"Tiểu thư, người thức chưa ạ?" Tâm Tuệ đẩy nhẹ cửa vào, "Tiểu. Tiểu thư!! Sao lại thế này"
Tôi không ngẩng đầu tiếp tục cầm ngân châm trong tay châm vào các đại huyệt quanh tâm mạch Bộ Sát, giọng trầm hẳn xuống:"Văn Nhược Bân ở đâu?"
"Là. Là Bộ Sát sao ạ?" Tâm Tuệ cẩn thận bước lại, thấp thỏm nhìn tôi và người thanh niên đang hôn mê trên giường.
Tôi gật đầu, đứng dậy rửa sạch tay, hít sâu một hơi rồi cao giọng:"Văn Nhược Bân ở đâu?"
"Ở ở trong phòng huynh ấy."
Tôi kéo chăn cho Bộ Sát, bàn tay đang siết ống tay áo trắng bệch, phải dùng hết sức mới có thể miễn cưỡng dừng lại.
"Tâm Tuệ, xin lỗi em, ngoài em ra, ta không thể tin được ai cả. Xin em đấy!" Tôi đè nén giọng nói nghẽn đặc run rẩy, nắm lấy vai cô bé thều thào,"Bất kể là dùng danh nghĩa Văn Nhược Bân cũng được, dùng mệnh lệnh của Kì Nhiên cũng được, em hãy giúp ta trông chừng Bộ Sát, đừng để bất kì ai đến gần huynh ấy đến khi... đến khi ta đưa Kì Nhiên về."
Nhờ Kì Nhiên mà phòng tôi được bố trí ở một nơi khá hẻo lánh, yên tĩnh trong cung. Ngày thường nếu không có chuyện gì thì cũng chẳng ai đến, nhưng cũng khó mà đảm bảo
Tâm Tuệ chấn động, sự đau lòng hiện lên đáy mắt. Sau một chốc, cô bé trịnh trọng hứa:"Tiểu thư, người cứ yên tâm."
Tôi gật đầu, thấy trong lòng xúc động và xót xa biết nhường nào, quay người lướt nhanh ra khỏi phòng.
Quân doanh phía bắc thành Lạc Nhật — Văn Nhược Bân không nhiều lời, cười chỉ cho tôi vị trí, còn tôi lại không cách nào đáp lại mấy lời trêu ghẹo của hắn nên lại thành ra như đang có chuyện dấu diếm.
Tôi chạy nhanh trên con đường ồn ào náo động, dù là va phải người nào, hay bị quát mắng, tôi cũng chỉ có thể.. mắt điếc tai ngơ. Vì tôi không cách nào dừng lại, một giây cũng không thể.
Từ Hoàng cung đến quân doanh không chỉ có một đường duy nhất, nhưng đây lại là con đường ngắn nhất.
"Xin lỗi, làm ơn cho qua!" Tôi thở gấp, vừa chạy vừa hết lần này đến lần khác nói xin lỗi một cách máy móc, khiến người khác nghe như không có chút thành ý.
Trên vai đau nhói. Tôi cắn chặt răng, ra sức ổn định thân thể nghiêng ngã tê tái của mình, miệng vẫn không ngừng:"Xin lỗi, làm ơn.—!"
Đường phố nước Thương Tuyết vốn náo nhiệt trật tự lại vì tôi mà mất đi không khí hài hòa.
Bên tai là âm thanh gì vậy? Dường như là mắng nhiếc, lại như trách cứ. Tôi hoàn toàn không thể nghe được gì.
Chen chúc giữa đám đông, tôi bị ép không thể nhúc nhích nổi. Trong lòng lại càng căng thẳng, mỗi giây trôi qua đều như muốn phá tung từng tế bào.
Tôi vận mạnh chút chân khí còn sót lại trong cơ thể, bất chấp việc làm bị thương người nào mà ra sức đẩy đám đông, lảo đảo thoát khỏi đó.
Chân tôi mềm nhũn không đứng nổi. Tôi than thầm, bất lực nhìn cơ thể mình ngã chúi về trước.
Cánh môi ấm lên, hơi rát. Tôi nhìn người con trai bị mình đè bên dưới đến ngẩn người.
Hôn — Hôn rồi?
"Xin lỗi!" Tôi giật nảy mình đứng phắt dậy chạy đi mà không quay đầu lại.
Tôi hơi ngạc nhiên. Vừa khí ngã lúc nãy, tôi rõ ràng là vận nội lực để tránh người phía trước, lại không nghĩ rằng vẫn sẽ ngã phải anh ta.
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua rồi bị tôi quẳng đi mất. Hiện tại đối với tôi mà nói, chỉ có thời gian, từng giây từng phút là quan trọng nhất.
Tôi không quay lại, nên cũng không nhìn thấy người con trai đang nằm trên mặt đất phía sau đang xoa môi mình, khóe miệng cong thành nụ cười kỳ lạ.
Ngựa—?!
Lúc xông ra khỏi cửa thành, chân khí trong cơ thể đã cạn kiệt, toàn thân mỏi nhừ uể oải, ngay cả thở cũng không nổi.Vậy nên khi nhìn thấy một con ngựa trắng được buộc cách đó không xa, tôi không hỏi muốn cười to một trận.
Cưỡi ngựa ư? Cũng đã từng nhìn thấy, cũng từng được người khác cầm dây cương dẫn mình phi nước đại ...
"Xin lỗi, cho mượn con ngựa dùng một chút —!!" E là ngoài mượn ra thì không có cách nào nữa cả!
Tôi hét lên với người thanh niên đang đi đến chỗ con ngựa một tiếng rồi không chút do dự xoay người lên ngựa giật mạnh dây cương.
"Hây —!!"
Đến tận bây giờ, người luôn âm thầm đứng cạnh bên bảo vệ tôi chính là huynh ấy; người luôn chấp nhận chịu bao đau thương vì Kì Nhiên cũng là huynh ấy!
Bộ Sát. Bộ Sát.. Bộ Sát.
"Hây —!!" Tôi ổn định cơ thể lắc lư, trong lòng không ngừng gọi tên Bộ Sát.
"Phịch —!" Tôi bị dây cương cuốn lấy cổ chân lôi tuột từ lưng ngựa xuống, đau đến mức nước mắt ứa ra
Tôi vòng người lên, rút đoản kiếm trong cổ tay cắt dây cương, tung người lên lưng ngựa lần nữa.
"Hây —!!" Giọng nói khả đặc mang theo vị máu và nước mắt vang vọng trong không gian.
Bộ Sát!! Tôi cong môi thành nụ cười tuyệt đẹp mà lại xót xa đến tận cùng. Giờ đây, đã đến lúc muội và Kì Nhiên đứng phía trước bảo vệ huynh! Vì vậy, xin huynh. nhất định, nhất định phải cố lên!
"Đứng lại —!!" Tôi lờ mờ thấy bóng một binh lính cầm trường thương hét lên với mình," Kẻ nào tự ý xông vào quân doanh đều phải chết!! Còn không mau... Á —!!"
Anh lính này, không phải là tôi không muốn dừng đâu, là tại con ngựa này bị điên rồi ấy, không dừng được đây này!
"Người đâu —!!" Binh lính bị ngựa chẹt nằm trên đất nhanh chóng đứng dậy, quát lớn với đội quân đang tập luyện không xa phía sau lưng, "Có người xông vào quân doanh!"
Bóng người và ngựa đông nghìn nghịt mau chóng tụ về phía tôi, dây chặn ngựa đã ở ngang trước người. Tôi rùng mình, mắt thấy sẽ phải nghiêng người để tránh.
Tôi ngồi trên ngựa, hít sâu một hơi. Gió lạnh như lưỡi dao cắt vào yết hầu, đau không chịu được. Tôi ho khan hai tiếng, vận chút nội lực cuối cùng gọi thật to:"Kì Nhiên —!!"
Kì Nhiên — , Kì Nhiên — , Kì Nhiên —.
Quân doanh được xây ngay phía trước ngọn núi, ba mặt giáp vách đá.Con ngựa chạy quá nhanh khiến cơ thể tôi chao đảo rồi bị hất bổng lên không trung, giọng nói vang vọng khắp vùng núi.
Thân thể ngay trong khoảnh khắc nguy khốn thì rơi vào một vòng tay ấm áp, xoay tròn thật nhẹ rồi đáp xuống.
"Nàng đang làm gì thế này!!" Kì Nhiên trợn tròn nhìn đôi bàn tay nhuốm máu tươi, quần áo xốc xếch, mấy vết thương rải rác mơ hồ của tôi với ánh mắt khó tin. Chàng không nhịn được quát lớn.
"Ai trong các ngươi đã làm nàng ấy bị thương?!" Kì Nhiên ôm tôi vào ngực, quét mắt nhìn binh lính bốn phía với vẻ hung tàn, sát khí toàn thân tăng vọt khiến tất cả mọi người đều run rẩy im thin thít.
"Kì Nhiên." Hít vào hương thơm đầy an tâm và tin cậy của chàng, tôi nén cố giọt nước mắt đang chực rơi,"Trở về. Mau!"
Kì Nhiên thoáng ngừng, thu lại sát khí cúi đầu vừa tức giận vừa đau lòng nhìn tôi.
“Mau trở về, nếu chậm trễ.. sẽ không kịp mất..." Tôi nâng ngón tay mềm oặt viết hai chữ lên ngực chàng — Bộ Sát.
"Được —!!" Đồng tử chàng co rút mạnh. Kì Nhiên cứ lo lắng nhìn tôi như muốn chứng thực chuyện ấy.
Tôi cắn môi dưới gật mạnh đầu.
"Mạc Ngôn, nói cho bọn họ hội nghị hôm nay kết thúc tại đây." Kì Nhiên vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh quen thuộc như mọi ngày và khuôn mặt lạnh lùng, uy nghiêm ra lệnh.
Nhưng chỉ có tôi mới có thể cảm nhận được toàn thân chàng bất an thế nào, sợ hãi thế nào, run rẩy thế nào, từng lần, từng lần không ngớt.
Đám lính không khỏi thở hắt ra. Xem như là may mắn, Thiếu chủ trong lòng bọn họ dù sao vẫn là một bậc vương giả. Rồi bọn họ hơi thấp thỏm nhìn tôi đang nằm trong lòng Kì Nhiên, cố đoán xem con bé xấu xí, lôi thôi lại vô lễ này rốt cuộc là người phương nào.
"Nàng còn chịu được không?" Kì Nhiên dắt ngựa từ trong tay một người lính. Con ngựa đen tuyền, hai mắt còn vẻ hoang dã bất phục, chắc chắn là một con ngựa cực tốt.
Tôi gật đầu cười cười:"Chàng cứ xem như em không tồn tại là được!"
Hai mắt Kì Nhiên nhíu lại, rồi vẫn gật đầu bế tôi nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa.
"Hắc Phong," Tay Kì Nhiên vuốt lên cái bờm của con ngựa, thấp giọng,"Hôm nay ta cho mày đặc quyền muốn chạy thế nào cũng được, chỉ cần mày có thể chạy về Hoàng cung trong thời gian ngắn nhất."
"Hí ~~~" Hắc Phong ngửa cổ lên trời hí một tràng dài, âm thanh vui mừng như được giải phóng sau một quãng thời gian thật dài bị gò bó.
Kì Nhiên một tay ôm chặt tôi vào lòng, một tay kéo dây cương thật mạnh:"Hây —!"
Kì Nhiên ôm tôi đẩy cửa vào phòng, bước chân lộn xộn. Sắc mặt chúng tôi trắng bệch. Con ngựa Hắc Phong này đúng là biến thái, tôi thực sự sắp
"Tiểu thư, người về rồi?"
Tâm Tuệ đẩy cửa buồng đi ra, phía sau còn có một người nữa. Tôi giật mình thì lại nghe người kia gọi:"Chủ tử."
Kì Nhiên buông tôi ra, phóng nhanh vào phòng. "Rầm —!" một tiếng, cửa phòng đã bị giập kín.
Cả người tôi chợt như kiệt sức, mềm oặt ngã xuống, những vết thương trên khắp cơ thể rát tấy đau đớn.
"Vô Dạ, huynh về khi nào vậy? Làm sao lại vào cung thế?"
Vô Dạ cẩn thận dìu tôi về giường, thấp giọng đáp:"Vừa về tới thôi. Thưa chủ tử, ta lấy thân phận đặc sứ của Kì quốc để vào cung."
Tôi gật đầu, miệng vết thương bỗng tê rần. Cúi đầu, nhìn thấy Tiểu Ngân đang cố sức liếm miệng vết thương của mình, tôi kinh ngạc:"Tiểu Ngân, mấy ngày nay mày chạy đi đâu thế?"
Tiểu Ngân kêu "Xì xì" hai tiếng rồi phớt lờ, chỉ vùi đầu chăm chú liếm vô số vết thương lớn nhỏ khắp toàn thân tôi.
Thời gian từng giây, từng giây trôi qua. Tôi như có thể nghe được tiếng "tích tắc" vọng lại từ trong căn phòng ấy. Nó không ngừng vang lên bên tai như muốn nhắc tôi về khoảng thời gian Kì Nhiên đã vào và. tình trạng nguy hiểm của Bộ Sát.
"Chủ tử, người nghỉ ngơi một chút đi."
"Đúng đó tiểu thư." Tâm Tuệ ôm Tiểu Ngân đã ngủ say vì mệt đi. Rồi có lẽ là sợ tôi lạnh, em lại khoác cho tôi một tấm áo, "Thiếu chủ vào đã ba canh giờ, hơn nữa trong thời gian ngắn chắc cũng chưa ra.."
"Băng Y — " Cánh cửa không báo trước mở ra. Trán Kì Nhiên mướt mồ hôi, thần sắc trắng nhợt, nói với tôi không ngừng,"Đến Thái y viện bốc ba lạng nhân sâm với năm lạng hà thủ ô. Còn nữa, nàng mời sư phụ đến đây ngay mau!"
"Được!" Tôi bật dậy từ trên giường, không đợi Tâm Tuệ và Vô Dạ cản lại đã lao ra ngoài phòng.
Kì Nhiên ngăn tôi đang muốn theo sư phụ vào ở ngoài phòng, nghiêm giọng:"Cơ thể nàng hiện giờ rất yếu, tinh thần không đủ khỏe để tập trung, vào giúp ngược lại là chuyện xấu nữa."
Dứt lời, chẳng chờ tôi đáp, chàng đã đóng mạnh cửa lại.
Tôi thở dài cười gượng, không giúp được gì rồi. Tôi thấy trong lòng có chút gì đó phấn chấn trước sự lo lắng của Kì Nhiên, rồi lại chìm trong cảm xúc bất an vì Bộ Sát.
Chờ rất lâu. Tâm Tuệ hâm lại thức ăn rồi dọn ra bàn.
Không phải là tôi không muốn ăn nhưng tôi biết là bây giờ mặc dù miễn cưỡng nuốt xuống thì lát sau cũng sẽ nhổ ra thôi.
Trong phòng bắt đầu có tiếng thở nặng nhọc, tiếng sư phụ thở dài và cả... sự im lặng của Kì Nhiên.
Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào phòng không chớp. Cánh cửa ấy, tôi mở không được, đóng cũng không xong. Trái tim trĩu nặng như mang đá thắt mạnh, từ từ vỡ tan.
" Tiểu thư, đừng lo, không"
"Kẹt —" Có người nhẹ nhàng kéo cửa. Mái tóc hoa râm của sư phụ ánh vào đáy mắt tôi đầu tiên. Ông nhìn tôi với cái nhìn đau xót, thương thay cho hậu thế của mình rồi lắc đầu thở dài rời khỏi.
Toàn thân tôi cứng đờ, máu trong cơ thể như bị rút cạn. Tâm trí, lồng ngực, đáy mắt trống rỗng.
Tôi chợt thấy sợ hãi phải biết kết quả.
Kẻ chưa từng nghi ngờ y thuật của Kì Nhiên là tôi, hóa ra cũng sẽ có ngày sợ phải biết kết cục như thế.
Một bóng trắng chao đảo trước mắt tôi. Tôi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt trắng bệch của Kì Nhiên, trán đẫm mồ hôi, đôi mắt xanh đỏ bừng.
Chàng chếnh choáng từng bước đến gần, đôi mắt chỉ nhìn tôi, trông như sắp khóc, và chỉ nhìn tôi lặng lẽ như thế.
"Bộ Sát huynh ấy.." Tôi mở miệng hỏi.
Kì Nhiên cúi người, chôn mặt vào cần cổ tôi, càng ngày càng khít.
"Ta muốn giết kẻ đó!" Kì Nhiên cắn răng, toàn thân run rẩy không thể kềm nén, "Ta thề, ta nhất định sẽ giết kẻ đó!"
Tôi muốn nâng tay vỗ lên bả vai Kì Nhiên, nhưng chỉ có thể buông thõng trên mái tóc chàng.
Chàng ôm chặt tôi, giọng thều thào, đau đớn, thê lương, lại đầy ắp nỗi ân hận:"Võ công của Bộ.. bị phế rồi."
.. Bị Phế rồi?
Chàng nói:"Võ công của Bộ bị phế rồi."
Tôi cảm thấy, luồng nhiệt uất nghẹn ở cổ họng chảy ngược vào trong cở thể, vào đến tận... trái tim.