Ngày hôm sau, Tranh nhi rời đi không từ biệt. Cô chỉ để lại cho Bộ Sát một phong thư. Dưới ánh nến, tôi mơ hồ đoán đó là một bài thơ. Nhưng tôi tin, với trình độ văn học của Bộ Sát thì tuyệt đối là không hiểu viết gì, với lại, huynh ấy không cho chúng tôi xem đã một mình đốt mất.
Nhưng rất lâu về sau, tôi mới chậm chạp hiểu ra, có lẽ………. Tranh nhi thích Bộ Sát nên mới cố ý gây sự với huynh, hy vọng khiến cho huynh ấy sẽ chú ý đến mình hơn, dù chỉ là một chút.
Ba ngày sau, chúng tôi cách điểm đến ngày càng gần. Lạc Phong, tạm biệt.
Tôi tuy rằng rất ngốc, nhưng cũng biết nhân vật này mang lại vô số tai họa ngầm. Dù cho hắn ta thật tình muốn rời đi hay bị Kì Nhiên ép đi, tôi cũng không nên giữ lại. Thế nhưng…….. Tranh nhi, và cả Lạc Phong nữa, khi họ đã thật sự biến mất không tăm tích, tôi lại thấy thẫn thờ trong lòng.
Năm ngày sau, chúng tôi cũng đến “Bồng lai hữu biệt” ở đỉnh núi.
Ở tại nơi này, tôi đưa Tiểu Ngân đi, gặp được Vô Dạ, cứu Vệ Linh Phong trên đỉnh núi. Tôi vốn nghĩ đó là ngoài ý muốn, rồi lại mơ hồ nhận ra tình lý bên trong. Gặp được Vệ Linh Phong, Văn Sách, và………… Vô Dạ.
Thời điểm chúng tôi đến nơi, Vệ Linh Phong một thân trường sam xanh lơ, đứng ở ngọn đồi tôi cứu hắn ngày đó cùng thủ hạ, sắc mặt tĩnh lặng yên bình lại thoáng vẻ mệt mỏi.
Vô Dạ và Văn Sách đứng hai bên hắn, khi thấy chúng tôi cũng chỉ hơi quay đầu liếc mắt chứ chưa động đậy.
Bên cạnh Vệ Linh Phong không có mười hai thị vệ ngày thường luôn theo sát hắn. Nhưng tôi cũng không ngốc đến độ tin rằng hoàng đế một quốc gia lại lấy tính mạng chính mình ra mạo hiểm, mặc dù trong Bồng Lai biệt hữu quả thật có bí mật to lớn.
Nếu không ở đây thì mười hai thị vệ kia chắc đã ẩn thân từ một nơi bí mật nào đó, tuy không đông nhưng tất nhiên hắn sẽ chuẩn bị tốt đường lui cho mình, tự bảo toàn bản thân.
Nhưng dù là mạo hiểm cũng ắt hẳn đã nắm bảy tám phần thắng. Đây là Vệ Linh Phong, là hoàng đế trẻ tuổi nhất đồng thời cũng đáng sợ nhất thiên hạ.
Chúng tôi bước đến trước cửa “Bồng lai biệt hữu”.
“Sao?” Vệ Linh Phong thấy tôi và Kì Nhiên thì hơi nhướng mày, “Vì sao trẫm lại ở đây, Bộ Sát không nói hai người sao?”
Nhìn khuôn mặt tươi cười khó dò, đôi mắt sáng ngời của hắn, tôi chợt thấy nụ cười hắn hôm nay có chút……….. gượng ép.
Kì Nhiên phủi lá khô trên tóc tôi, giọng lạnh nhạt trả lời:”Trí nhớ của Bộ Sát bị mất một phần.”
Thần sắc Vê Linh Phong thoáng cứng lại rồi khôi phục như ban đầu. Hắn nhận từ Văn Sách chiếc chén ngọc nhấp môi, thảnh thơi nói:”Một khi đã như vậy thì để trẫm nói cũng không khác mấy. Trẫm và ngươi……..”
Câu nói dừng một chút. Hắn cúi đầu, nhìn bóng mình sóng sánh trong chén nước, giọng càng khó lường:”Thật sự là……….. huynh đệ cùng cha cùng mẹ.”
Cùng cha………… Tôi giật khóe môi. Người này thật đúng là biết hưởng thụ. Đến nơi thâm sơn cùng cốc này rồi mà vẫn còn muốn thăm………. dò…… Cùng mẹ? Cái gì? Cùng cha cùng mẹ?!
Vệ Linh Phong thấy sắc mặt tôi thì đôi môi mỏng không nén được nhếch khẽ, cuối cùng để lộ nụ cười nhạt nhẽo nhưng chân thật. Ánh sáng trong đôi mắt ảm đạm hôi lóe lên rồi lại biến mất.
Phải rồi! Tôi ngơ ngác nhìn hắn, trong lòng thấy dường như có điều gì sáng tỏ. Khó trách hôm nay tôi thấy hắn có chút gì đó kì lạ. Vẻ mặt Vệ Linh Phong ngay từ đầu đã có chút sâu xa khó lường, lại thoáng tiều tụy.
Tuy ngày thường hắn là một kẻ khó có thể nhìn thấu nhưng tất cả tâm kế đều luôn được cất giấu sau nụ cười ôn hòa thanh lịch, hoàn toàn không giống việc lộ rộ tâm cơ như hôm nay.
Thật giống…….. Tôi kinh ngạc, thật giống……….. với khi hắn mang Huyết cổ, giống với khi hắn biết mình bị hạ Phệ tâm thuật………. Vì đã tổn thương nên không còn che giấu nữa, ngược lại càng trở nên lạnh lùng vô tình.
Lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ thì nghe hắn bảo:”Mặc dù độ ngột thay đổi thân phận nhưng trẫm và Kì Nhiên vẫn là huynh đệ.”
Vẫn là……….. anh em. Tôi mím chặt môi, nghiền ngẫm từng từ. Hắn rõ ràng là nói với tôi, nhưng ánh mắt lại nhìn Kì Nhiên không rời.
“Phải rồi.” Giọng Kì Nhiên đều đều không nặng không nhẹ. Chàng tự nhiên dắt tay tôi đi xuyên qua lùm cỏ dày như người tên Vệ Linh Phong – anh trai chàng, không hề có chút trọng lượng nào trong lòng chàng.
Bộ Sát thở phào một hơi, rồi tiếp tục giấu mình từ từ đuổi theo.
Lúc đến chỗ Vô Dạ, lòng tôi hơi nhộn nhạo, dừng chân hỏi:”Vô Dạ, bảy ngày trước huynh ở đâu?”
Trong mắt Vô Dạ thoáng nghi hoặc nhưng vẫn cung kính trả lời:”Chủ tử, khi đó ta đang giúp Hoàng thượng làm việc.”
Tôi ngẩn người, sự ngờ vực trong lòng áp đảo, nghĩ thầm: Vô Dạ ơi là Vô Dạ! Dù cho là anh hay Vệ Linh Phong, tôi cũng muốn nhắc nhở, đừng trách tôi bán đứng anh. Tôi nhìn về phía Vệ Linh Phong, giọng điềm tĩnh:”Ngươi để huynh ấy gặp Duẫn Tử Hằng làm gì?”
Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh ngay lập tức ngừng lại, một ngọn lửa và nhịp thở bất an đột ngột xuất hiện.
Tôi thấy cơ thể Vô Dạ hơi chấn động, sau đó thờ ơ cúi đầu.
Ánh mắt Văn Sách dừng trên người Vô Dạ, sắc mặt trầm ngâm sâu xa, bàn tay vô thức đặt lên chiếc quạt bên hông.
Còn thần sắc Kì Nhiên trầm xuống từ khi tôi mở lời nhưng từ đầu đến cuối chẳng hề ngăn cản.
Một luồn gió mạnh ập đến, thổi tung tóc tôi khiến chúng quất vào gương mặt đến đau rát. Tiểu Ngân trong túi nhung nhô đầu ra, tiếng kêu vừa vui mừng vừa sầu bi.
Những tia sáng cuối cùng của bầu trời đổ lên người chúng tôi. Cửa của Bồng lai hữu biệt cuối cùng cũng…….. đã mở.
Mười ngón tay dài của Vệ Linh Phong vuốt ngay ngắn những sợi tóc bay tứ tung bên sườn mặt, ý cười trong mắt lại càng thâm sâu nhưng hắn chỉ phất nhẹ tay áo, nói với tôi dịu dàng:”Sao còn chưa vào?”
“Văn Sách, ngươi đứng đợi bên ngoài.”
“Hoàng thượng —!” Văn Sách hốt hoảng gọi to, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Vệ Linh Phong thì đành phải tiu nghỉu lùi về cúi đầu đáp, “Tuân lệnh.”
“Về phần Mạc…… Kính.” Vệ Linh Phong chẳng buồn liếc Vô Dạ lấy một cái, chỉ cười lạnh, “Vào trong với trẫm.”
Kì Nhiên nắm tay tôi đi ngược luồng gió thốc. Nghe tiếng bước chân nặng nè sau lưng, ngực tôi như dậy sóng mãnh liệt, nhưng lại chẳng có đủ can đảm để quay đầu nhìn đôi mắt đen thẳm như ẩn như hiện sau lớp mặt nạ kia.
Tôi làm như vậy, vạch trần chân tướng trước mặt mọi người như vậy, liệu có thật sự đúng không? Nhìn phản ứng của đám Vệ Linh Phong, hẳn là không biết đến chuyện này, vậy thì……….
Lẽ nào, Vô Dạ…………. đúng là thủ hạ của Duẫn Tử Hằng? Lẽ nào, ngay từ ban đầu, anh ta đã ra sức…………… tiếp cận tôi?
Không, không thể! Làm sao có thể được? Anh ta khi đó vốn không biết tôi là ai………….. Nhưng, tôi siết chặt nắm đấm, Duẫn tử Hằng biết……… thân phận, diện mạo kì nữ của tôi lúc trước. Duẫn Tử Hằng đã từng thấy…………
Nếu, nếu tất cả ngay từ đầu đã là một ván cờ……….. tôi……:“Ối! Đau…..”
Tôi cố sức giãy khỏi tay Kì Nhiên nhưng không thành.
Kì Nhiên nhìn tôi một lúc lâu, mắt đầy vẻ phức tạp. Cuối cùng, chàng thở dài, vừa dịu dàng vừa kiên quyết ôm tôi vào lòng, thì thầm bên tai:” Hắn ta……. quả thật là có vấn đề. Chưa kể đến tin tức Bộ bị thương lại bị truyền ra ngoài nhanh như vậy…..”
Nói đến đây, kì Nhiên dừng lại, rõ ràng chàng vẫn còn rất nhiệu thứ giấu tôi, lạnh lùng tiếp lời:”Băng Y, bất luận là trước kia hắn đã làm gì cho nàng thì nàng cũng không thể………. lại tin hắn nữa.”
Tôi mấp máy môi, bên tai vang lên tiếng “Rầm — “ của cửa Bồng lai hữu biệt đang từ từ đóng lại phía sau.
Không thể……….. lại tin anh ta nữa. Ngay cả Kì Nhiên cũng nói như vậy, dù đúng là anh ta……….. chưa từng giải thích bao giờ, nhưng tôi………..
Rất nhanh, chúng tôi đã đi một vòng hết thạch thất, có điều lại không phát hiện được gì khác với tôi đã từng thấy trước đây.
“Ngươi bảo cách mở cửa Bồng lai biệt hữu chỉ có Bộ Sát biết sao?” Tôi kinh ngạc cực độ nhìn Vệ Linh Phong.
Vệ Linh Phong cũng bất đắc dĩ nhún nhún vai:”Đương nhiên là hắn không tin ta nên lúc đó, e là chỉ định nói cho Kì Nhiên. Không ngờ……..” Vệ Linh Phong mỉm cười, mắt sáng rực sắc bén,”Lại mất trí nhớ giữa chừng.”
Bộ Sát hạ thấp đầu tực vào tường, tóc đen rũ xuống che khuất tầm mắt. Rõ ràng huynh ấy có thể nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Vệ Linh Phong. Đồng thời, tôi cũng có thể tưởng tượng, huynh ấy cúi đầu là để che giấu vẻ mặt lạnh như băng của mình.
Tựa như mọi thứ trên thế gian này đều không liên quan gì đến huynh ấy, hờ hững đến độ…………… cho dù chúng tôi ở ngay cạnh bên nhưng cũng luôn không cảm nhận được hơi thở của……….. sát thủ.
“Bồng lai……….. hữu biệt………..” Kì Nhiên hơi ngước lên nhìn bốn phía, đôi mắt vì hãy còn trầm tư mà thiếu đi sự tập trung.
Chợt, đồng tử xanh sáng ngời, chàng chậm chạp bảo:”Bồng lai hữu biệt………… Chúng ta trở về thạch thất lúc vào.”
Một từ khiến mọi người bừng tỉnh. Năm người chúng tôi bắt đầu theo đường cũ quay lại.
Một tay tôi được Kì Nhiên nắm chặt, một tay chống vào tường. Mấy ngày qua xảy ra nhiều việc khiến tôi có cảm giác bất an nên vẫn chậm chạp không dám nghĩ sâu xa.
Bộ Sát có chuyện gạt tôi và Kì Nhiên. Không! Có lẽ là gạt tôi mới đúng. Giả như việc huynh ấy và Vệ Linh Phong hợp tác, vì sao phải ám sát Hoàng đế hai nước Duẫn, Thược mà một lần đã thành công; rồi giả như vì sao huynh ấy lại chấp nhất việc tìm mẹ của Kì Nhiên đến vậy, thậm chí còn không quản nguy hiểm rời khỏi Kì Nhiên.
Kì Nhiên cũng có chuyện giấu tôi. Mục đích chàng thành lập Y quốc là vì đâu? Tự luyến một chút xem, nếu chàng năm phần tâm nguyện là vì nhớ nhung tôi, vậy thì năm phần còn lại, ruốt cuộc là vì cái gì? Chính thức tuyên chiến với Băng Lăng sao?
Còn Vô Dạ…. Tôi thở dài, bàn tay đặt trên tường đè thêm lực. Hiện giờ nghĩ kỹ lại, e là không chỉ giấu diếm và lừa gạt đơn giản như vậy………..
“Ì ì ì ì……….” Tiếng chói tai của các cơ quan chuyển động dội vào màng nhĩ. Còn chưa kịp nghĩ đó là gì, cơ thể đột nhiên cảm thấy một lực hút mạnh.
“A — !!” Tôi hét toáng lên, trời đất đảo lộn, cả người rơi xuống nghiêng về một hướng. Sau đó, một hương thơm kì lạ tràn vào khoang mũi, còn có cả một cơn gió dìu dịu, một làn mưa bụi lất phất, từng cái thấm vào thân thể qua da, vừa khoan khoái tê dại, vừa sảng khoái đê mê khiến lòng tôi nhộn nhạo.
“Băng Y — !!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hai tay tôi dường như được túm chặt, rồi một sức mạnh nào đó kéo ngược tôi về khiến người kia cũng rơi xuống theo tôi.
Tôi nén không được cắn môi, cười ảo não trong lòng: đừng la lớn như thế chứ, dựa theo định luật xuyên không khi rơi xuống, mình chẳng chết đâu mà lo!
Ý thức bị cơn mộng mị giữa lằn ranh cái chết và sự sống nuốt chửng. Tôi mơ hồ nhìn thấy bóng Kì Nhiên và Bộ Sát lao xuống theo mình………
Hai tên ngốc. Em không chết đâu có nghĩa là hai người không chết! Tôi quở thầm bọn họ rồi sa vào giấc ngủ theo tiếng gió vun vút bên tai.
Trong hang động tăm tối, khi ba bóng hình không ngừng rơi xuống, tiếng ca du dương kia lại vang lên bên tai, vang vọng thật lâu, thật lâu……..
Mưa bụi bay, gió khẽ lay, tựa như mối tình si không dứt
Tuyết trắng rơi, hoàng hà đục, mặc cho người chịu nỗi đau tuyệt tình.
…………………
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên ngoài cánh cửa sổ đã mở một nửa. Bộ Sát choàng tỉnh, ngồi trên giường đánh giá bốn phía.
Theo trực giác của một sát thủ, dù cho ở đâu cũng đều có thể phán đoán được tình huống xung rất nhanh, từ đó xác định được an toàn cho bản thân và khả năng hoàn thành nhiệm vụ.
Đây là một gian nhà gỗ vô cùng bình thường, nhưng lại khiến hắn phải nhíu mày. Bình thường là vì đây chỉ là căn buồng của người dân ở mà hắn thường thấy, đại khái là rất đơn sơ, giản dị.
Nhưng, vì sao hắn lại ở đây? Lúc này, không phải hắn nên………..
Nên cái gì………? Bộ Sát không nén được xoa xoa thái dương. Vừa nãy hắn đã định nói điều gì?
Có điều hình như cũng không phải là chuyện gì cấp bách. Hắn đứng dậy khỏi giường, cúi đầu nhìn kỹ trang phục của mình. Vẫn là bộ quần áo cũ, Cấp Huyết trong người, ổn cả.
Tiếng bước chân ngày càng gần. Cả người Bộ Sát căng lên, chuyển sang trạng thái đề phòng theo bản năng, chân khí tự động lưu chuyển. Tình huống sau khi bị thương thế này cũng không còn lạ gì, nhưng hắn lại ngạc nhiên, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Ối —!” Ngáy mắt khi người vào đẩy cửa, thanh Cấp Huyết chém ngang một đường. Người nọ sắc mặt tái nhợt, một lúc sau mới vung chiếc rổ trong tay mắng:”Bộ Sát, huynh bị thần kinh à?!”
Bộ Sát hơi giật mình nhìn gương mặt nhỏ nhắn hơi nhăn lại giận dỗi của người con gái, quên cả việc rút Cấp Huyết về.
“Sao thế?” Thấy bộ dạng hắn như vậy, cô gái ngược lại không còn giận nữa, trong đồng tử màu hổ phách thoáng hiện vẻ lo lắng, bàn tay trắng muốt mát lạnh xoa trán hắn, hạ giọng lẩm bẩm, “Chẳng lẽ vết thương lại tái phát?”
“Băng………… Y…….?” Bộ Sát thu Cấp Huyết nhìn người trước mắt, ngần ngừ một lúc lâu mới ngờ vực mở lời.
“Sao?” Băng Y nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng thở dài, “Có phải suy nghĩ hơi hỗn loạn đúng không? Chuyện này thì đành chịu thôi.”
“Ai bảo lần này huynh bị thương nặng như thế.” Băng Y vừa phàn nàn vừa ngồi xuống một chiếc ghế gần đó. Vẻ mặt vừa phấn khởi nhanh chóng ảm đạm, ánh mắt nhìn hắn chăm chú, long lanh sắc hổ phách lại không giấu được nét bi thương sâu bên trong, “Sau này đừng lấy tính mạng mình ra đánh cược như vậy nữa, dù là vì muội cũng không được, biết không?”
Bộ Sát chỉ thấy lồng ngực đau âm ỉ nhưng không biết vì đâu. Tâm trí hắn rõ ràng rất mơ hồ, nhưng biểu hiện vẫn lạnh lùng như cũ, nhẹ nhàng gật đầu.
Chẳng biết từ lúc nào, bản thân đã không còn cự tuyệt những yêu cầu của nàng nữa. Không muốn, cũng………. không thể cự tuyệt.
Thấy hắn gật đầu, Băng Y cuối cùng cũng cười nhẹ nhõm, nhặt thảo được rơi trên mặt đất, dịu dàng bảo:”Ngoại thương của huynh đã không còn gì đáng ngại. Nội thương thì rắc rối hơn, có thể chỉ cần vài ngày, nhưng cũng có thể là vài năm mới hoàn toàn khỏi hẳn.”
“Hiện giờ huynh chỉ có ba phần nội lực, nên mấy ngày nay tuyệt đối đừng ra ngoài, tránh người ta truy sát.”
“Được.” Bộ Sát lãnh đạm gật đầu.
Tâm tình dần ổn định, bình tĩnh lại, thế nhưng luôn có thứ gì đó nghẹn trong lòng khiến hắn cảm thấy bất an khó hiểu.
Có phải………… hắn đã quên mất điều gì vô cùng quan trong hay không……?
Phải rồi. Bộ Sát giật mình, tức khắc ngẩng đầu nhìn cô gái đang mỉm cười hài lòng trước mắt, giọng trầm xuống hỏi:”Kì đâu? Kì Nhiên đâu?!”
Thiếu nữ trước mắt hơi nhíu hai hàng mày, hơi nghiêng đầu, một lúc sau mới thản nhiên hỏi lại:”Kì……….. là ai? Kì Nhiên…….. là ai?”
Đáy mắt người con gái lấp lánh, tản ra thứ cảm giác hờ hững, lại rực rỡ ánh sáng sâu xa động lòng người. Dưới lớp ánh sáng man mác ấy lại là sự hiếu kì đơn thuần, rõ rệt không chút che giấu và………… nghi hoặc.
Bộ Sát chỉ thấy bên tai là những tiếng vỡ ầm vang, đồng tử đen tràn ngập sự hoảng sợ, không chỉ hoảng sợ, mà còn không thể xác định được người trước mặt là ai, Kì Nhiên là ai, bản thân mình…….. là ai?
…………
Bỏ xuống đi, kiếm trong tay, ta tình nguyện
Gọi trở lại mối tình trong tim, số mệnh đã dứt.
Tại sao phải để cô độc vây quanh, người ở bên kia thế giới
Tình yêu sâu đậm dành cho ta, làm sao có thể chỉ dùng từ ngữ để viết ra được, viết cho hết.
Không tham gì, chỉ cần một mong ước.
………………
“Thiếu chủ! Thiếu chủ!……..” Tiếng gọi hấp tấp và tiếng bước chân vọng lại từ xa. Kì Nhiên không nén được cười lắc đầu, đứng dậy.
Người vừa đến cửa phòng thì bóng một đứa trẻ đã nhào vào lòng chàng, thở dốc. Kì Nhiên thở dài, nhưng cũng không đành lòng trách cứ:”Tiểu Huyền, không phải ta đã từng nói là đừng láu táu như vậy rồi còn gì? Nói thế nào thì đệ cũng đường đường là chưởng quản tài chính của Băng Lăng đó!”
Thiên Huyền vội ổn định cơ thể, xấu hổ cào cào tóc mới nhếch miệng cười toe:”Thiếu chủ! Ngài cũng không nên trách đệ như vậy chứ, không phải vì vội vàng muốn báo tin vui cho ngài sao?”
“Tin vui gì?”
Thiên Huyền đắc ý nhướng mày, cao giọng:”Vừa rồi Hoàng thượng đã tuyên cáo hôn kỳ của ngài và Thủy cô nương. Đoàn ngự dụng của y phường đã đến. Ngài nói đây không phải là tin vui à?”
Cả người Kì Nhiên chấn động. Không biết vì sao, chàng lại dường như chẳng thể đứng vững được. Chàng thấy lẽ ra bản thân hẳn là phải vui mừng, nhưng thứ cảm giác trống rỗng, mơ hồ như hoa trong gương, trăng trong nước cứ không ngừng dội vào suy nghĩ chàng.
“Thiếu chủ! Ngài sao thế?” Thiên Huyền cuống quít đỡ lấy Kì Nhiên với áắc mặt tái nhợt, giọng như muốn khóc.
“Tiểu Huyền,” Kì Nhiên nhìn thằng bé, khó khăn mở miệng, “Đệ nói……….. ta thành thân với ai?”
“Thủy Băng Y, Thủy cô nương đó!” Thiên Huyền ngạc nhiên, “Thiếu chủ, không phải luôn tâm niệm muốn ở bên Thủy cô nương đến thiên trường địa cửu sao? Ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu đều không lay chuyển được ngài, cuối cùng cũng thỏa hiệp……….”
Thiên Huyền vẫn còn nói gì đó, Kì Nhiên cũng không nghe vào nữa, chỉ không ngừng nghĩ về câu nói kia — thiên trường địa cửu.
Bất chợt, chàng bật dậy, vội vàng hỏi:”Hiện giờ Băng Y ở đâu?!”
“Ở Lai Nghi các………. Ấy, Thiếu chủ! Trước khi thành thân, tân lang và tân nương không được……… gặp nhau……..”Thiên Huyền nhìn bóng lưng đã sớm biến mất trên hành lang dài mà chỉ có thể cười khổ.
Kì Nhiên hộc tốc chạy, tránh bất cứ người nào gặp phải trên đường, vất vả để đến được Lai Nghi các trong thời gian ngắn nhất, lại ngoài ý muốn gặp đại ca của chàng bên ngoài các, Tiêu Kì Hiên.
“Đại ca.” Kì Nhiên đè cơn tức giận và sự đề phòng khó hiểu đang dâng lên trong lòng, mỉm cười.
Tiêu Kì Hiên đáp lại bằng một nụ cười sâu xa:”Phụ hoàng bảo ngày mai sẽ tuyên cáo huynh lên làm Thái tử nhiếp chính, lần nữa khôi phục thân phận Thiếu chủ Băng Lăng của huynh.”
“Thật sao?!” Kì Nhiên ngẩng phắt đầu lên, giọng không giấu được sự phấn khích. Chàng không cần phải làm Thiếu chủ Băng Lăng nữa, mà đại ca cũng có thể hoàn thành giấc mộng từ nhỏ của mình.
Tất cả những việc cứ như trong mơ này khiến chàng khó tin, giờ đã trở thành sự thật.
“Mãi đến bây giờ, huynh mới hoàn toàn tin rằng đệ thật sự chưa từng quan tâm đến mọi việc của Băng Lăng.” Gương mặt Tiêu Kì Hiên để lộ nụ cười miễn cưỡng, rồi nhanh chóng khôi phục sự thoải mái, thần sắc tao nhã, ôn hòa như trong trí nhớ của Kì Nhiên, “Băng Y nói đúng, huynh không thể cưỡng cầu quá nhiều thứ. Dù sao thì người nàng yêu chỉ có đệ mà thôi.”
“Vào thôi.” Miệng Tiêu Kì Hiên cong thành ý cười thanh nhã thong dong, giơ tay nhấc chân như có thể thâu tóm cả thiên hạ, đáy mắt ánh lên sự vui mừng chân thành và……….. bi thương loáng thoáng, “Còn nữa, chúc mừng……… hai người!”
……………..
Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng.
Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên.
………………