Edit:Yunchan
Dịch Viễn nghe vậy thì cứng đờ, nhìn Tô Tiểu Mị chằm chằm.
Tô Tiểu Mị cười cười, nhướng mày hỏi: “Sao nào, cậu cho là ta không biết cậu làm ra chuyện hay ho gì à? Nếu cậu không xài chiêu bẩn thì Đông Đông chịu gả cho cậu nhanh như vậy sao? Coi như muội ấy đồng ý thật, thì cậu cũng đâu cần phải cấp tốc chọn ngày thành thân thế chứ?”
Lời này làm mặt hắn đen sì, đã vậy còn pha thêm màu hồng ửng, Tô Tiểu Mị nói tiếp: “Mà thôi, việc này một phần là lỗi của ta, nếu ta không khích tướng cậu, mà cậu cũng nhịn quá lâu rồi, thì cũng chả tới nỗi xài thủ đoạn này.”
Chết tiệt, ý gì đây, chẳng lẽ từ lâu họ Tô này đã biết hắn…
Hắn trố mắt nhìn Tô Tiểu Mị, hơi nổi cáu, buột miệng hỏi: “Lão cố ý à?”
“Sao lại là cố ý?” Tô Tiểu Mị khoanh tay trước ngực nhìn hắn, tức giận nói: “Nếu ta không nhắc nhở cậu thì sớm muộn gì Đông Đông cũng bị Thu Hạo Nhiên cưới vào cửa, tới lúc cậu nhận được thiếp cưới thì chuyện còn náo loạn hơn nữa kìa.”
Vậy nên lão đã biết sớm là hắn có tình ý với Đông Đông, mà cứ giả bộ như chẳng biết cái quái gì sao.
Dịch Viễn phát bực, sẵng giọng nói: “Không phải lão nghĩ hắn… hợp với Đông Đông hơn ta sao.”
“Thu Hạo Nhiên, ta quả thật rất thích y.” Tô Tiểu Mị liếc hắn, cười giả lả: “Nhưng nếu y cưới Đông Đông thật thì cậu cam tâm sao?”
Hắn lặng thinh, mím chặt môi.
“Nhất định là không.” Tô Tiểu Mị mỉm cười: “Chỉ sợ tới lúc đó cả chuyện cướp tân nương cậu cũng dám làm.”
Hắn vẫn câm bặt, vì không tài nào cãi lại được.
Tận sâu đáy lòng hắn luôn nghĩ, cô phải là của hắn, cũng đã thuộc về hắn từ lâu rồi.
Chỉ cần thấy cô nấu đồ ăn cho tên kia thì hắn đã không chịu nổi, nói gì tới chuyện để cho cô xuất giá.
Cướp tân nương đúng là chuyện hắn sẽ làm.
Tô Tiểu Mị vừa bực mình vừa buồn cười nói tiếp: “Từ nhỏ cậu đã chẳng thèm để tâm tới cô nương nào, chỉ mỗi Đông Đông là có thể khiến cậu đứng ngồi không yên. Nỗi lòng của cậu ta dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết, chả hiểu sao cậu lại dùng dằng lâu như vậy.”
Hắn xấu hổ vô cùng, một lát sau mới buồn bực thừa nhận: “Ta chỉ không muốn ép nàng ấy thôi.”
Tô Tiểu Mị nghẹn lời nhìn hắn trân trân, bật cười một cách khó tin:
“Chẳng phải bây giờ cậu đang ép đó à?”
Cái mặt đen của hắn càng hồng tợn, trừng người trước mắt, cáu kỉnh biện minh cho mình: “Nếu lão không nhúng tay phá rối linh tinh thì ta đã không…”
“Đã không gì hả? Đã không đố kỵ một tấc lòng? Hay là sẽ không ra tay nhanh như hổ đói thấy dê?” Tô Tiểu Mị cười nói: “Tiểu tử thối à, ta thật tình chỉ muốn cậu thấy rõ lòng mình, nhận ra rồi thì tới cửa cầu hôn, cưới hỏi đàng hoàng. Vậy mà cậu hành động nhanh hết sức, loáng cái đã ăn sạch người ta. Hôm qua Bạch Lộ nghe tin thì đoán ngay cậu làm gì rồi, còn cằn nhằn ta cả ngày trời.”
Nghe Bạch Lộ cũng đoán ra chuyện này khiến Dịch Viễn càng xấu hổ hơn.
Tô Tiểu Mị nhìn hắn, nói tiếp: “Nói chung, chuyện gì nên làm cậu đều làm hết rồi, bên ngoài sôi sùng sục lên như vậy, nếu sau động phòng không có lạc hồng thì lời đồn bảo đảm càng chướng tai hơn, dù cậu chả có mặt mũi gì để giữ nhưng cũng nên nghĩ cho Đông Đông.”
“Dĩ nhiên ta đã nghĩ tới.” Mặt hắn đỏ hơn, nói to tiếng.
“Nghĩ gì hả? Lấy đao xẻo mình à?” Tô Tiểu Mị khom lưng nhấc bổng hai thùng nước một cách nhẹ nhàng, cũng không quên nhắc hắn: “Cậu muốn làm kiểu đó cũng được, nhưng nhớ đừng xẻo chỗ nào dễ thấy, có vài nữ nhân đầu óc còn tinh vi hơn cả lỗ kim, cái lưỡi trong miệng lợi hại tới độ có thể dời non lấp biển, chết cũng nói thành sống được, cậu phải nhớ kỹ đừng quên.”
“Ta biết.”
Nói thật, ngoài hai chữ này ra hắn thật sự chẳng biết nói gì nữa.
“Còn nữa, cậu phải cưới hỏi cho đàng hoàng, dù gấp gáp để muội ấy qua cửa, nhưng cậu nhất định cũng không được thiếu lễ tiết cưới xin. Lão gia và phu nhân đã đồng ý nhận Đông Đông làm nghĩa nữ, lúc đó Đông Đông chính là khuê nữ Tống gia, phải xuất giá từ Ứng Thiên Đường, ta và Bạch Lộ sẽ đích thân đưa hôn cho Đông Đông.”
Hắn ngẩn ra nhìn Tô Tiểu Mị, cổ họng bỗng thắt lại.
Hắn biết tất cả đều là vì Đông Đông.
Người của Ứng Thiên Đường muốn bảo vệ danh tiếng cho Đông Đông, để khi cô gả đi không phải chịu ấm ức.
“Ta biết, Dịch Viễn nhất định không thiếu sót.”
Tô Tiểu Mị cười cười, sau đó mới nói: “Được rồi, mọi chuyện cậu đều biết cả, giờ ta cho cậu một lời khuyên.”
Hắn nắm chặt vại sứ, đứng lặng.
“Đừng nói dối Đông Đông, vì bất kể cậu lấp liếm điều gì cũng không thể qua mắt muội ấy được. Đông Đông là kiểu người nhìn mặt người để sống qua ngày, ngay giây phút cậu thốt ra miệng thì muội ấy đã biết cậu lừa dối rồi. Nếu cậu làm tổn thương muội ấy, đánh mất lòng tin của muội ấy, thì sẽ rất khó lấy lại được.”
“Ta sẽ không lừa dối cô ấy.” Hắn nói.
Tô Tiểu Mị chỉ cười: “Vậy ta xin chúc mừng cậu ở đây trước.”
Dịch Viễn nghệt người, thật sự không ngờ y sẽ nói thế, trong phút chốc, tim hơi nóng, không hiểu sao lại thấy ngượng.
Lát sau hắn mới có thể nặn ra một câu: “Cảm tạ.”
Nghe vậy, Tô Tiểu Mị nhìn hắn cười cười, không nói gì thêm nữa, chỉ xách thùng nước quay lưng đi vào nhà.
Dịch Viễn nối gót y, nhìn tấm lưng cao ngòng của người trước mắt mình, chẳng hiểu sao hắn lại nhớ tới lúc bị Tô Tiểu Mị mang về Ứng Thiên Đường.
Ban đầu hắn thật lòng ghét cay ghét đắng tên này, nghĩ y vừa thích xen vào chuyện người khác vừa lắm điều, khi không lại thích tìm hắn gây rối. Nhưng y chính là người duy nhất dám chỉ trích tận mặt hắn vào thời điểm đó.
Ngoài miệng y gọi hắn là thiếu gia, nhưng chưa bao giờ coi hắn là thiếu gia thật sự. Biết hắn muốn học võ, y còn lấy luyện quyền làm mồi, sai khiến hắn hệt như sai người hầu. Ở lại Ứng Thiên Đường mấy tháng mà gần như việc gì hắn cũng làm qua, từ quét rác, lau cửa sổ, dọn dẹp, gói thuốc, chà rửa nồi niêu…
Từ nhỏ quen sống sung sướng an nhàn, hắn chưa từng chạm tay vào những chuyện này, chưa đầy vài ngày hắn đã tróc da, chai tay. Nhưng tới khi vết thương hắn lành hẳn, thì hắn lại vội vàng quay lại Ứng Thiên Đường để người này nô dịch thêm lần nữa.
Lúc đầu, hắn cho là mình chỉ vì luyện quyền, nhưng tuổi càng lớn dần thì hắn mới hiểu, năm đó hắn quay lại Ứng Thiên Đường, là vì hắn hy vọng mình có thể trở thành người như Tô Tiểu Mị.
Tuy Tô Tiểu Mị không phải chủ của Ứng Thiên Đường, nhưng ai nấy trong Ứng Thiên Đường đều vui vẻ phục tùng y từ tận đáy lòng. Y không phải chủ tử nhưng lại gánh tránh nhiệm của một chủ tử. Ai ở đó cũng thật lòng mến phục y, ngưỡng mộ y, tôn trọng y, hơn nữa bất luận là nam nữ già trẻ, không ai sợ sệt hay thù hằn y.
Tuy Tô Tiểu Mị quản lý sự vụ giúp Bạch Lộ, nhưng hai người họ không nghiêm khắc như mẹ và Lý tổng quản, làm người ta khiếp sợ. Tô Tiểu Mị chưa bao giờ ngồi trên cao la hét để người ta khúm núm, mà y cùng làm việc với mọi người, nâng cốc nói cười với các nam nhân khác, cùng sắc thuốc với các nữ nhân, thậm chí còn đùa nghịch với lũ trẻ con.
Đó là cảnh tượng mà cho tới giờ hắn chưa từng thấy trong tác phường nhà mình.
Ứng Thiên Đường rành rành là một y quán, là một tòa dược đường, là nơi mà ai bị bệnh mới tìm tới.
Thế nhưng bầu không khí ở đó rất vui tươi cởi mở, ai nấy đều mang dáng vẻ tươi cười. Mà tất cả là vì y, vì y đang cười, cười trấn an bệnh nhân, cười trêu người bị thương, dù là người bị thương nặng đi nữa y cũng ứng phó dễ dàng. Khiến mọi người cũng nhẹ lòng theo.
Thậm chí Tô Tiểu Mị còn thuyết phục hắn, khiến hắn tiếp tục tới Ứng Thiên Đường tập võ.
Chuyện ấy gần như là kỳ tích, nhưng mẹ thực sự đồng ý, không còn phản đối chuyện hắn tập võ nữa.
Hắn thích nơi đó, kính nể người đàn ông này. Dù năm mười sáu tuổi hắn phải tiếp quản gia nghiệp nên không có thời gian tới Ứng Thiên Đường nữa, nhưng hắn vẫn tiếp tục học hỏi y.
Không chỉ võ thuật mà còn cả cách đối nhân xử thế, đạo lý làm người.
Hắn muốn trở thành người giống y, một người đàn ông làm hắn khâm phục, tôn kính từ tận đáy lòng, một nam tử hán đội trời đạp đất.
Nhưng có đánh chết hắn cũng không thừa nhận chuyện này với người đàn ông trước mặt.
Tô Tiểu Mị gánh thùng nước vào nhà bếp, Dịch Viễn và y cùng đổ nước vào vại, rồi ra sau nhà chẻ củi, Dịch Viễn không ừ hử nửa câu mà chỉ chủ động đi theo giúp đỡ.
Tô Tiểu Mị thấy mà không nói gì, trong mắt lộ ra ý cười, sau đó giao hết chuyện chẻ củi cho hắn, rồi vào nhà bếp tìm Bạch Lộ.
Mấy ngày nữa là lập đông.
Thời tiết hôm nay tuy đẹp nhưng gió đã lạnh hơn nhiều, song hắn vận động gân cốt một lúc thì cả người cũng đẫm mồ hôi.
Đúng lúc Dịch Viễn định chuyển đống củi vào nhà bếp, thì thấy cô nương tên A Linh đang ngồi ở mép hành lang bên ngoài. Cô ta vẫn mặc độc một màu đen như trước, bộ áo đen đó không biết làm từ loại vải gì, như gió như nước bọc lấy nữ nhân đang đàn cầm, chỉ lộ ra đôi chân trần trắng nõn, và ngón tay nhỏ nhắn cũng trắng trẻo y như thế.
Cô ta không đàn thành bài hoàn chỉnh mà chỉ gảy lên mấy âm rời rạc.
Hắn nhìn kỹ hơn mới phát hiện chiếc cầm đó đã đứt dây từ lúc nào không hay.
Nhiều năm qua như vậy mà dáng dấp của nữ nhân này vẫn không thay đổi, cô ta không trưởng thành hơn cũng không già đi tí nào, trông giống hệt như cô nương mười bảy mười tám tuổi. Lúc mới gặp cô ta, tuổi của hắn và Đông Đông còn nhỏ hơn cô ta rất nhiều, nhưng hôm nay tới Đông Đông trông còn lớn tuổi hơn cô ta.
Tính Tình A Linh vui giận thất thường, giữa mi tâm luôn tỏa ra tà khí khó hiểu, dù bị thương cũng sẽ lành rất nhanh, bị bệnh thì khỏi cực nhanh, nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.
Lúc hắn bắt đầu lên đảo này, Tô Tiểu Mị có nói cho hắn hay, A Linh biết điều khiển chim bay thú nhảy, có thể sử dụng ma thuật, và cả khả năng đọc tâm, bảo hắn không việc gì thì đừng tới quá gần nữ nhân này.
Năm đó hắn cho rằng Tô Tiểu Mị lừa mình. Nhưng có một lần hắn đã thấy lúc cô ta cố đi vào cánh rừng trên đảo lần thứ hai, cả người cô ta bay lơ lửng trên không trung, còn đứng trên không rất lâu, nhưng đó tuyệt đối không phải là tuyệt đỉnh khinh công.
Lúc về hắn đã nghi A Linh căn bản không phải là người.
Suy đoán này có lẽ sẽ quá hoang đường nếu ở nơi khác, nhưng nếu nó tồn tại trên đảo quỷ này, đã thế còn có quan hệ với Tống Ứng Thiên thì chẳng có gì là lạ.
Biết đâu vì vậy mà Tống Ứng Thiên mới đưa cô ta về đảo này, quanh năm không cho cô ta ra đảo.
Như nhận thấy ánh mắt của hắn, nữ nhân kia nâng mắt lên, nhìn về phía hắn.
Màu mắt đen lóe lên tia sáng yêu dị, lạnh như băng.
Đúng lúc này, Đông Đông đẩy cửa, bưng một chén đậu hũ ra ngoài.
Trong thoáng chốc, tim hắn bỗng xách lên.
Hắn không thích A Linh, ngay lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô ta thì đã không thích rồi. Hắn càng không thích Đông Đông tới quá gần cô ta, vì hắn vẫn nhớ như in hành động cố làm tổn thương Đông Đông của cô ta năm xưa.
Không kiềm lòng được, hắn dợm bước muốn tiến lên, nhưng lại bị vỗ vào vai.
Hắn ngoái đầu lại thì thấy Tô Tiểu Mị đã tới sau lưng hắn từ lúc nào chẳng hay, nói: “Cô ta không làm Đông Đông bị thương đâu.”
“Sao lão biết?”
“Bởi vì Tống Ứng Thiên không cho phép.” Tô Tiểu Mị cười, nói: “Hơn nữa cô ta rất buồn chán, Đông Đông làm đồ ăn lại rất ngon, nên sẽ không lợi dụng ép uổng gì Đông Đông đâu, chỉ nói vài ba chuyện xảy ra bên ngoài thôi.”
Dịch Viễn ngây người ngoái đầu, thấy A Linh không đếm xỉa tới Đông Đông, nhưng Đông Đông vẫn đặt chén đậu hũ bên cạnh cô ta, rồi ngồi bên cạnh nói gì đó.
A Linh không buồn liếc cô lấy một cái, chỉ bỏ cầm xuống, bưng chén đậu hũ lên, dựa vào cây cột ở hành lang, rồi im lặng ăn chậm rãi.
“Ta không thích cô ta.”
“Ta biết.” Tô Tiểu Mị nhìn hắn, nói: “Nhưng Đông Đông thích.”
Hắn biết chứ, hắn nhìn ra chứ.
Hắn rất khó hiểu, tại sao Đông Đông lại thích một người như A Linh, người không phải người quỷ không phải quỷ. Nhưng xem ra Đông Đông thật sự rất thích cô ta.
Hắn vẫn còn chút bất an, nhưng hắn không bước tới thật mà chỉ ở bên canh chừng.
Kết quả nữ nhân kia đúng là không làm gì Đông Đông, chỉ thỉnh thoảng lạnh lùng đáp lại đôi lời, nhưng Đông Đông hoàn toàn không để bụng.
Sau đó hắn mới để ý thấy, lúc Đông Đông không nhìn A Linh, thì nữ nhân đó sẽ nhìn Đông Đông với vẻ mặt phức tạp, cặp mắt đen thậm chí còn không hề lạnh băng yêu dị.
Nhưng vẻ mặt đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, nó bị cô ta xóa đi rất nhanh chóng. Rồi không hề báo trước, cô ta đứng lên, bỏ mặc cái cầm bị đứt dây, rồi ngoảnh mặt bỏ đi.
Đông Đông hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đuổi theo, như thể đã quá quen với hành vi của A Linh, nên cô chỉ thu dọn cầm và cái chén vừa ăn xong.
Hắn bước lên giúp cô, Đông Đông thấy hắn thì nhoẻn miệng cười.
“Tính tình của nữ nhân kia thật tệ.” Hắn nhìn cô mà nhịn không được: “Lần tới nàng đừng để ý tới cô ta nữa.”
“Thật ra A Linh là người rất tốt.” Đông Đông ngẩn ra, bất giác biện hộ thay: “Lần trước có con chim bị thương gãy cánh, cô ấy đã cứu nó.”
“Thật vậy sao?” Hắn ngỡ ngàng.
“Ừ.” Đông Đông nhìn hắn nói: “Khi còn bé, có lần y phục của ta bị rách, ta cầm kim thêu lên vá đại, xấu chết được. A Linh đi qua nhìn thấy, đã cắt đường may của ta đi, rồi còn dạy ta cách vá y phục. Đường kim của cô ấy vừa nhanh vừa linh hoạt, còn tuyệt hơn cả tú nương trong thành nữa.”
“Là cô ta dạy nàng cách may vá sao?”
“Đúng thế.” Đông Đông gật đầu: “Bạch Lộ vốn định dạy ta cách khâu áo, nhưng tỷ ấy bận quá, về sau lại là A Linh dạy ta.”
Hắn thật tình không ngờ, hóa ra nữ nhân kia cũng có mặt này.
“Cô ta biết may áo, vậy tại sao trở tới trở lui cũng chỉ mặc độc một màu váy đen chứ?”
“Ta cũng không biết.” Đông Đông đành chịu: “Có lần ta hỏi cô ấy, cô ấy đột nhiên nổi giận, lâu thật lâu cũng chẳng thèm nói chuyện với ta.”
“Cô ta không làm nàng bị thương lần nào nữa chứ?” Dịch Viễn hỏi tiếp.
“Không có đâu.” Đông Đông lắc đầu.
Nghe vậy, hắn sực nhớ tới nét mặt vừa rồi của A Linh, bèn không nói thêm gì nữa.