Edit: Yunchan
Cô gái vươn tay đốt sáng ngọn đèn dầu.
Ánh lửa rọi tỏ cả phòng, khiến căn phòng tăng thêm màu ấm áp.
“Hôm nay ta có tới phường giấy một chuyến, mang ít quần áo mùa đông qua đó cho chàng. Nếu chàng làm ướt đồ ở đó thì có thể thay ngay, sẵn tiện ta cũng dọn sơ phòng cho chàng rồi.”
Cô nói rồi rót bình trà cho hắn, cong bờ môi, nói cười liếng thoắng:
“Mọi người trong phường đều biết chỗ chàng bừa bãi, hại ta phải ngượng giùm chàng.”
Nam nhân nhìn tiểu nữ nhân cầm bát trà nhét vào trong tay mình, rồi quỳ cạnh bên cởi giày và vớ cho mình.
“Phải rồi, ta còn gặp vài người quen nữa, có người nói nhà họ mua đậu hũ của cha ta từ khi cha ta bắt đầu mở tiệm, có cả một đại nương muốn có công thức làm đậu rang ngũ vị hương của ta nữa kìa…”
Từ khi vào phòng cô luôn mỉm cười, lải nhải liên miên về chuyện xảy ra hôm nay, cô cởi áo khoác rộng cho hắn, dâng trà nóng lên cho hắn, rồi còn tháo vớ ra cho hắn.
Trong lúc đó cái miệng nhỏ của cô chưa dừng lại chút nào, nhưng từ đầu chí cuối cô vẫn luôn rũ mắt.
“Ta còn lấy hết mấy bộ đồ bẩn của chàng về, rồi sách ta cũng xếp ngay ngắn trên giá, ta còn viết lại thứ tự cho chàng, đặt ở trên bàn nữa. Nếu chàng không tìm ra quyển nào, thì nhìn vào phân loại trong đó là tìm ra ngay. A, coi ta kìa, thật là, cứ lải nhải suốt, chàng đói bụng không? Để ta tới nhà bếp làm ít đồ ăn cho chàng —-“
Lúc cô muốn quay người đi, hắn hết nhịn nổi bèn giữ phắt bàn tay nhỏ của cô lại.
Cái nắm chặt này làm cô im bặt, hắn có thể cảm giác được cô đang khẽ run lên, nhưng vẫn không thu tay về.
Dịch Viễn biết, cô cứ lảm nhảm không ngừng, tìm chuyện để làm luôn tay, thật ra là đang cố che lấp sự căng thẳng, nói lảng sang chuyện khác là muốn lấp liếm sự sợ hãi khiếp đảm mà cô khó lòng giấu được.
Nhưng dù vậy hắn vẫn có thể thấy cô đốt đèn, châm trà, cởi giày và vớ bằng đôi tay nhỏ bé run rẩy không cầm được.
Tới bây giờ, khi cầm tay cô, hắn vẫn cảm giác được nỗi sợ hãi vô hình của cô.
Tim, bỗng thắt chặt.
Bên dưới ống tay áo của cô, phía trên cổ tay trắng ngần như đậu hũ non ba tấc hằn rõ dấu năm ngón tay đỏ hồng, làm người ta nhìn thấy phải giật mình. Phải dừng lực mạnh cỡ nào mới khiến cho dấu tay hằn lên rõ rệt như thế, dù đã cách một lớp y phục dầy.
Cơn cuồng nộ trào lên tim phổi, đáng lẽ vừa rồi hắn nên bóp chết tên bẩn thỉu háo sắc đó ngay tại chỗ!
Nắm lấy tay cô, hắn chìa tay lấy ra một bình thuốc trị thương trong chiếc hộp cạnh bàn, rồi cẩn thận dùng thuốc trị thương của Tô Tiểu Mị thoa lên dấu đỏ rõ ràng tới đáng sợ kia.
“Không… thật ra không nghiêm trọng tới mức đó đâu…”
Giọng khàn khàn lí nhí của cô nhẹ nhàng bay vào màng tai.
“Cha ta biết võ, từng dạy ta chút xíu tiểu cầm nã thủ, vừa rồi ta sợ quá nên bất cẩn dùng lực quá tay, nên mới làm trật tay hắn…”
Hắn ngước mắt lên, thấy cô cuối cùng cũng chịu nâng mắt, trong khi bên môi vẫn ráng nặn ra nụ cười gượng.
Nhưng dù vậy hắn vẫn có thể nhìn thấy vẻ sợ sệt còn đọng lại trong mắt cô, cảm giác được bàn tay cô đang truyền tới từng cơn run rẩy.
Hắn biết cô sợ hãi bao nhiêu, trong lòng cô nỗi ám ảnh bị bắt nạt khi còn bé vẫn chưa từng tiêu tan. Thế nên lúc đi đường cô lúc nào cũng đi sát bên lề, còn cố hết sức không để cho ai chú ý.
Giờ khắc này, hắn thật sự hận sự ngu xuẩn của mình lúc đó tới cùng cực, hận năm đó hắn không hiểu chuyện, chưa từng ngăn cản người khác bắt nạt cô, chưa từng ngăn cản tên khốn kiếp kia cười nhạo cô.
“Ta rất xin lỗi.” Hắn cắn chặt hàm dưới: “Ta biết phẩm hạnh của hắn, ta cứ tưởng bao nhiêu năm qua hắn đã biết suy nghĩ hơn, nhưng không ngờ hắn lại suy đồi đến nước này.”
Nói rồi hắn sụp mắt tiếp tục bôi thuốc cho cô, khàn giọng hứa:
“Ta cam đoan sẽ không có lần sau.”
Đông Đông ngồi trước mặt hắn, nhìn hắn dịu dàng bôi thuốc cho mình, cảm thấy tim run lên khe khẽ.
Nỗi sợ hãi trong lòng đã nhân lúc hắn bôi thuốc cho cô mà dần biến mất. Sự tiếp xúc dịu dàng của hắn đã xóa đi sự sợ hãi trong cô, thay vào đó là sự đau lòng và không nỡ.
Hắn mím chặt môi, mi tâm nhíu lại, vì không đẩy lùi được lửa giận nên cả khuôn mặt hắn đều căng cứng, ngay cả gân xanh trên trán gồ lên lúc ở hành lang vẫn chưa phai bớt.
Trên vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc của hắn không giấu được vẻ mệt mỏi, và cả sự tức giận và yêu thường dành cho cô, tất cả những thứ đó siết chặt lấy lòng cô.
Tới khi hoàn hồn, thì cô đã chủ động hôn lên môi hắn.
Hắn không hề động đậy, chỉ có hơi thở là ngừng lại.
Cô học theo cách của hắn một cách vụng về, chạm nhẹ vào cánh môi hắn, rồi vươn lưỡi ra, ngại ngùng liếm đôi môi đã trở nên hơi khô vì phải bôn ba bên ngoài. Sau đó hắn há miệng ra, để cho cô nếm được mùi hương của hắn.
Cô sợ hãi ngước mắt lên, nhìn nam nhân trước mắt.
Mắt của hắn, vì lửa lòng mà đã biến thành màu đen sâu thẳm.
Trước đây cô không rõ, nhưng giờ thì cô biết rồi, mắt hắn biến thành đen sẫm như vậy là vì muốn cô.
Đông Đông chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có can đảm như vậy, dám chủ động hôn hắn.
Thế nhưng, không cầm nổi lòng, không tự chủ được, cô chỉ không muốn nhìn mặt hắn căng thẳng lạnh lẽo vì suy nghĩ nhiều, không muốn nhìn thấy hàng mi xoắn chặt của hắn, không muốn hắn làm việc cực khổ, về nhà còn bị những người kia quấy nhiễu tới nỗi bốc hỏa.
Cô chỉ muốn hắn quên đi phiền não, thầm muốn hắn bình tĩnh lại, rồi cười với mình.
Vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng và cái cằm chính trực của hắn, Đông Đông không cách nào khống chế được ý nghĩ muốn tới gần hơn, gần đến mức cảm giác được nhịp tim của hắn, cách lớp quần áo hàng ngày, nhẹ nhàng đánh vào cô.
Cô run run hít vào mùi hương của hắn, một lần nữa, hé môi hôn hắn.
Đông Đông hôn lên môi hắn, lưỡi hắn, hôn lên gương mặt hắn, học liếm vành tai hắn, rồi cắn khẽ.
Cơ thể hắn rúng động mạnh liệt, hít vào một hơi thật sâu, khích lệ cô.
Cô nghĩ, hắn thích cô làm vậy, cũng như cô thích hắn.
Mà cô muốn biết, có phải hắn cũng giống như cô, thích cô đụng vào hắn thế này. Suy nghĩ này làm cô không nhịn được trượt xuống, bắt chước hắn mút tay và cổ, động mạch trên cổ hắn đang đập lên dữ dội.
Mùi hương của hắn rất tuyệt, khác xa với tên say kia chỉ làm cho cô buồn nôn. Bất cứ lúc nào trên người hắn cũng tỏa ra mùi mực, mùi giấy, và cả mùi mồ hôi vì làm việc chăm chỉ. Hầu kết đang chuyển động và mạch đập dồn dập trên cổ hắn ngay dưới đầu lưỡi cô, bên dưới bờ môi cô.
Sau đó đôi tay cô chẳng biết sao lại chạy vào trong vạt áo hắn, vuốt ve vòm ngực rắn chắc của hắn, cảm giác đầu ngực đang dựng thẳng và trái tim đang đập lên cuồng loạn trong bàn tay cô.
Cô thích mình có thể ảnh hưởng tới hắn thế này, thích hắn tình nguyện để cho cô chiều chuộng thế này.
Cô có thể cảm giác được mỗi lần hắn hít khí và nín thở, mỗi lần phát ra tiếng rên không tài nào không chế, mỗi lần cơ bắp hắn căng lên, biến hóa nhỏ nhoi này, rung động nhỏ nhoi này, đều chạy qua da hắn, truyền tới bàn tay và đầu lưỡi của cô.
Cô không biết ngượng hôn tiếp lên chiếc xương quai xanh gồ lên của hắn, run rẩy hé miệng, mang hương vị đã rất quen thuộc của hắn hít vào tim phổi, hòa vào máu. Bàn tay nhỏ bé xoa vuốt, vỗ về lồng ngực và đầu ngực đã đứng thẳng vì mẫn cảm giống như cô.
Tim của hắn đập nhanh hơn, cực nhanh.
Vì cô.
Cảm giác kia thật tuyệt, sờ vào hắn thật tuyệt, bàn tay cô không nhịn được lại lần xuống dưới, kéo quần hắn ra, trượt vào trong, cầm dục vọng đã căng lên như sắt thép mà lại trơn như gấm.
Một luồng nhiệt táp thẳng vào người, nhưng cô biết hắn thích, cô có thể cảm giác được sự rung động của trái tim đang đập cực nhanh của hắn.
Tuy còn ngượng, nhưng Đông Đông vẫn vòng chặt bàn tay lại.
Mắt Dịch Viễn co lại, ngay tại khoảnh khắc này lập tức đổi khách thành chủ, lật qua đè nghiến cô trên giường.
Đông Đông thở gấp một tiếng, vịn đầu vai hắn, lấy lại bình tĩnh ngước mắt nhìn nam nhân đang đè lên người mình. Mắt của hắn cực đen, cánh mũi phập phồng vì dục vọng, cô có thể cảm giác được lửa nóng giữa hai chân hắn đang chống vào cô.
Cô vốn còn chút lo lắng, vì tên khốn kia cũng làm vậy với cô, mà cảm giác đó thật tởm lợm.
Lúc ấy cô chỉ thấy khủng hoảng, sợ hãi, chỉ muốn đẩy nhanh tên khốn kia ra. Nhưng khi hắn đè lên cô như vậy, khi cô cảm giác được hắn rõ ràng, thì cô chỉ muốn kéo hắn tới gần hơn nữa, thầm muốn hòa vào hắn một lần nữa.
Mà hắn biết cô đang suy nghĩ điều gì.
Hắn cúi đầu, hôn thật sâu lên môi cô. Đồng thời cởi bộ quần áo che chắn giữa hai người, ngang tàng đẩy vào trong cơ thể của cô.
Đông Đông bám vào gáy cổ hắn, mắt sáng hé mở, hít vào một hơi, khó thể nén được tiếng rên rỉ.
“A…”
Đúng lúc này, có người kéo bật cửa ra.
Cô không phát hiện ra vì cô không nghe được, còn hắn nghe được nhưng không ngoảnh đầu qua mà chỉ gầm nhẹ.
“Đi ra ngoài!”
Người nọ sợ tới nỗi chạy như bay khỏi phòng, đóng sập cửa lại.
Đông Đông cảm giác được hắn đang nói chuyện, ngước đôi mắt phủ sương lên, khàn giọng hỏi: “Cái gì? Chàng nói gì?”
Hắn không muốn để cô phát hiện, chỉ mạnh mẽ ra vào thật sâu.
“Chờ đã… Dịch… Dịch… A… Viễn…”
Hắn không muốn chờ, hắn chỉ muốn ở cùng cô. Cô khàn giọng rên rỉ, gọi tên hắn khó thể kiềm nén, hắn chỉ muốn ôm lấy cô, vào thật sâu trong người cô, nhìn cô đỏ mặt xấu hổ nhưng vẫn bấu chặt lấy hắn, nghe cô mở đôi môi anh đào mềm mại gọi tên hắn.
Hắn muốn nghe cô kêu to tên hắn, thấy cô muốn hắn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
Rõ ràng, người bị bắt nạt là cô, bị sỉ nhục là cô.
Thế mà cô lại chủ động tới gần, hôn hắn, như thể hắn mới là người cần được an ủi.
Sau đó, lúc cô leo lên đỉnh cao trong ngực hắn, lúc hắn vùi cả người vào cơ thể cô thật sâu, cảm giác được cô bao chặt lấy hắn, cảm giác được cô vươn tay ra ôm lấy hắn.
Lúc này hắn mới bừng tỉnh, có thể hắn mới là người đó.
Là người cần được an ủi.
Ngay lúc hắn phát hiện ra tên khốn kia cố phi lễ cô, trong tích tắc đó hắn thật sự rất sợ, vừa giận dữ vừa sợ hãi. Sợ cô vì vậy mà sinh ra lòng sợ hãi với hắn, sẽ vì tên ghê tởm chết tiệt kia và vì hắn che giấu hoàn cảnh trong nhà mà hối hận vì đã gả cho hắn.
Đã thề rằng sẽ chăm sóc cô mãi mãi, không bao giờ để người khác sỉ nhục cô, nhưng hắn lại không làm được.
Thế nhưng, dù vậy, cô vẫn chìa tay ra cho hắn, còn tình nguyện hiến mình cho hắn, còn tình nguyện ôm lấy hắn, xoa dịu hắn…
Tim sao lại ấm áp như vậy, ấm áp đến lạ lùng.
Được hai tay cô ôm ấp, được hưởng trọn tình cảm dịu dàng của cô, bao trọn lấy hắn, rất ấm, ấm vô cùng.
Tình không thể nén, hắn vuốt ve đôi má ửng đỏ của cô, xoa dịu đôi mắt vẫn còn đọng lại lửa dục, mân mê đôi môi ướt át, mang theo yêu thương nồng nàn cúi đầu xuống hôn cô.
Khi Đông Đông tắm với Dịch Viễn xong, toan tới nhà bếp làm chút gì đó cho hắn ăn, thì mới phát hiện ngoài cửa đặt một giỏ thức ăn, trong giỏ đựng phần ăn của hai người.
Cô đỏ bừng mặt, lúc này mới biết Chu Chu có ghé qua.
Cô dằn cơn xấu hổ, xách giỏ thức ăn về phòng, chăm cho hắn dùng cơm.
“Ta nghĩ là chàng phải ở lại thành Lạc Châu ba ngày, sao hôm nay đã về rồi?” Lúc bới cơm cho hắn, cô không nhịn được cơn tò mò, hỏi.
Hắn nhận lấy bát cơm, gắp miếng cá, lựa xương xong thì tiện miệng đáp: “Đêm qua trằn trọc cả một canh giờ không ngủ được nên dứt khoát đứng lên xử lý hết công việc, vì vậy về sớm hơn dự định.”
Đông Đông gật đầu không hỏi nhiều nữa. Thật ra cô hỏi chuyện vì còn thấy xấu hổ chuyện vừa rồi, nên mới hỏi đại cho có chuyện mà thôi.
Nhưng ai biết được, hắn đáp xong rồi, im lặng một lát lại mở miệng.
“Sự thật thì, đó chỉ là viện cớ.” Hắn vừa nói vừa gắp miếng cá đã gỡ sạch xương bỏ vào trong bát cô, rồi nhìn vào mắt cô nói: “Ta về trước dự định, là vì ta nhớ nàng.”
Không ngờ hắn lại nói vậy, mặt Đông Đông bỗng đỏ ửng, tim lại bắt đầu đập rộn lên, cuống quýt cúi đầu và cơm vào miệng, không dám nhìn hắn nữa.
Hai ngày qua cô cứ thấy trong lòng trống trải, vốn dĩ cô còn chưa biết nguyên nhân, mãi cho tới khi hắn ở gần cô, mãi tới khi cảm nhận được sự tồn tại của hắn, cô mới nhận thức được trọn vẹn.
Cô hiểu ra bản thân thấy trống trải, là vì hắn đi xa cũng mang theo lòng cô luôn rồi.
Cô biết cô nhớ hắn, nhưng không biết mình lại nhớ tới vậy.
Trước đây đâu thế này.
Năm đó hắn dạy cô viết chữ, cô thích hắn nhưng không dám nói, không dám nghĩ, luôn đè nén giấu nhẹm.
Hắn cũng từng đi xa, rời khỏi cô.
Khi đó mặc dù cô thấy lòng mình hơi chua xót, thấy đôi chút khó chịu, nhưng chưa từng nhớ nhung thế này, chưa từng thấy nhớ mong từng phút từng giây thế này…
Cô cứ tưởng rằng dù gả cho hắn rồi, ngay cả khi một mai hắn bỏ đi, cô cũng có thể về nhà, tiếp tục bán đậu hũ của mình, trải qua những tháng ngày như trước đây.
Thế nhưng giờ đây không giống như trước nữa, hoàn toàn khác xa rồi.
Mới hai ngày, chỉ hai ngày thôi, cô đã nhớ hắn tới nỗi như bị moi tim lóc thịt.
Lần này thậm chí hắn còn không đi thật, mà chỉ đi công tác mà thôi. Vừa rồi ở cùng hắn, mỗi lần hắn lui ra tim cô lại hoảng hốt, mỗi lần hắn vào lại cũng làm tim cô run rẩy.
Không kiềm lòng được, cô vươn tay ra ôm lấy hắn, nâng hai chân lên kéo hắn vào gần hơn.
Đừng như vậy, không thể như vậy, đừng tham lam như vậy, đừng không biết liêm sỉ như vậy.
Cô tự nhủ với lòng, nhưng lại không làm được.
Ai ngờ được, hắn lại nói…
Ta về sớm hơn dự định, là vì ta nhớ nàng.
Trái tim trong lồng ngực đập lên điên cuồng, làm cả người nóng rần lên.
Ta nhớ nàng.
Hắn… Chỉ nói… nói thế thôi… nói bâng quơ mà thôi?
Len lén, cô ngước mắt lên ngó hắn, thấy nam nhân kia chưa ăn một miếng cơm nào, cứ nhìn cô chằm chặp như vậy. Lúc thấy cô ngẩng đầu thì mới mở miệng:
“Đông Đông, về sau nàng gọi ta giống như lúc nãy nhé, gọi là A Viễn, được không?”
“Ừm, được.” Đông Đông không xét kỹ nên cứ xấu hổ đáp bừa một tiếng, sau đó mới sực nhớ ra cô chưa gọi hắn kiểu đó bao giờ, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Ta gọi chàng như vậy lúc nào?”
Hắn nhìn cô nói: “Lúc chúng ta gần gũi nhau ấy.”
“Ta đâu có —-“ Lời vừa ra khỏi miệng cô đột nhiên vỡ lẽ, gương mặt thoắt cái thiêu nóng như trứng gà đỏ: “Cái đó không phải là — ta không có —-“
“Không gì? Nàng không có gì?” Hắn nhướng mày, chậm rãi hỏi tới.
Đông Đông hé miệng ra, lắp bắp phủ nhận: “Không, không có, ta nói là ta không nói gì…”
“A Viễn nghe rất bùi tai, hay hơn nhiều cả tên lẫn họ.” Hắn nhìn cô nói: “Nàng là nương tử của ta, cứ gọi cả tên lẫn họ như thế mãi, cảm giác quá xa cách, A Viễn nghe êm tai hơn nhiều.”
“Chỉ… chỉ là…” Cô xấu hổ tới nghẹn thở, nói cũng chẳng ra lời.
“Chỉ sao?”
Cô trợn tròn mắt hạnh, đỏ lựng cả người, nhìn nam nhân trước mắt này mà tài nào cũng không thốt nổi nên lời. Cô không gọi hắn là A Viễn, đó là vì lúc cô gọi tên hắn thì hắn đang làm vậy với cô, hại cô bị hụt hơi nên chêm vào một tiếng a thôi.
“Không…” Cái chuyện này thật tình cô không nói nên lời nổi, chỉ còn biết bối rối nói: “Không có gì…”
“Vậy nàng gọi một tiếng thử xem.”
Cái gì? Đông Đông trợn to mắt.
“Nàng không muốn sao?” Mắt hắn tối đi.
Thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ cô đơn, chẳng hiểu sao ngực cô lại quặn lên, đợi tới khi tỉnh táo lại thì đã há miệng nói.
“A… A Viễn…” Cô ngượng chín mặt nên cũng không rõ giọng mình có phát ra ngoài không nữa.
Nghe vậy, ánh mắt tối tăm của hắn vụt sáng ngời, cong khóe môi lên, gắp một miếng cá đã lựa sạch xương bỏ vào trong bát cô lần nữa: “Xem đi, chẳng phải là rất hay sao?”
Rất hay? Hay… Hay chỗ nào hả… chẳng lẽ từ nay trở đi, mỗi lần cô gọi tên hắn sẽ nghĩ tới, nghĩ tới cảnh mình thẹn thùng bám lấy hắn, mất kiểm soát mà nghênh đón hắn sao?
Đông Đông thật tình xấu hổ tới mức muốn đào ngay cái hố chôn mình luôn cho xong. Nhưng nhìn nét mặt không còn căng thẳng mà bên môi chỉ còn lại nét cười của hắn thì cô lại xấu hổ hơn, đành phải nhận.
Sau đó, lúc hắn lựa xương cá rồi bỏ vào bát cô lần thứ ba, thì nửa nhịp sau Đông Đông mới phát hiện ra, hắn làm vậy vì biết tay cô đau, không thể nào làm những việc tỉ mỉ như gỡ xương cá được.
Chỉ một thoáng trong lòng lại ngọt lịm.
“Chàng cũng ăn chút đi.” Cô gắp cá bỏ lại trong bát hắn, nói: “Đừng lo cho ta quá.”
“Tay nàng bị thương nên phải ăn nhiều một chút để bồi bổ.” Hắn thả miếng cá về lại bát cô.
“Vậy chúng ta mỗi người một nửa.” Đông Đông biết hắn sẽ không từ chối thức ăn cô đút cho hắn, bèn gắp nửa phần cá đưa tới bên miệng hắn: “A nào.”
Hắn nhìn cô, ý cười dâng lên trong mắt, sau đó há miệng ra.
Chẳng hiểu sao cơn xấu hổ lại trồi đầu dậy.
Nhưng khi hắn gắp thức ăn cho cô, cô vẫn ngoan ngoãn ăn.
Ta nhớ nàng.
Hắn đã nói thế.
Cô không dám nói với hắn là cô cũng giống hắn. Cô không dám, nhưng tình cảm dành cho hắn đã đong đầy tim.
Đêm hôm đó cô rúc trong ngực hắn, lén lút hy vọng xa vời, lặng lẽ cầu nguyện.
Nếu như có thể, cô thật lòng muốn ở bên hắn, dắt tay nhau đi tới bạc đầu.
Dù, dù hắn lấy cô, đúng như lời của tên kia nói, chỉ vì muốn tranh hơn thua với mẹ mình…
Tim bỗng thắt lại.
Cô nhắm mắt, tự nhủ với mình.
Không sao, chí ít bây giờ hắn đang ở cạnh cô.
Ta nhớ nàng…