Sáng sớm hôm sau, hai người ngủ dậy muộn.
Bộ Hành tỉnh dậy lúc giờ, nhìn Chu Mộ Tu nằm bên cạnh tay để trên ngực cô, miệng giật giật, tự nhiên thấy có chút bực bội.
Vươn chân định đá anh một cái, nghĩ thế nào lại thôi, rồi hung hăng véo eo anh một cái.
Chu Mộ Tu giật mình, phản xạ có điều kiện xoa xoa eo của mình, hoảng sợ mở to mắt, “Chuyện gì vậy, Hành Hành?”
Bộ Hành tỏ ra không biết chuyện gì ngáp một cái, buồn ngủ mà dụi dụi mắt.
Chu Mộ Tu nghi hoặc nhìn chằm chằm cô, cho rằng vừa rồi cô không cẩn thận đụng vào anh.
Sáng sớm tỉnh lại, bên cạnh có người đàn ông đẹp trai như vậy nằm cùng, người đàn ông ấy còn trần trụi vai to, ngực lớn vẻ mặt vô tội mà nhìn bạn, thì có cô gái nào là không rung động chứ?
Bộ Hành cũng không ngoại lệ, cô hiện giờ càng ngày càng có hứng thú với anh.
Lại hối hận vừa rồi mình ra tay quá tàn nhẫn, cô nhớ tới tối hôm qua cô bị anh cười nhạo kỹ thuật không tốt, còn hùng hồn đầy lý lẽ mà nói cô “Chỉ hiểu lý thuyết không biết thực hành”, cô tức giận lấy notebook tìm kiếm cách dạy chuyện đó để tham khảo.
Anh lúc ấy buồn cười nhưng không dám cười, còn luôn miệng nói: “Vợ à, anh rất thích tinh thần ham học hỏi của vợ đấy!”
Cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đã cưỡi trên lưng cọp nên khó leo xuống, bây giờ nghĩ lại chuyện đêm qua hối hận lúc ấy tại sao không cắn cho anh một phát, để anh về sau không dám được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu cái này rồi lại yêu cầu cái kia.
Chu Mộ Tu cũng nhớ tới đêm qua, nhưng tâm trạng không giống với Bộ Hành, trầm trồ tán thưởng: “Tối qua vợ thật tuyệt vời!”
“Sao?”
Anh lại còn dám nhắc lại chuyện tối hôm qua à? Bộ Hành nén giận, ngữ khí bình thản, “Tuyệt thế nào?”
Chu Mộ Tu thoáng hiện lên mặt một tia lưu luyến, như hồi tưởng lại dư vị ngây ngất đêm qua, khen tận đáy lòng, “Vợ anh học nhanh và rất tốt.”
Vừa nói tay vừa di chuyển muốn chạm vào cơ thể cô.
Bộ Hành đang ngứa răng, thấy anh chủ động lại gần cắn anh một cái, tiếp đó liền xuống giường chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Chu Mộ Tu nhe răng trợn mắt nhìn tay trái có dấu răng, không hiểu nguyên nhân, cô cũng khỏe quá đi!
Hay do sáng nay cô rời giường sớm quá?
Anh than vãn và than vãn, ngồi trên giường tầm hai phút anh cũng vui vẻ vào nhà vệ sinh.
Bộ Hành đang đánh răng, Chu Mộ Tu cũng cầm bàn chải đánh răng bóp kem đánh răng, cùng nhau đánh răng.
Lúc anh đánh răng xong bắt đầu rửa mặt, Bộ Hành vẫn nghiêm túc đánh răng.
Khi anh bôi bọt cạo râu và cạo sạch chỗ râu trên cằm, cô vẫn đánh răng như cũ.
Chu Mộ Tu lấy làm lạ, “Em đánh răng kỹ như vậy làm gì? Lâu quá mòn hết men răng đấy.”
Bộ Hành trừng mắt liếc anh một cái, đưa cốc nước lên súc miệng, tức giận mà nói: “Liên quan gì đến anh!”
Cô vừa rồi rời khỏi giường vào WC cố ý xem chai sữa tắm, chỉ còn lại một nửa, đầu tháng cô vừa mới mua, cô nghi ngờ anh tối hôm qua dùng hết nửa chai.
Khó trách cô đêm qua trước khi ngủ súc miệng vài lần vẫn có mùi dưa chuột, buổi sáng ngủ dậy vẫn còn dư vị đó.
Lúc nãy ở trên giường giận dỗi, Chu Mộ Tu chạm vào bên hông cũng hiểu lý do vì sao mình bị như vậy, anh sờ sờ cằm trơn bóng vừa cạo không đứng đắn mà cười, “Trước lạ sau quen ấy mà.”
Bộ Hành liếc anh, “Chu Mộ Tu! Anh muốn ngủ trên sô pha có phải không?”
Chu Mộ Tu lập tức tắt nụ cười, sờ sờ mũi, “Không phải em thích ăn dưa chuột à? Mùi sữa tắm này là do em chọn đấy nhé!”
“Anh còn dám nói nữa?”
Bộ Hành nghĩ thầm, trải qua việc tối hôm qua cô còn thích ăn dưa chuột nữa mới là lạ.
Từ nay về sau cô sẽ không ăn bất cứ thứ gì liên quan đến dưa chuột.
Chu Mộ Tu không biết sống chết mà nói nhỏ, “Chúng ta lần sau thử mùi khác xem, hoặc em bôi lên anh sẽ giúp em…..”
Rồi cố ý tiến đến gần tai cô da mặt dày nói thầm lên mấy chữ.
“Em không nghe.”
Bộ Hành bịt tai lại, ngoài miệng tuy rằng nói kiên quyết, nhưng mấy chữ kia cô đã nghe thấy hết, không thiếu một chữ nào, lập tức cả người không được tự nhiên mà suy nghĩ có phần bậy bạ.
Cô đang tự hỏi không biết sao cô ngày càng yếu đuối, rất tức giận mỗi khi bị anh trêu chọc.
Mà kể cũng lạ, bọn họ đã chung chăn chung gối với nhau được nửa năm, cảm giác về chuyện này vẫn luôn mới mẻ kích thích.
Không chỉ anh ấy, mà cô cũng vậy.
Ăn xong bữa sáng, Chu Mộ Tu đưa Bộ Hành đến Văn Châu trước, sau đó mới đến Trác Chu.
Hai người hôm nay đều bận, anh hẹn tan tầm sẽ đến đón cô.
Cô đối việc tối qua còn chút lo lắng trong lòng, ngượng ngùng mà đồng ý với anh.
Hứa Thành mấy ngày ngày nào cũng tới văn phòng, xử lý rất nhiều chuyện, như bố trí thiết bị văn phòng, tìm kiếm công ty thiết kế hình ảnh, làm bảng hiệu công ty, đương nhiên các kế hoạch đều đã được Bộ Hành xem qua, hơn nữa còn chỉnh sửa đến khi cô đồng ý mới thôi.
Bộ Hành đi thang máy đến tầng bảy đi ra nhìn thấy cửa công ty đang mở rộng, thấy rõ bức tường đơn giản màu xám, bảng hiệu MOCO màu trắng nổi bật ở ngay giữa tường, bên cạnh có logo bản Q màu cam, MOCO có hình một con nai dễ thương.
Phía dưới tên công ty có màu đen chữ nhỏ: Công ty TNHH thời trang trẻ em MOCO.
Tuy rằng đã xem qua thiết kế và ảnh chụp, nhưng khi đứng trước cửa, cảm giác thật xúc động.
Bộ Hành thấy cơ thể mình máu như sôi trào, khí thế mãnh liệt đột nhiên xuất hiện, đây chính là công ty cô thành lập.
Đi vào trong văn phòng, đã rực rỡ hẳn lên.
Toàn bộ bàn ghế làm việc đều được xếp vào vị trí, máy tính điện thoại và các thiết bị khác cũng được Hứa Thành sắp xếp hợp lý.
Hứa Thành đang chạy thử máy in.
Ngoài Hứa Thành, còn có một cô gái trẻ tuổi đang đánh máy.
Bộ Hành nhớ tuần trước trong lần phỏng vấn qua video có hai người có kinh nghiệm chăm sóc khách hàng qua Taobao, đã đi làm từ ngày hôm qua.
Hai người thay phiên nhau nghỉ thứ bảy chủ nhật, cho nên hôm nay chỉ có một người đi làm.
Đúng như dự đoán cửa hàng ngày càng bận rộn, khách hàng ngày càng nhiều. Tiểu Âu không có thời gian chăm sóc khách hàng bán lẻ trực tuyến được nữa, cô ấy về sau chỉ phụ trách đơn hàng đặt trực tiếp tại cửa hàng và quản lý cửa hàng.
Hứa Thành nghe được phía sau có động tĩnh, quay đầu, “Cô đến rồi à!”
“Vất vả cho anh rồi, anh đến sớm quá!”
Hứa Thành cười, “Buổi sáng tôi quen dậy sớm, giờ đã đến đây rồi, vẫn luôn nhớ thương nơi này, lúc nào cũng nghĩ còn phải làm gì đó, nên chạy nhanh đến để sắp xếp.”
Bộ Hành có thể cảm nhận được anh cũng đang rất vui mừng, nói gì thì nói anh ta và cô giống nhau, vì sự thành lập của MOCO hưng phấn không thôi.
Nhân viên chăm sóc khách hàng mới tới vẫn luôn nhìn Bộ Hành, cô trước đây ở video phỏng vấn đã gặp qua Bộ Hành, nhưng trong video và người thật có chút khác nhau, cô nghĩ chị ấy ngoài đời thật đẹp hơn nhiều.
Hứa Thành giới thiệu, “Đây là Tiếu Chân Chân nhân viên chăm sóc khách hàng, còn một người nữa tên Vương Vân.”
“Ừ!”
Bộ Hành gật đầu, hơi hơi mỉm cười, “Hoan nghênh em!”
Hứa Thành nói với Tiếu Chân Chân: “Đây là Bộ tổng.”
Bộ tổng? Tiếu Chân Chân có chút kinh ngạc, cũng chính là bà chủ sao? Thật trẻ tuổi! Lúc cô ấy phỏng vấn cứ nghĩ rằng người đối diện chính là quản lý hoặc giám đốc chức vụ gì đó thôi, vì hôm đó cô ấy hỏi rất nhiều câu hỏi về dịch vụ khách hàng chuyên nghiệp.
Sau đó, Bộ Hành đi trên tầng quan sát.
Văn phòng của cô được bố trí trên tầng, ghế sô pha và bàn trà đặt theo yêu cầu của cô.
Bàn làm việc cô để máy tính và ít đồ dùng toàn màu trắng, hai bên để hai cây xanh, sức sống bừng bừng.
Cô ngồi vào ghế cảm nhận, suy nghĩ xem còn phải bố trí lại cái gì.
Đúng rồi, phía sau nên để một kệ sách, trên tường trang trí thêm ít đồ.
Cái này về sau từ từ rồi trang trí thêm.
Tám giờ năm mươi, Hứa Thành thông báo với cô người phỏng vấn đầu tiên đã đến.
Buổi sáng hôm đó, hai người liên tục phỏng vấn.
Sau khi phỏng vấn mười mấy người, cuối cùng cũng thương thảo được với một vị giám đốc hành chính tốt bụng, nhanh nhẹn và một nhà thiết kế rất đặc sắc.
Giữa trưa, bên ngoài trời rất nắng, ba người không đi ra ngoài ăn cơm, gọi cơm hộp đến văn phòng.
Mọi người đang ăn trưa thì Chu Mộ Tu đến.
Không có bảo vệ nên Chu Mộ Tu trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
Bộ Hành không cho rằng anh đến sớm như vậy, hỏi anh: “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh chưa.” Chu Mộ Tu lắc lắc bình giữ nhiệt trong tay, “Cái này ba rưỡi phải ăn, đã hai ngày không ăn rồi.”
“Em biết rồi.”
Bộ Hành nhìn trên bàn, bọn họ ba người gọi mua bốn suất đồ ăn, đồ ăn còn thừa không ít, cơm mỗi người một phần, phần của cô còn thừa một nửa, tuy rằng cô đã ăn no nhưng cũng không muốn để anh ăn phần dư.
Cô đứng lên, “Để em gọi cơm hộp cho anh không thì em đưa anh ra ngoài ăn nhé?”
“Không cần đâu.”
Chu Mộ Tu đi đến nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống ghế, chính mình ngồi ghế bên cạnh cô, chỉ vào phần cơm dư trước mặt cô, hỏi: “Em không ăn nữa à?”
Bộ Hành gật đầu.
Chu Mộ Tu đương nhiên đem phần cơm đó đến trước mặt cô, cầm đũa ăn của cô
lên.
Tiếu Chân Chân từ khi Chu Mộ Tu đến vẫn luôn suy nghĩ không biết người này là ai, nhìn trông như diễn viên điện ảnh.
Anh ta và Bộ tổng trông rất thân mật, càng khiến cô tò mò hơn. Đặc biệt ngón giữa tay trái còn đeo một chiếc nhẫn.
Hứa Thành đã thấy nhiều không trách hai người không coi ai ra gì mà tỏ ra thân mật, tự nhiên cũng chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Chu Mộ Tu, anh nhớ lần trước gặp còn không có, trong lòng biết hai người sắp tới sẽ có chuyện tốt đẹp.
Anh tiếp tục thảo luận với Bộ Hành, “Buổi sáng tôi đã gọi điện hỏi qua, hiện tại Tmall yêu cầu rất cao, chúng ta muốn tiến vào cũng hơi khó khăn.”
Việc này là Bộ Hành nói Hứa Thành hỏi thăm xem tình hình thế nào, nghĩ rằng thủ tục cũng đơn giản, không nghĩ đến lại khó khăn như thế.
Cô hỏi: “Tình hình cụ thể như thế nào vậy?”
Hứa Thành trả lời: “Tmall hiện giờ có yêu cầu nghiêm ngặt về tiêu chuẩn, các giấy tờ phải chuẩn bị đầy đủ, điều kiện phải phù hợp, xét duyệt cũng mất một thời gian dài, hơn nữa trước mắt với thực lực của chúng ta bây giờ, tám chín phần khi xét duyệt sẽ không được thông qua.”
Bộ Hành suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi, chúng ta chuẩn bị sẵn các giấy tờ trước, rồi sẽ nghĩ cách. Tmall tôi vẫn muốn gia nhập.”
Trong lúc đó, Chu Mộ Tu không chen vào cuộc nói chuyện, chỉ thong thả ung dung mà ăn cơm, ra vẻ không chú ý đến cuộc đối thoại của hai người.
Bộ Hành lại một công đôi việc, vừa nói chuyện công việc, vừa chú ý đến người đàn ông ngồi cạnh mình.
Nửa hộp cơm nhanh chóng được ăn hết, anh chỉ dùng những món ăn trước mặt cô. Người này thật là!
Lần trước khi ăn liên hoan tập thể cô để ý thấy anh có thói quen ở sạch, không có đũa riêng gắp thức ăn thì từ đầu đến cuối anh cũng sẽ không chạm vào.
Nhưng từ lần đầu tiên họ cùng nhau ăn cơm, anh cũng không thể hiện điểm này, không chỉ không có kiêng kỵ gì, còn thường xuyên cướp đồ trong bát của cô.
Cho nên, ngay từ khi bắt đầu, trong lòng anh cô là đặc biệt, là ngoại lệ.
Nhận ra điều này, Bộ Hành thấy hơi buồn trong lòng, nhớ tới buổi sáng mình keo kiệt tức giận với anh, lại thấy có chút áy náy.
Lại tưởng tượng, dưa chuột vẫn là món không tồi, tuy rằng ngoài da có chút sần sùi, nhưng bên trong rất ngon lại thanh mát, tại sao lại không ăn chứ?