"Tiên Vân" biến sắc, giọng nói vừa kinh ngạc vừa vui mừng bật thốt:"Doanh Nhược?!"
Tôi mỉm cười, gọi khẽ:"Thiên Thiên."
“Doanh Nhược, cô... sao cô lại ở đây?" Vẻ mặt Thiên Thiên có lo sợ, nhưng không giấu nổi vẻ vui mừng bất ngờ.
"Trốn tới đấy." Tôi chống tay lên hành lang, nhún chân ngồi lên tay vịn, "Thiên Thiên, là cô mang Tâm Lạc đi à?"
Thiên Thiên lặng người, rồi lập tức cười khẽ, cũng nhẹ nhàng ngồi xuống hành lang giống tôi:"Doanh Nhược, cô thật thông minh. Thực ra, ngày trước ta đồng ý với Hoàng Thượng làm việc này, nhưng sau đó lại thấy tiếc, vì có thể sẽ phải mất đi một bằng hữu như cô."
Tôi cười khổ, lắc đầu:"Thôi quên đi, dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Nhưng mà Thiên Thiên, rốt cuộc, cô... là ai?"
Thiên Thiên cũng nở nụ cười bất đắc dĩ như tôi, từ tốn đáp:"Thật giống, ta cũng muốn hỏi Doanh Nhược cô vậy đấy."
Lần này thì tôi cười thật sự, nhún nhún vai, bất đắc dĩ:"Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân
"Nếu không, cuối cùng cũng sẽ có ngày, cô trở thành quân cờ mặc cho kẻ khác thao túng, kết quả — không phải cô chết, thì cũng là người đó chết!"