa hàng này, cẩn thận xem xét, ý tưởng khá tốt, có đôi rất đặc sắc.
Gọi Ngô Vi vào, đẩy màn hình máy tính cho anh ta xem: “Anh gọi điện đến cửa hàng này, mua hai đôi giày. Tiện thể hỏi người bán hàng có cửa hàng ở ngoài không, nhà xưởng ở đâu, nếu không lấy hàng ở đâu hoặc là đại lý cho ai.”
Ngô Vi trong lòng lấy làm lạ, MOCO? Nhãn hiệu mới à? Anh còn chưa nghe bao giờ.
Anh nghi ngờ, “Đây là đối thủ mới cạnh tranh với Bella sao?”
Nhưng những kiểu chuyện như thế này là trách nhiệm nghiên cứu của phòng thị trường, phân tích đối thủ cạnh tranh, cũng không khiến bản thân Tiểu Chu tổng quan tâm, nhọc lòng?
Chu Mộ Tu nhíu mày, trong lòng đột nhiên nghĩ đến lần Bộ Hành nói đùa muốn chiếm Bella.
Ngô Vi ngồi dậy, “Tôi sẽ đi làm ngay.”
Chu Mộ Tu vừa suy nghĩ vừa xua tay, “Ừ! Anh đi đi.”
Ngô Vi trong lòng lại thêm khó hiểu, mang theo nhiều hoài nghi đi ra ngoài.
Vì thế, trước khi tan tầm, Chu Mộ Tu đã tìm ra tài khoản Taobao mà trước đây anh đăng ký đã lâu mà không sử dụng, cùng nhân viên bán hàng của MOCO nói chuyện vài câu, mở ra cuộc mua sắm online đầu tiên trong đời của anh qua Taobao.
Khi anh hỏi được phương thức liên hệ với chủ cửa hàng cùng với địa chỉ gian hàng, anh cơ bản có thể kết luận, nhãn hiệu này chính là của Bộ Hàng.
Lúc ở cuộc họp đánh giá sản phẩm Bộ Hành không biết đêm qua cô đã nói gì, cũng không biết do hàng mẫu mà chuyện của cô đã bị anh biết được.
Sau khi lên xe lúc tan tầm, Chu Mộ Tu chờ Bộ Hành lên ghế liền hôn cô điên cuồng, cho đến khi cô khó thở mới buông cô ra.
Bộ Hành che lại chỗ môi vừa bị anh giày vò, tức giận mà đánh vào ngực anh, “Chu Mộ Tu, anh bị cuồng à!”
Chu Mộ Tu mặt đầy ý cười mãn nguyện, không đã ghiền mà nhẹ vê vê vành tai cô, cảm thấy tràn đầy sự âu yếm, ho nhẹ một tiếng hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Bộ Hành càng thêm khó hiểu, nghĩ anh sáng nay có điểm quái quái rồi, không nói nhiều, tính khí lạ lạ sao ấy. Cô còn tưởng rằng tối qua anh ngủ không ngon nên mới thế.
Bây giờ nhìn mặt anh nhờn nhờn cô sợ anh lại đang nghĩ buổi tối lăn lộn với cô ở dạng gì đây, trong lòng cảnh giác, cố ý nói: “Ăn gì đó thanh đạm thôi, ăn cháo đi! Cả ngày cá với thịt đến phát chán!”
Chu Mộ Tu trong lòng buồn cười, làm bộ làm tịch trầm tư một lúc lâu, “Không đâu! Mấy ngày nay chỉ có uống nước thịt, một miếng thịt cũng chưa được ăn.”
Anh nói toàn những lời từ đáy lòng.
Tuần này cô ở công ty tăng ca, không thì lúc về cũng bận trong thư phòng, anh nhìn cô mệt như vậy, đến thời gian ngủ cũng không đủ nào có được gần gũi gì với cô, có làm gì cũng làm tí chút cho đỡ nhớ mà thôi. Rồi cả tuần trước cô đến kỳ, cho nên, anh nửa tháng nay thật chỉ có uống nước thịt, cùng lắm cũng chỉ thêm được chút xíu thịt.
Bộ Hành cảm thấy anh nói lời này không xuôi tai tẹo nào, cười lạnh hai tiếng, “Thịt còn chia ra đứng đắn với không đứng đắn sao? Tôi nhìn trên người anh mỗi lỗ chân lông đều lộ ra vẻ không đứng đắn!”
Chu Mộ Tu cười nhạo, nhịn không được lại hôn cô một cái, can tâm tình nguyện nói: “Đúng, là anh không đứng đắn. Chúng ta đi ăn cháo thôi.”
Trong lòng lại suy nghĩ, nếu nhìn người yêu mà nghiêm túc thì còn gì là thú vị nữa.
Quán cháo Bộ Hành đến là quán mà trước kia cô hay ăn vào dịp cuối tuần.
Nhưng năm nay cô chưa đến đây lần nào.
Hai người vào quán.
Bà chủ nhìn chằm chằm Chu Mộ Tu, nhiệt tình chào hỏi Bộ Hành, “Lâu rồi không thấy cháu đến! Mang bạn trai đến ăn cháo hả?”
Chu Mộ Tu không lên tiếng, muốn xem xem cô trả lời như thế nào.
Bộ Hành cười cười, nhìn quanh một vòng, “Dì à, quán của dì vẫn kinh doanh tốt quá đi! Không còn chỗ ngồi nữa này.”
Bà chủ vui vẻ cười nói, “Nhờ phúc nhờ phúc! Không phải dì khoe chứ, quán cháo của dì chính là dựa vào chất lượng để được như ngày hôm nay, dì sắp chuyển quán sang bên cạnh, mấy ngày nữa sẽ khai trương, bên đó nhiều chỗ hơn, nhớ mang bạn trai đến ủng hộ dì nhé!”
Ồ! Đề tài lại được bà chủ đề cập lại.
Bộ Hành cười ha ha hai tiếng cho có lệ.
Chu Mộ Tu thấy, cô không thoải mái mà lịch sự gật đầu với bà chủ.
Hai người sau đấy tìm được chỗ ngồi, còn nghe rõ bà chủ tấm tắc khen ngợi, “Bạn trai thật đẹp trai!”
Bà chủ nói to, mấy người khách xung quanh cũng chú ý tới, đặc biệt là những thực khách nữ nhìn về hướng bàn của Chu Mộ Tu và Bộ Hành.
Bà chủ tự mình đến đưa thực đơn, Bộ Hành không cần xem, nói nhanh: “Cháu muốn một phần cháo nhân đào, táo đỏ, suất nhỏ thôi ạ!”
Chu Mộ Tu bình thường chỉ có về nhà mới ăn cháo, lúc này nhìn chằm chằm thực đơn chằng chịt không biết nên gọi cháo gì.
Bà chủ nhìn qua thấy có vẻ như đây là cặp đôi đang yêu nhau, nhanh miệng đề xuất: “Nếu không cháu ăn cháo thận heo đi? Cố tinh bổ thận, rất thích hợp với đàn ông bồi bổ, chính là món đó!”
Nghe cũng không tồi.
Chu Mộ Tu định nói gì đó, chỉ nghe Bộ Hành buột miệng nói, “Anh ấy không cần bổ!”
Cô bình tĩnh nói với bà chủ: “Dì cho anh ấy một bát cháo thanh nhiệt trừ hỏa đì!”
Bà chủ ngạc nhiên, nhìn trộm Chu Mộ Tu cười cười, “Bốc hỏa à, vậy một bát cháo hoa huệ nhân đậu xanh nha, thanh nhiệt là tốt nhất!”
“Được, lấy bát đó đi ạ!” Bộ Hành cười cười, tỏ vẻ vừa lòng.
“Có ngay!” Bà chủ vội vàng rời đi.
Chu Mộ Tu trong lòng đắc ý, xem ra cô đối với năng lực này của anh vẫn rất vừa lòng.
Trên mặt anh khiêm tốn, “Anh thật sự cảm thấy nên bồi bổ vẫn tốt hơn! Buổi sáng không biết thế nào mà lưng đau, chân như nhũn ra.”
Bộ Hành không thèm nhìn anh, cầm di động chơi.
Chu Mộ Tu hối tiếc, “Đàn ông đến tuổi ba mươi, một số khả năng bắt đầu suy giảm, cần được chăm sóc bảo dưỡng.”
Bộ Hành lướt lướt màn hình điện thoại, nhẹ nhàng mà nói: “Thưa ông, ông mới hai mươi tám tuổi.”
Chu Mộ Tu lắc đầu, “Áp lực của xã hội hiện đại rất lớn, những người chưa già đã yếu nhiều đếm không xuể. Anh phải đề phòng cẩn thận chứ?”
Bộ Hành tức giận liếc nhìn anh ấy một cái.
Anh ấy nghĩ cái gì sinh hoạt áp lực lớn? Cái gì mà đề phòng cẩn thận? Cô thấy anh đều tràn đầy sinh lực mỗi đêm!
Không lâu sau, bà chủ mang tới hai bát cháo.
Bộ Hành kệ anh ấy, bắt đầu ăn phần cháo đỏ của mình.
Chu Mộ Tu ăn hai miếng cháo hoa huệ đậu xanh, nhíu mày, “Mùi vị cứ lạ lạ sao ấy!”
Lấy thìa khẩy khẩy hoa lạ trong bát, hỏi: “Loại này dành cho phụ nữ à?”
Bộ Hành cũng cảm thấy bát cháo này nhìn không có vị gì, vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Để anh hạ hỏa tốt mà!”
Chu Mộ Tu cười cười, chỉ chỉ tay và nói: “Lửa này không phải lửa.”
Cố ý trêu cô, “Nếu đàn ông không đủ lửa trong thời gian dài để thỏa mãn thì sẽ gây ra một số trở ngại về tâm sinh lý.”
Bộ Hành kinh ngạc, “Anh có trở ngại gì sao?”
Rồi lạnh lùng cười, cao giọng kêu: “Bà chủ, mang cho người đàn ông này bát cháo thận heo, thận anh ấy bị hư!”
“Sặc!” Chu Mộ Tu không may bị sặc do miếng cháo hoa huệ đậu xanh trong miệng, nhìn cô gái mặt mày hớn hở phía đối diện.
Không cần suy nghĩ cũng biết, xung quanh có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn anh chằm chằm.
Bà chủ vui vẻ nói, “Có ngay đây!”
Quả nhiên không đến hai phút, bà chủ nhanh chóng mang đến một bát cháo thận heo nóng hổi, miệng còn nói, “Mỗi ngày ăn một bát cháo này, không đến một tuần sẽ sinh long hoạt hổ! Lần trước dì có một người khách được bạn giới thiệu đến đây, ăn cháo nhà dì liên tục một tháng, tuần trước vợ anh ta vừa mới đẻ sinh đôi đấy! Đây cũng không phải tự dì đồn thổi, có căn cứ……”
Bộ Hành “Phì” một tiếng vui vẻ, cố ý nhe răng trợn mắt cười cho anh nhìn.
Xung quanh bàn ăn cũng truyền đến không ít tiếng cười.
May mắn khi ở trong hoàn cảnh nào Chu Mộ Tu cũng không bị đỏ mặt, có thể giữ vẻ mặt đồng tiên hạ phàm, anh hơi nhếch khóe miệng giọng nhẹ nhàng, “Hành Hành, tối nay em không muốn ngủ à?”
Bộ Hành chỉ vào bát cháo to trước mặt anh, đắc ý cười, “Có bản lĩnh, anh cứ ăn xong đi đã.”
Chu Mộ Tu không vội, nhìn bà chủ đang bận rộn ở gần đó tươi cười nói: “Phiền dì đóng gói mang về giúp cháu, cháu cảm ơn.”
Đảo mắt nhìn Bộ Hành, mắt sáng, nhỏ giọng: “Trong nhà có lò vi sóng mà, vừa hay muốn ăn nóng vào ban đêm.”
Bộ Hành nâng cánh tay lên, nghiêng nghiêng liếc anh một cái, “Được đấy, ngày mai không phải đi làm, vừa lúc tôi cũng đang muốn hoạt động gân cốt đây!”
(/ của cả nhà có gì vui không? Chúc mọi người tuần mới vui vẻ nha!)