Tiểu Phú Bà

chương 35

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tay cô mềm mại ôm cổ anh, vừa khóc vừa cười.

Chu Mộ Tu chưa từng thấy cô mất kiểm soát cảm xúc như vậy, trái tim thấy đau, chỉ có thể không ngừng hôn cô, dỗ dành cô.

Cô thì ngược lại, vừa khóc vừa chủ động giữ chắc eo anh, bắt đầu mơn trớn cơ thể anh.

Chu Mộ Tu lại thấy đau lòng mà cũng buồn cười, anh rất sợ khi thấy cô khóc, ngay từ đầu cô từ chối anh, bây giờ lại vùi đầu vào ngực anh, mềm giọng nói: “Mộ Tu, em muốn anh! Ngay bây giờ!”

Tâm trí của anh trở nên trống rỗng, chỉ có thể ôm chặt cô, vội vàng cùng cô trở thành nhất thể.

Đêm nay, Bộ Hành táo bạo mà lại điên cuồng, trong lúc nửa tỉnh nửa say, vô cùng nhiệt tình mà cùng anh nếm trải hoan ái.

Hôm sau tỉnh lại, Bộ Hành chỉ nói đau đầu.

Hai người không đi ra ngoài, ở trong phòng một ngày.

Không ai đề cập đến chuyện tối hôm qua, Bộ Hành thần sắc như bình thường, Chu Mộ Tu thậm chí không biết cô có nhớ rõ chuyện tối qua sau khi say rượu không nữa.

Ba ngày tiếp theo hai người đi ra ngoài chơi, Chu Chu đảm đương vai trò làm nhiếp ảnh gia cho hai người, hơn nữa rất có mắt để ý cố gắng tránh không làm phiền đến hai người. Chu Mộ Tu lén trả cho cô một khoản phí riêng.

Sau sáu ngày bọn họ trở lại Tô Thành.

Một trước một sau xuống máy bay, Chu Mộ Tu đẩy va li hành lý, đương nhiên muốn đưa Bộ Hành về, nhưng bị cô từ chối.

Cô đeo kính đen, Chu Mộ Tu không nhìn thấy mắt cô, chỉ thấy thái độ của cô giống như khi gặp nhau lần đầu, khóe miệng hơi hơi rủ xuống mang theo chút mạnh mẽ, “Tôi sẽ tự mình lái xe về.”

“Được.” Anh không nài nỉ.

Bộ Hành lấy va li anh đang kéo, nhàn nhạt mà nói: “Cho tôi số thẻ.”

“Để làm gì?”

Bộ Hành cong cong khóe môi, “Không thể để anh ngủ không như vậy được, tôi cảm thấy anh phục vụ rất vừa lòng.”

Chu Mộ Tu nhìn cô chằm chằm, một lát sau, khuôn mặt thả lỏng xuống, không sao mà nói: “Cũng được.”

Bộ Hành hơi gật đầu, đẩy hành lý xoay người rời đi.

Chu Mộ Tu nhìn bóng dáng thon thả của cô mỉm cười, bình yên vô sự trong ba ngày, hóa ra cô chờ đợi điều này.

Con gái quả nhiên lật mặt còn nhanh hơn lật sách!

Anh vừa rồi tức giận được vài giây, vậy mà khi nhìn thấy cô nhanh chóng tự tay kéo va li hành lý, anh liền cảm thấy không còn giận cô nữa.

Cô muốn thế nào thì tùy cô đi! Tương lai còn dài, cô trốn cũng không thoát.

Bộ Hành lấy xe, không đi đường Hành Sơn về Dật Cảnh Hoa Đình, mà đi hướng Nam Phụng đến nhà cũ.

Người môi giới thông báo nhà cô đã có người muốn mua, hẹn cô đến để thương lượng.

Bộ Hành đến sớm hơn hai mươi phút, để xem lại nhà.

Ngôi nhà vẫn nguyên như lúc cô chuyển đi, nhưng mười ngày qua không có người ở, trên bàn tích không ít bụi. Ở đây Bộ Hành không có nhiều hồi ức đẹp, khi cô đến đây thậm chí trong lòng có chút bực bội.

Lúc này, Chu Mộ Tu tính chuẩn thời gian để gọi điện thoại đến, hỏi cô về đến nhà chưa.

Cô mất kiên nhẫn, lạnh lùng mà trả lời: “Sau này không cần gọi điện cho tôi, gửi số thẻ lại đây, tiền hàng hai bên thỏa thuận xong!”

Không đợi anh phản ứng lại, cô chủ động tắt điện thoại.

Cô biết hiện tại cảm xúc của mình không tốt, vừa lúc anh ta lại đâm họng súng tới.

Cô cũng biết anh nhất định sẽ bao dung mình, cho nên không sợ hãi mà trút những cảm xúc tồi tệ lên anh, những cảm xúc mà cô không bao giờ biểu lộ ra với người khác.

Tiếp đó, Chu Mộ Tu đã gửi WeChat lại, nhắn số thẻ ngân hàng cùng một vài thông tin.

Bộ Hành cười ra tiếng, gần như có thể tưởng tượng anh bực mình khi nhắn tin.

Tâm trạng lập tức khá hơn nhiều, không chút do dự cho chuyển cho anh hai trăm vạn.

Cùng lúc đó, người môi giới gọi điện thoại đến, nói người mua còn muốn xem lại ngôi nhà một chút, Bộ Hành bảo anh ta trực tiếp dẫn người lại đây.

Năm phút đồng hồ sau, người môi giới và người mua nhà đến.

Người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi, dáng người trung bình, hơi béo, ăn mặc tươm tất, có vẻ thành đạt.

Người nữ thì khoảng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt ưa nhìn, bụng hơi hơi nhô ra, nhìn có vẻ không vui, được người đàn ông đỡ cẩn thận.

So về tuổi tác có thể là cha con, nhưng quan hệ lại không phải là cha con.

Đương nhiên điều này không có liên quan gì với Bộ Hành.

Cô chỉ cần bán nhà với giá vừa lòng, người mua chỉ cần không phải kẻ phạm tội ác tày trời, mặt khác dù có là người thế nào cô cũng không quản được.

Người môi giới giới thiệu hai bên làm quen với nhau.

Ông Từ thấy chủ nhà là một cô gái trẻ tuổi, có chút ngạc nhiên, cô Vu đang mang thai cũng tò mò nhìn chằm chằm Bộ Hành, người cũng khoảng cùng tuổi với mình.

Ông Từ hỏi: “Ngôi nhà này thuộc sở hữu của cô Bộ sao?”

“Vâng.” Bộ Hành trả lời.

Cô chú ý tới cô Vu nghe xong cô trả lời liền nhìn xung quanh căn nhà, không thể che dấu sự ghen tị trong mắt, ngay sau đó bĩu môi dùng sức véo cánh tay của ông Từ.

Ông Từ đau đến kêu lên một tiếng quay đầu lại, cô Vu mắt đã ầng ậc nước, ủy khuất nhỏ giọng mà oán giận, “Em không danh không phận cùng anh đã hai năm, sang năm cũng sinh con cho anh, sao anh không thể mua nhà với danh nghĩa của em chứ?”

Ông Từ nhỏ giọng ngắt lời, “Nói cái gì đâu à!”

Cô Vu bắt đầu khóc, “Chuyện là thế, hiện tại em cũng không mong chờ anh và hổ cái kia ly hôn, em về sau sẽ ổn định sống thanh thản cùng con, nếu nhà không phải tên em thì làm sao em sống được lâu dài ở đây!”

Ông Từ xoa dịu cô ấy có chút không kiên nhẫn, “Được rồi, việc này chúng ta sẽ nói sau!”

Ngay sau đó xấu hổ mà nhìn hai người đứng trong sân cười cười.

Người môi giới đứng xem tài liệu trong tay, còn Bộ Hành quang minh chính đại mà ở một bên xem náo nhiệt.

Người môi giới hắng giọng, nói với Bộ Hành: “Hiện tại ông Từ cảm thấy giá hơi cao, xem cô có thể giảm giá một chút hay không?”

Bộ Hành suy nghĩ một chút rồi hỏi ông Từ: “Ông sẽ trả một khoản hay là toàn bộ số tiền ạ? Tôi đang có một khoản đầu tư cần quay vòng vốn.”

Trên thực tế thanh toán toàn bộ hay một khoản đối với cô không ảnh hưởng, cô hỏi như vậy cố ý để bên kia nghĩ rằng cô đang cần tiền gấp.

Từ Chính Vi tự tin mà nói: “Đương nhiên là thanh toán toàn bộ, một ngàn tám trăm vạn tôi sẽ mua ngay!”

Bộ Hành rao bán với giá một nghìn chín trăm tám mươi vạn, lúc ấy cố ý báo cao một chút, là để người ta trả giá xuống là vừa. Hiện tại Từ Chính Vi nói một ngàn tám trăm vạn tuy không tính là cao, nhưng cũng là giá cô chấp nhận được.

Nếu là người khác cô sẽ bán với giá đó nhanh chóng, nhưng trước mắt người này rõ ràng nuôi dưỡng tiểu tam, cô phải bán cho ông ta một giá cao hơn.

Cô ra vẻ khó xử, “Tôi rao bán một nghìn chín trăm năm mươi vạn. Ông bớt nhiều quá! Giá trị căn nhà này chỉ tăng chứ không giảm, vị trí ở ngay trung tâm Nam Phụng, đối diện có trường học, bên cạnh là bệnh viện,” nói tới đây, Bộ Hành như vô tình nhìn thoáng qua bụng của cô Vu.

Cô cười cười, “Thật ra ông hỏi Tiểu Hà sẽ biết, hôm qua cũng có một người muốn mua nhà, để cho con đi học, nhưng người đó lại trả nhiều đợt, thời hạn thanh toán hơi dài, tôi sợ việc tôi bên này không chờ được nên tạm thời không đồng ý.”

Người môi giới không nghĩ tới Bộ Hành tuổi còn trẻ mà cũng biết được loại kịch bản này, đúng lúc xen miệng cạn thiệp, ngữ khí thành khẩn đến mức người nghe không thể không tin tưởng: “Đúng vậy, hôm qua gia đình đó vội vã giao tiền đặt cọc, tưởng sớm một chút để thay đổi hộ khẩu cho con, giá cả đều không có vấn đề gì, lý do chỉ là tiền mặt không đủ. Cô Bộ vẫn muốn tìm người mua có thể thanh toán toàn khoản.”

Từ Chính Vi trầm tư, tình nhân bé nhỏ nóng nảy, kéo cánh tay ông ta, “Anh còn do dự cái gì nữa chứ? Mà bên kia không có mấy cửa hàng, bên này nhà thực sự khan hiếm!”

Từ Chính Vi trên mặt hiện lên tia do dự, nhìn Bộ Hành nói: “Chúng ta thương lượng một chút.”

Nói xong đỡ tình nhân bé nhỏ đi sang một bên.

Bộ Hành ngồi cùng Tiểu Hà, tùy ý hàn huyên vài ba câu, đôi khi còn có thể nghe được vài câu bên kia tranh luận.

Giọng thai phụ đột nhiên to lên, “Từ Chính Vi, anh vừa cho con gái anh mấy trăm vạn để đổi xe có phải không? Tại sao không mua nhà cho em và con được? Chẳng lẽ em bụng lớn thế này lại còn phải đi thuê nhà à, lỡ như vợ anh lại tìm, thì em làm gì được? Em hiện tại bụng to không chịu nổi một cái tát của mụ ta!”

“Em nhỏ giọng thôi! Anh nói sẽ mua nhà là mua nhà bình thường thôi, ai bảo em tìm một vị trí biệt thự tốt như vậy?”

“Vị trí này tốt sao? Đây là Nam Phụng, em không đi nội thành tìm nhà chính là tiết kiệm tiền cho anh đấy!”

Thai phụ bắt đầu khóc sướt mướt, “Còn nữa, trong bụng em là con trai, chẳng lẽ lại kém so với Từ Giai? Hơn nữa không phải anh nói về sau nó được gả đến Chu gia, muốn xe gì, muốn ở biệt thự cao cấp gì chẳng lẽ không có sao? Còn cần anh đổi cho chắc!”

Nghe đến đó, Bộ Hành trong lòng có chút kinh ngạc, không trùng hợp như vậy chứ? Nhưng nhìn lại người họ Từ kia, so với gương mặt Từ Giai thật đúng có vài phần tương tự.

“Bà nội của tôi ơi! Em đừng kích động, sẽ làm ảnh hưởng đến con anh! Anh chưa nói là anh không mua, em không thấy đang thương lượng về giá cả với cô ta sao?”

Từ Chính Vi vội vàng an ủi tình nhân, trong lời nói có vẻ đã có chút xuôi theo.

Bộ Hành cùng người môi giới đều có thể nhìn ra, ông Từ này vừa lòng đối với ngôi nhà, nhất thời làm chi ra nhiều tiền mặt như vậy, thịt không khỏi có chút đau, nhưng có tiểu tam ở bên quạt gió thêm củi, có thể thúc đẩy ông ta nhanh chóng quyết định.

Bên kia còn đang nói chuyện, cửa đột nhiên truyền đến giọng nói, “Ô, tiếng ồn này ở đâu ra thế?”

Bộ Hành trong lòng thở dài, trước khi cửa mở đã hít thở một hơi thật sâu, không cần nghĩ cũng biết đó là Hứa Hương Ngọc.

Cô đã đem chuyện của nhà chú hai giao cho luật sư Nghiêm giải quyết, sau đó liền đổi số di động để tránh cho họ khỏi quấy rầy.

Hứa Hương Ngọc năm trước đã nhận được lệnh triệu tập của tòa án, mấy ngày nay không tìm thấy Bộ Hành, đang phiền lòng, chồng thì vẫn bên ngoài ăn chơi mấy ngày không về nhà. Hứa Hương Ngọc hôm qua rất tức giận đến mức không kìm nén được trực tiếp chạy đến chỗ Bộ Vũ Tây đang thân mật náo loạn một hồi, trở về lại cùng chồng cãi nhau một trận, la lối khóc lóc lăn lộn rồi giả bệnh nằm trên giường.

Bà có bạn ở khu này, biết Bộ Hành, hôm nay bỗng nhiên gọi điện thoại cho bà nói nhìn thấy cháu gái bà, bà liền xuống giường ngay lập tức.

Hứa Hương Ngọc không đợi mời, đã đi vào tới, “Hành Hành, cháu muốn bán nhà sao?”

Bộ Hành bình thường chưa từng thấy thím hai để mặt mộc, hôm nay hiển nhiên không kịp trang điểm, thoạt nhìn khuôn mặt tiều tụy trông già đi hơn mười tuổi.

Cười cười, “Thím hai, năm mới tốt lành!”

Trong lòng lại biết có điềm không tốt, Hứa Hương Ngọc ở đây lúc quan trọng này thì hôm nay việc mua bán tám chín phần không thể thành.

(Continue....)

Truyện Chữ Hay