Đến tháng ba, trời ấm áp dần, tơ liễu đầy trời, hoa nở khắp thành Kim Lăng.
Trời ấm hơn, sức khỏe của Vệ Trường Lạc cũng dần hồi phục lại. Lý Phù Tô dìu nàng lên cổng thành, tận mắt nhìn đoàn người Vệ gia rời khỏi đế kinh.
Rốt cuộc, ở nơi hoàng thành xa hoa này, chỉ còn một mình nàng lẻ loi không nơi nương tựa.
Lý Phù Tô đưa nàng tới gian Tầm Mộng cư vừa dời đến cung Tiêu Phòng. Vệ Trường Lạc thấy nơi này giống hệt như trước kia, từ mấy cây đàn tỳ bà đến những bức tranh chàng vẽ nàng đều đầy đủ chẳng hề xê dịch gì, trong lòng chợt nhớ tới tháng ngày cơ khổ mà đầm ấm trước kia, nhất thời ngổn ngang trăm mối, chẳng biết buồn hay vui.
Lý Phù Tô cầm một bức thiếp chữ tới trước mặt nàng, tủm tỉm nói:
"Đây là bức thiếp ta cầm tay nàng viết nên, Kiều Kiều còn nhớ không?"
Vệ Trường Lạc cúi xuống nhìn, thấy trên giấy Tuyên vẫn còn in hằn dòng chữ đượm tình ý:
"Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vi kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt."
Nàng đưa tay vuốt ve dòng chữ ấy, bàn tay run lên.
Lý Phù Tô nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bao trọn bàn tay nhỏ nhắn ấy vào lòng. Chàng khẽ giọng nói:
"Chừng nào núi vẫn còn đất, sông chưa cạn, mùa đông không có sấm chớp, mùa hạ chẳng có tuyết rơi, trời đất chưa hợp làm một, Kiều Kiều còn chưa được lìa khỏi vi phu, nhớ không? Sau này phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, đừng tùy tiện làm tổn thương thân thể mình, biết chưa?"
Vệ Trường Lạc tựa đầu vào vai chàng, nhẹ gật đầu, thì thầm nói:
"Chừng nào Tô ca ca còn thật lòng với Kiều Kiều, thiếp sẽ không lìa khỏi chàng. Nữ nhi Vệ gia nói được làm được, không bao giờ nuốt lời."
Bàn tay của Lý Phù Tô đang định đưa lên vuốt tóc nàng, bỗng khựng lại một lúc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, chàng đã trở lại bình thường, cười cười ôm nàng vào lòng, nói:
"Vậy thì vi phu an lòng rồi."
....
Từ đó, như một giao ước ngầm, hai người không ai nhắc tới chuyện Vệ gia nữa, cố giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, một khi đã xuất hiện rạn nứt, cho dù cố hàn gắn thế nào cũng để lại tỳ vết. Không bao giờ có thể trở lại hoàn mỹ vô khuyết như trước đây.
Lý Phù Tô biết rằng, sự ân ái hòa thuận bây giờ chỉ mỏng manh như sợi tơ, không thể chịu đựng thêm bất cứ đả kích nào, thế nên vẫn luôn cẩn thận dè dặt, cố chấp gìn giữ không cho sợi tơ ấy đứt lìa.
Thời gian như nước chảy về Đông, chớp mắt đã qua ba năm. Hạ đi thu đến, tháng bảy năm Nguyên Hòa thứ ba, triều đình vừa mất thêm một thành phía Tây Bắc cho phản quân của Tần vương, tình hình chiến sự vô cùng căng thẳng.
Lúc Vệ Trường Lạc mang canh đến cửa Càn Thanh cung, bèn hỏi thái giám Trương Tiểu Đức:
"Bệ hạ đang làm gì, bản cung vào có tiện không?"
Xưa nay hậu cung không được can thiệp chính sự, nàng chỉ sợ gặp phải lúc phu quân đang đàm luận chính sự với đại thần.
Trương Tiểu Đức vội bẩm:
"Thưa nương nương, có Hiền tần nương nương và Hoàng tử điện hạ đang bái kiến bệ hạ ở bên trong, nếu nương nương muốn vào xin hãy đợi nô tài bẩm báo với bệ hạ..."
Lý Phù Tô vẫn luôn tỏ ra áy náy khi không thể phong nàng làm chính cung Hoàng hậu. Để bù lại, chàng hứa, trong hậu cung chỉ có một mình nàng là Quý phi, ngay cả phi vị cũng không phong, những người khác cao nhất chỉ có thể là tần. Nhiếp tuyển thị năm nào đã được phong tần vị, phong hiệu là Hiền tần. Chữ Hiền này cũng hợp với nàng ta, không tranh không giành, tính tình nhu nhược hiền lành, hoàn toàn không hề có sức uy hiếp. Năm ấy nàng ta sinh được hoàng trưởng tử, Lý Phù Tô đặt tên là Kiến Thành. Đến nay chàng vẫn chưa có hoàng tử nào khác, Lý Kiến Thành nghiễm nhiên trở thành hoàng tử duy nhất.
Vệ Trường Lạc cũng không thù ghét gì hai mẹ con họ, nhưng chẳng nữ nhân nào có thể vui vẻ yêu thương con của phu quân mình với nữ nhân khác như con ruột. Nàng cũng không ngoại lệ.
Vệ Trường Lạc cắn môi, nói:
"Thôi, người ta đang vui vầy hưởng phúc thiên luân, bản cung vào quấy nhiễu làm gì chứ?"
Nói đoạn, nàng để canh lại cho Trương Tiểu Đức mang vào, còn bản thân thì lên kiệu quay về cung Tiêu Phòng.
Ba năm nay, Lý Phù Tô gần như độc sủng một mình Vệ Quý phi nàng. Ai ai cũng biết, Quý phi chiếm hết ba ngàn sủng ái, nơi khác có thể lạnh lẽo cô quạnh, nhưng cung Tiêu Phòng đêm đêm đều đón thánh giá, ân sủng chưa từng ngớt. Thế nhưng, thành thân đã năm năm, nàng vẫn chưa lần nào hoài thai. Vệ Trường Lạc vốn ngây ngô đơn thuần, trước đây cũng chẳng để ý chuyện này, lại thêm Lý Phù Tô luôn an ủi nàng còn trẻ, không cần gấp gáp, thành ra cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Nhưng mà, nàng không khỏi lấy làm lạ. Rõ ràng mỗi đêm chàng đều nghỉ lại tẩm cung của nàng, phu thê lại vô cùng ân ái, tại sao mấy năm trôi qua vẫn chẳng có tin tức gì? Hay là nàng thật sự không thể sinh con?
Vệ Trường Lạc mải nghĩ ngợi, chẳng biết Lý Phù Tô đã về cung lúc nào. Đến khi tỉnh táo lại, nàng đã thấy mình đàng dựa vào lòng chàng, giật mình hỏi:
"Sao chàng lại ở đây?"
Lý Phù Tô bật cười, nhéo nhéo chóp mũi nàng, nói:
"Sao vậy? Vi phu không được đến đây à?"
Vệ Trường Lạc hừ khẽ một cái, đẩy nhẹ chàng ra, hờn dỗi bảo:
"Bệ hạ không nên đến đây, ngài nên ở lại hưởng phúc thiên luân với Hiền tần và tiểu điện hạ mới đúng."
Lý Phù Tô rất thích nhìn nàng ghen tuông vì chàng, chẳng hề phật lòng, trái lại còn muôn phần dung túng cho tính nhỏ nhen này của nàng. Chàng vươn tay kéo nàng về lại lòng mình, dùng lời ngon ngọt dỗ:
"Quả là bao giấm nhỏ của vi phu. Từ ngày qua cửa Đông cung, nàng vẫn luôn độc chiếm hết sủng ái, trong cung này có ai sánh bằng nửa phần. Vi phu chỉ thi thoảng mới gặp Thành nhi một lúc hỏi han chuyện học hành, lẽ nào Kiều Kiều cũng giận hay sao?"
Vệ Trường Lạc úp mặt vào lòng chàng, lẩm bẩm:
"Thiếp không giận chàng, thiếp chỉ đang nghĩ... tại sao năm năm qua đi, thiếp cũng đã hai mươi tuổi, tại sao bụng của thiếp..."
Nàng không cần nói hết lời, Lý Phù Tô cũng hiểu rõ nàng đang buồn rầu chuyện gì. Chàng nhẹ vuốt tóc nàng, an ủi:
"Kiều Kiều vẫn còn trẻ, không cần vội vàng."
"Lần nào chàng cũng nói như vậy." Vệ Trường Lạc hừ một tiếng.
Lý Phù Tô vùi mặt vào chiếc cổ trắng muốt của nàng, bật cười thành tiếng, nói:
"Kiều Kiều muốn nhanh chóng có con thì phải ngoan ngoãn, để vi phu yêu thương nàng nhiều hơn."
Vệ Trường Lạc không tin là thật, cãi lại:
"Chàng đừng lừa thiếp nữa, rõ ràng... rõ ràng cho chàng nhiều như thế, cũng đâu có động tĩnh gì!"
Lý Phù Tô vuốt ve làn da mềm mịn như tơ lụa của nàng, khẽ nói:
"Đó là vì Kiều Kiều cho vi phu chưa đủ nhiều mà thôi."
Làm phu thê năm năm trời, nàng đương nhiên hiểu chàng đang muốn gì, vội vàng ngăn lại, bảo:
"Đừng, trời còn sáng."
Lý Phù Tô chẳng màng đến nàng nói gì, nhấc bổng nàng lên, bước tới đặt nàng xuống giường, rồi lại đè lên trên, khẽ thì thầm:
"Mặc kệ trời."
Sau đó, Vệ Trường Lạc đã không nói gì được nữa, cả người mềm nhũn ra, hóa thành một dòng nước xuân.
Thường ngày Lý Phù Tô luôn tỏ ra dịu dàng với nàng, nhưng trên giường lại hiếm khi nhẹ nhàng, lần nào cũng chỉ hận không thể nuốt chửng lấy nàng không chừa lại mảnh xương nào.
Lâu thật lâu sau, chàng mới rời khỏi nàng, âu yếm hôn lên gò má ửng hồng trước mắt, nói:
"Đêm mai là tiết Thất Tịch, Kiều Kiều có muốn ra cung chơi không?"
Vệ Trường Lạc đã không mở mắt lên nổi nữa, mơ màng gật đầu, rồi rúc vào lòng chàng chuẩn bị ngủ.
Lý Phù Tô nhìn nàng, bất chợt khẽ thốt lên:
"Chỉ cần Kiều Kiều luôn ngoan ngoãn nghe lời, cho dù cả đời không sinh được con cũng vẫn là Quý phi độc sủng hậu cung, không cần lo lắng."
Vệ Trường Lạc đã mệt nhoài, không còn nghe rõ chàng nói gì nữa, mơ màng hỏi lại:
"Chàng nói gì vậy?"
Lý Phù Tô lắc đầu, ôm ghì lấy nàng, nói:
"Vi phu chỉ nói Kiều Kiều thơm quá."
Vệ Trường Lạc chẳng thèm để ý tới chàng, ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Bấy giờ, màn đêm vô cùng yên tĩnh. Không ai ngờ rằng, đêm Thất Tịch ngày mai lại nổi phong ba.