Bộ Hành nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Qua một thời gian làm việc với nhau, tôi nghĩ mọi người cũng đã hiểu ít nhiều về tôi. Cho dù mọi người có vừa ý hay không, thì tôi đã ở vị trí chủ nhiệm thiết kế của Bella.”
Giọng cô nhẹ nhàng, có chút ý đùa, mọi người không khỏi cười rộ lên.
Bộ Hành thu ý cười, “Cho nên, xin mọi người hãy kiên định phối hợp với tôi trong công việc, cùng nhau vâng theo sự lãnh đạo của chị Mạn Lệ, để Bella ngày càng phát triển. Hầu hết chúng ta đều không thể giống chị Mạn Lệ, chị ấy đã ở Trác Chu nhiều năm như vậy, khả năng tương lai chúng ta sẽ đầu quân cho công ty khác thậm chí là lĩnh vực khác. Nhưng tôi hy vọng thời gian ở Trác Chu sẽ là hồi ức tốt đẹp cho tương lai của mỗi người, chân thành hy vọng mọi người cũng giống như tôi, đều trưởng thành hơn khi ở Trác Chu.”
Cô nhìn quanh một lượt, ngữ khí nghiêm túc, “Tôi còn hai câu muốn nói.”
Mọi người đều ngồi thẳng, nhìn cô.
“Nếu, bạn vừa lòng với hiện tại, tôi không có ý kiến gì, xin hãy làm tốt công việc của mình, nhưng cũng có khả năng bạn sẽ bị người khác thay thế. Nếu bạn muốn có tương lai tốt hơn hoặc muốn tăng lương, thì hãy nỗ lực làm việc để trở nên ưu tú hơn, hãy thể hiện bản lĩnh của các bạn ra. Tôi và giám đốc Tô sẽ quan tâm đến điều đó.”
Ở nơi làm việc, mọi người đều muốn trở nên xuất sắc, ai cũng mong sẽ có một tiền đồ tốt đẹp, nhưng đại đa số mọi người đều mệt mỏi với công việc, thành ra đều tự an ủi bản thân mình chỉ có tư chất bình thường, dẫn đến thói quen vừa lòng với những gì mình đang có. Thực tế bạn còn chưa dám thử, hoặc cũng đã thử qua một lần nhưng khi thất bại bạn lại từ bỏ.
Mọi người ngồi đây đều là người trẻ tuổi, phần lớn chưa lập gia đình. Bộ Hành nói những lời này ra khơi dậy tinh thần làm việc và suy nghĩ của nhiều người, tất cả lập tức cảm nhận thấy nhiệt huyết đang được dâng trào.
Đặc biệt về phía mọi người, cô nói những lời này không chỉ đứng ở lập trường quản lý, mà còn lấy thân phận vợ ông chủ Trác Chu khích lệ tinh thần nhân viên.
Tô Mạn Lệ thấy hiệu quả đã đạt được, nhìn Bộ Hành khẽ gật đầu.
Bộ Hành đứng lên vỗ vỗ tay, tuyên bố, “Vừa rồi ai nói muốn xuống nước không chờ được ấy nhi? Xin mời phát huy tối đa trong cuộc thi kế tiếp!”
Cô cong khóe miệng, “Bên nào chiến thắng sẽ nhận được lì xì của chính Chu tổng qua WeChat!”
“A a a a a a!!!!”
“Tôi hận!!”
“Trời ạ! Tôi như thể vịt trên cạn thế này! Sớm biết thế này trước đây tôi đã học bơi rồi!!”
Mọi người lập tức sôi nổi lên, ở giữa sự hỗn loạn ấy có vài cái cau mày, kêu rên.
Vẫn chia nhóm như cũ đó là tổ thời trang trẻ em và tổ giày trẻ em, mỗi tổ cử ra bốn người, mỗi người bơi hai lần qua lại, đua tiếp sức.
Bây giờ đã tám giờ tối, bên ngoài đèn đường đã được bật, không sáng giống ban ngày, cả nam lẫn nữ lần đầu tiên mặc đồ bơi trước mặt đồng nghiệp có vẻ càng tự tin hơn.
Mọi người đến cạnh hồ bơi khởi động cho ấm cơ thể, chuẩn bị cho cuộc thi.
Bộ Hành mặc đồ bơi thể thao, có vòng cổ cùng áo tắm liền thân, có vẻ rất bình thường ở giữa các cô gái diện đủ loại kiểu áo tắm.
Tuy dáng người cô không đầy đặn, nhưng đôi chân dài thẳng tắp cũng khiến người khác ghen tị.
Tô Mạn Lệ là trọng tài kiêm nhiếp ảnh gia, cô gọi mọi người đến chụp một bức ảnh chung, đăng trên diễn đàn của trung tâm thiết kế.
Buổi tối thứ sáu đúng là thời gian nhàn rỗi, các đồng nghiệp ở các nhãn hiệu khác lập tức mồm năm miệng mười thảo luận sôi nổi trên diễn đàn.
“Wow! Bella ăn chơi quá đi!”
“Thật đẹp mắt! Liếc mắt một cái toàn nhìn thấy trai xinh gái đẹp!”
“Không nghĩ tới Giang Kỳ Nhã lại trông như vậy!”
“Bộ Hành mặt thật xinh, vai, cổ và đường cong cũng đẹp, quan trọng đôi chân kia rất nuột!!!”
“Rất nổi bật, nếu cô ấy đầy đặn thêm chút nữa thì rất hoàn mỹ!”
“Tôi cảm thấy như vậy cũng đẹp mà, cô không thấy những siêu mẫu sao? Loại dáng này như cái móc áo, mặc bao tải cũng thấy đẹp.”
......
Mọi người thảo luận rất vui vẻ, họ quên mất rằng người chưa bao giờ nói chuyện Chu tổng đã từng bị Kim Võ Dương kéo vào trong diễn đàn này.
Chu Mộ Tu lúc này ôm “Tiểu cô nương” nửa nằm nửa ngồi trên sô pha.
Mở tivi ra, anh lật tới lật lui xem các cuộc đối thoại trong diễn đàn, mắt lại nhìn “Đại chừng mực” trên ảnh chụp.
Thật ra nhóm này anh đã chặn từ lâu, lâu lâu ngẫu nhiên mới mở ra xem một lần.
Thật trùng hợp khi vừa rồi anh mở ra, lại có “Thu hoạch ngoài ý muốn”.
Bộ áo tắm này là bộ kín đáo và không phô trương nhất trong vài bộ áo tắm của cô ấy, anh đã chọn nó vào buổi sáng để xem cô có nhét vào trong túi không.
Nhưng trong lòng lúc này lại cảm thấy hối hận, sớm biết thế này tối qua anh đã đi mua một bộ áo dài quần dài rồi, đúng, giống như bộ áo lặn vậy!
Anh rất muốn gọi Tô Mạn lệ để cô xóa bức ảnh kia đi, đỡ bị người khác soi mói bình phẩm từ đầu đến chân, Hành Hành có chỗ nào không đầy đặn, anh cảm thấy rất đẹp, rất vừa vặn.
Nhưng anh cũng biết nếu anh gọi cho Tô Mạn Lệ thì sẽ làm cho chuyện bé xé ra to, đặc biệt làm ông chủ vẫn nên duy trì khoảng cách thích hợp với nhân viên, chỉ biết nắm bím tóc “Tiểu cô nương” giận dỗi.
Ở bên này Bella đã bắt đầu thi đấu sau tiếng huýt gió của Tô Mạn Lệ.
Hai tổ cử bốn người mạnh nhất của mình, bên thời trang trẻ em là ba nam một nữ, bên giày trẻ em là hai nam hai nữ.
Hai đội đã thảo luận về sức mạnh của nhau, Bộ Hành với tư cách tuyển thủ hạt giống bán chuyên nghiệp được sắp xếp ở vị trí nước rút cuối cùng.
Lượt một và lượt hai, hai bên không phân cao thấp, ở lượt ba khi Tôn Hiểu Hiểu đấu với một người nam đội đối phương, cô ấy bơi chó nên bị bỏ một đoạn xa.
Khi Tôn Hiểu Hiểu bơi về, một anh chàng của đội đối phương đã nhảy xuống bơi.
Tôn Hiểu Hiểu cố gắng hết sức trở về, Bộ Hành nhảy xuống nước, dùng kỹ năng bơi tự do mà cô giỏi nhất ra sức đuổi theo đối phương.
Tiếng reo hò của mọi người vang lên hết đợt này đến đợt khác, có lẽ do Bộ Hành đuổi theo quá nhanh, ngay cả những cô gái ở đội đối phương cũng hưng phấn mà cổ vũ: “Bộ Hành cố lên! Bộ Hành cố lên!!”
Tô Mạn Lệ cũng khẩn trương cầm di động lên chụp.
Quả nhiên, bán chuyên nghiệp so với nghiệp dư ưu thế vẫn hơn hẳn, khi đối phương bơi quay về, Bộ Hành đã đuổi kịp, đã có người cách vạch đích hai ba mét và người thứ nhất về tới đích.
“Quá tuyệt vời!!!!”
Lúc này mặc kệ ai thắng ai thua, tất cả mọi người đều bắt đầu la hét, đội cổ vũ đứng trên bờ hưng phấn nhảy luôn xuống nước vui đùa.
Tô Mạn Lệ giơ di động về phía Bộ Hành, Bộ Hành vừa thở phì phò, vừa nhìn Tô Mạn Lệ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đẹp rạng rỡ mà rất tự tin.
Không lâu sau, trong diễn đàn của trung tâm thiết kế lại thảo luận sôi nổi.
“Má ơi! Tôi cảm giác như đang xem thi đấu của thế vận hội Olympic thế này! Khẩn trương quá!”
“Chủ nhiệm Bộ cười tươi nhìn rất đẹp!”
“Đẹp quá đi! Cô ấy thật lợi hại, tôi muốn chọn cô ấy!”
......
Chu Mộ Tu ngồi thẳng dậy, nhìn nụ cười của cô ấy ở bức ảnh cuối cùng hết lần này đến lần khác, vừa kiêu ngạo lại vừa hấp dẫn.
Anh hận không thể hét lớn trong diễn đàn: Đây là cô gái của tôi, không ai được mơ tưởng đến!