Thủ đô Kì quốc — trong Hoàng cung.
Vệ Linh Phong khoác một bộ áo màu tím trang trọng, tay cầm bút lông nhỏ ngồi trước bàn duyệt tấu chương, nghe những tiếng gọi cằn nhằn "Hoàng thượng, Hoàng thượng" cứ không ngừng vang lên bên tai thì nhoẻn miệng cười châm biếm.
"Hoàng Thượng, theo vi thần được biết, Hoàng hậu nương nương trên đường hành động không hề biết chừng mực, thường xuyên xem thường lễ nghi, liêm sỉ xuất đầu lộ diện trên đường cái..."
"Đúng vậy ạ! Hoàng Thượng, thần còn nghe nói rằng khi người ở trên thuyền cùng tướng lĩnh địch quốc thì... thì vụng trộm đưa đẩy, rất mập mờ!"
".. Hơn nữa, đó là một thiếu nữ ngoại tộc, làm sao có thể tở thành Hoàng hậu của quốc gia ta. Chuyện này mà truyền ra"
"Hoàng Thượng, tổ huấn trăm triệu lần không thể nào trái được!"
Các vị đại thần gần như đã làm mọi cách, trình ra vô số lí do, nguyên tắc nhưng bậc chí tôn ấy vẫn cúi đầu chuyên tâm phê duyệt tấu chương, không hề ngẩng lên lấy nửa cái.
Chờ sau khi phê duyệt tấu chương đã xong, Vệ Linh Phong cuối cùng cũng nâng gương mặt tuấn tú tuyệt trần lên, ánh mắt đảo nhẹ qua mọi người. Những kẻ vừa rồi còn đang bày vẻ giả tạo nói huyên thuyên đột nhiên như bị một thanh kiếm băng giá đâm phải, rùng mình. Trong nội điện lập tức yên lặng.
"Trẫm lại có điều tò mò. Những tin tức này ngoài xa ngàn dặm, ngay cả trẫm còn không rõ, chẳng hay các vị thân gia làm sao biết được?"
Lời này vừa dứt, những đại thần này ngay cả hơi ngẩng đầu lên cũng không dám, thân mình run không kềm được.
Vệ Linh Phong cười lạnh:"Chuyện lập Hậu, trẫm đều có tính toán, các ngươi lui trước đi."
Lắc nhẹ tay áo, Vệ Linh Phong nói vọng về một phía cung điện không người:"Thành Ưu, bọn Huyền Thiên vì sao còn chưa đến?"
Thành Ưu nhảy xuống từ trên xà nhà cung kính quỳ trước mặt hắn, lộ vẻ khó xử:"Hồi Hoàng Thượng, thần. thần không dám..."
Đầu mày Vệ Linh Phong thoáng nhíu lại, lãnh đạm lên tiếng:"Nói đi."
"Dạ!" Thành Ưu gấp gáp cúi đầu, kính cẩn bẩm báo, "Đoàn của Hoàng Hậu dừng lại tại thôn xóm cách thành Thanh Ngõa hơn mười dặm, hiện giờ hiện giờ, bệnh dịch đang hoành hành nơi đó. Hoàng Hậu dẫn theo binh lính, ở ở lại giúp họ điều trị."
Thoạt đầu, Vệ Linh Phong biến sắc. Rồi như nhớ đến điều gì, hắn cười khẽ thành tiếng, lẩm bẩm:"Uổng công trẫm lo lắng cho nàng. Hóa ra nàng lại quay về với nghề cũ..."
"Thành Ưu, truyền lệnh xuống. Hôn lễ hoãn lại, một tháng sau sẽ cử hành. Về phần nghi lễ đăng cơ của Hoàng Hậu dời lại bốn tháng sau."
"Dạ!"
"Nương nương! Nương nương! — " Tiếng ồn ào từ xa xa vọng đến. Tôi xoa xoa thái dương nhức nhối của mình, buông chén thuốc trong tay.
Một người ăn vận như quân binh vọt vào phòng, hưng phấn reo lên:"Nương nương, vết loét trên người A Mai đã bắt đầu kết vảy rồi."
"Vậy chứng tỏ rằng cô ấy không có nguy hiểm còn gì!" Tôi tức tối trừng mắt nhìn, "Ngươi không thấy ở đây ta còn có bao nhiêu người bệnh sao? Nếu sợ cô nàng sau này bị mặt rỗ thì phải đi tìm Tiểu Ngân, cho nó liếm hai lần..."
"Nương nương!" Hắn sờ sờ đầu, ngắt lời tôi, cười ngây ngô, "Chuyện mặt có bị rỗ không chẳng liên quan gì cả. Nàng ấy có thể sống đã là may mắn của thần rồi. Còn nữa, thuộc hạ... thuộc hạ chỉ là. muốn đến tạ ơn nương nương."
Hả? Tôi sững người. Ngược lại còn có chút mắc cỡ, nghượng ngùng cười hì hì:"Vừa rồi thật xấu hổ quá. Ngươi tên gì?"
"Nương nương — " Hắn ta bày ra khuôn mặt giận dỗi, " Mọi người gọi thần là Vương Kiên. Nhiều người như vậy, ngoại trừ Huyền tướng quân thì ngay cả nương nương cũng không nhớ rõ sao."
Sao dường như mọi lý lẽ đều ngã về bên hắn hết nhỉ? Được rồi, tôi thừa nhận là mình không nhớ được tên của binh lính này, nhưng cái này có thể trách tôi sao? Một đám bọn họ ăn mặc giống hệt nhau, ngay cả mặt mũi đều na ná cái vẻ mờ nhạt đó Khụ..
"Ta đi tìm Vô Dạ, ngươi giúp ta trông mấy gười bệnh này một lúc. Cẩn thận đừng tiếp xúc quá gần."
Vất vấn đề đang trốn tránh qua một bên, tôi ném cục diện rối rắm này cho hắn rồi lao ra ngoài cửa, nghĩ thầm: tên thối tha, ai bảo ngươi khiến ta không xuống đài được chứ, để rồi không nghe được mẩu đối thoại sau khi rời đi.
"Cô nương ấy thực sự là nương nương?" Một giọng nữ yếu ớt hỏi với vẻ khó tin.
"Đương nhiên rồi!" Vương Kiên cứ liếng thoắng, không giấu được tự hào, "Người là Hoàng hậu nương nương tương lai của Kì quốc!"
"Nhưng mà Vừa rồi, người còn tự tay mớm thuốc cho tôi mà."
"Người còn cực khổ bế con tôi cả đêm mà chưa từng nơi tay"
Mọi người cứ mồm năm miệng mười nói không ngớt, người này lại đến người kia.
Chẳng biết ai bỗng thốt lên một câu:"Ta thấy mình thật may mắn vì là con dân Kì quốc."
Vừa rời thôn không xa, tôi đã bị Huyền Thiên sắc mặt u ám ngăn cản:"Nương nương, chúng ta đã trì hoãn nửa tháng rồi, vẫn nên sớm lên đường thôi!"
"Không được!" Tôi lắc đầu, “ "Nhân đậu" trên người tuy đã được loại bỏ, nhưng cũng đã phá hủy một phần hệ miễn dịch của họ. Ta phải tìm được loại thuốc có thể thay thế chất kháng sinh. Thêm vào đó, những người này tuy đã phát bệnh, nhưng cũng không phải là người không thể cứu bằng thuốc hay châm cứu, vì vậy, ta cũng không thể bỏ bọn họ lại được..."
"Nương nương, tuy rằng những điều người nói thần nghe không hiểu, nhưng cũng biết nương nương đã vì dân chúng, vì Kì quốc rất nhiều rồi!" Vẻ mặt Huyền Thiên có hơi trách cứ, nhưng lại càng nhiều sự kính nể, "Chỉ là Hoàng Thượng đã hạ lệnh lùi ngày cưới lại một tháng, điều này vốn đã bị quan viên trong triều dị nghị. Nếu lại hoãn nữa."
Tôi quay đầu nhìn về phía thôn làng đã dần dần khôi phục sức sống. Từng người trong thôn chỉ cần thấy binh lính nào đang bận rộn đều cúi đầu cảm kích, và trên gương mặt những người lính này, ai cũng đều ngập tràn nét cười tươi tắn.
Thu lại tầm mắt, giọng tôi nhàn nhạt:"Huyền Thiên, ở quê hương ta, phàm là khi vị vương nhân từ nào thống trị thiên hạ đều vâng theo một câu nói thế này: dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh . Ngươi thấy thế nào?"
"Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh": Dân là quý, sau đó là đất nước còn vua là xem nhẹ. Là tư tưởng của Mạnh Tử về chính trị học. Mạnh Tử nhìn nhận chế độ quân chủ, nhưng vua không có quyền lấy dân làm của riêng cho mình. Phải duy dân và vì dân. Muốn vậy, phải có luật pháp công bằng, dẫu vua quan cũng không được vượt ra ngoài pháp luật đó. Người trị dân, trị nước phải chăm lo việc dân việc nước, làm cho đời sống của dân được sung túc, phải lo giáo dục dân để hiểu rõ luật pháp mà tuân theo, lấy nhân nghĩa làm cơ bản để thi hành.
"Dân vi quý, xả tắc thứ chi, quân vi khinh.." Huyền Thiên cứ lẩm bẩm thuộc lòng những lời này của tôi, thần sắc từ từ nghiêm nghị lại, vẻ kính phục toát lên trên khuôn mặt.
Tôi lại chợt cười lạnh lùng:"Ta lại cảm thấy những lời này đều là thứ bỏ đi cả."
"Vua và dân, đều là người, đều có sinh mạng như nhau, dựa vào đâu mà còn không bằng với thứ xã tắc lạnh lẽo ấy chứ? Đúng, ta cũng biết, chỉ có xã tắc hưng thịnh mới có thể đảm bảo được cuộc sống yên ổn cho người dân. Nhưng mà, cái ý niệm ấy có chính xác hay không cũng là do bậc đế vương như Vệ Linh Phong lo lắng. Ta chỉ là một thầy thuốc bình thường, quốc gia gì đó, dân sinh xã tắc gì đó, với ta mà nói đều chỉ là những con chữ, chẳng hề có chút ý nghĩa nào."
"Đổi câu khác đi! Với ta mà nói, những người này đều có sinh mệnh tương tự như ta, vậy nên ta sẽ cố gắng cứu giúp. Như vậy thì có mất gì của Huyền tướng quân và Hoàng Thượng của ngươi đâu? Con dân các người chẳng lẽ còn thua kém cả thứ lễ nghi hão huyền ấy ư?"
Tôi cười phất tay với Huyền Thiên còn đang chìm trong nỗi mơ hồ:"Yên tâm đi! Ta cam đoan, trong vòng mười ngày nữa sẽ khởi hành."
Đi một lúc lâu, sắc trời đã dần ngã tối mà tôi vẫn không tìm thấy Vô Dạ. Kì lạ thật, không phải bình thường hắn đều ngồi bên bờ hồ một mình sao?
Chân bắt đầu hơi nhức mỏi, tôi bèn ngồi xuống tảng đá bên bờ hồ. Ôi! Vốn định bảo Vô Dạ ngày mai vào thành mua thêm ít thảo dược, bây giờ hắn bận rồi thì chẳng giúp được nữa.
Chợt, một cảm giác kì quái lan tràn toàn thân.
Sau khi nhận được nội lực của Kì Nhiên và Bộ Sát thì tôi như có như không thêm một giác quan nữa, cứ mỗi khi nguy hiểm ập đến thì sẽ tình cờ có một cảm giác rất nhỏ xuất hiện.
Trong đêm tối, một luồng sáng lạnh lẽo tựa như xé rách cả không gian lóe lên trong thoáng chốc.
Sát khí bủa vây như tấm mạng nhện chụp xuống ngay phía trước mà tôi chẳng hề có chút cảnh giác nào.
Từ khi vô tình có được nội lực, chưa bao giờ có người nào có thể mang sát khí ẩn thân đến gần như vậy mà tôi không phát hiện. Vì thế, sự kinh hoàng từ trong đáy lòng cũng không hề nhỏ.
Tôi chật vật né sang một bên, một cơn đau nhói lên trên cánh tay.
Chỉ mới so một chiêu, tôi cũng biết kẻ đến có thực lực rất cao, cũng không phải là loại cao thủ non tay mà tôi có thể ứng phó được.
Trong nháy mắt khi ngã xuống đất, tôi vội kêu to "Cứu mạng". Dù sao nơi này cách thôn không xa, mà Vô Dạ cũng có thể đang ở gần đây.
Còn chưa kịp bò dập, luồng sáng lạnh giá sắc nhọn ấy lại lóe lên, lóa cả mắt khiến tôi không thể nhìn thấy gì, và nhanh chóng lao đến bên ngực phải của tôi.
Trong lúc hoảng loạn, tôi chẳng hề quay đầu, chỉ theo bản năng cúi mình xuống, giơ tay phải lên, còn tay trái kéo mạnh một đường —
Không có âm thanh nào phát ra, chỉ là hai tay lại trĩu nặng xuống. Cơn đau trên cánh tay trái đã khiến tôi suýt buông ra, khó khăn lắm mới có thể dùng "Tuyệt" chặn đứng thế kiếm của đối phương.
Phải rồi, đến tận lúc này tôi mới nhận ra, đó là một thanh kiếm.
"Chủ tử!" Tiếng gọi lớn vọng đến từ một nơi gần đó.
"Ta ở đây." Tôi nằm xụi lơ trên mặt đất, uể oải đáp. Giờ phút này, tôi mới nhận ra cả người mình đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, tay chân chẳng còn chút sức lực nào.
Vừa nãy, tuy chỉ trong tích tắc, rất nhanh nhưng lại khiến tôi phải run rẩy.
Thanh kiếm ấy quả thật không bình thường. Có thể chịu được "Tuyệt" mà lại không bị cắt gãy.
"Chủ tử!" Giọng Vô Dạ khàn khàn mà kích động, nhào đến bế tôi còn đang ngã trên mặt đất.
Tay hắn động phải miệng vết thương , tôi liền rên khẽ một tiếng.
"Người bị thương?" Đêm tối không trăng, thêm vào đó, ánh đao lúc nãy khiến thị giác tôi tạm thời không rõ nên không thể thấy được kĩ càng ánh mắt hVô Dạ. Nhưng giọng nói lạnh lùng như băng giá và sự tức giận bất giác tỏa ra từ cả cơ thể đã cho thấy, hắn thật sự rất giận dữ.
"Không sao đâu, chỉ là một... một vết thương nhỏ thôi, ta tự có thể" Tôi cẩn thận lên tiếng. Không biết vì sao, Vô Dạ lúc này lại khiến tôi thấy hắn có một thoáng nguy hiểm, ngữ điệu cố gắng lắm cũng không nói được nữa, chữ "đi" cuối cùng cũng tự nuốt trở về.
Ai! Trên đời có loại chủ nhân nào như tôi không chứ?
Vô Dạ tránh miệng vết thương, ôm chặt tay tôi, lạnh lùng bảo:"Sau này không được tách khỏi ta."
Thật ra nếu so nội lực, ta không kém ngươi đâu. Chẳng qua những kĩ xảo mà ta học đều chỉ thích hợp với việc ám sát... Tuy rất muốn nói những điều này, nhưng khi nhìn ánh mắt sáng rỡ lạnh giá của Vô Dạ trong đêm, tôi lại thui thủi gật đầu.
"Nương nương — “ Tiếng gọi đằng xa ngày càng gần. Dường như, tôi nghe Vô Dạ khẽ thở dài, bế tôi chậm rãi đi về hướng âm thanh vang lên.
"Hoàng Thượng giá lâm — "
Tiếng thái giám the thé hô lớn. Vệ Linh Phong bước vào "Lạc Ảnh cung" vừa được tu sửa ba tháng trước trong vòng vây của thị vệ, thái giám và cung nữ.
Thị nữ quỳ gối hai bên vừa định hô vạn tuế lần thứ ba thì một cô gái thanh tú vận áo tím vội vã chạy ra từ cuối cung, bước nhanh đến trước mặt Vệ Linh Phong, hơi cúi người nhưng không quỳ xuống, hạ giọng:"Tham kiến Hoàng Thượng."
Vệ Linh Phong thản nhiên gật đầu, hỏi:" Doanh Nhược đâu?"
"Tiểu thư tắm gội xong đã ngủ rồi ạ." Cô gái áo tím lại cúi đầu trả lời, trên mặt nở nụ cười khó kềm được rồi vội hạ mi, giả bộ ho một tiếng để che giấu mới nói tiếp, "Người còn dặn rằng Cho dù là ông trời có đến cũng không được đánh thức người."
"Vậy sao?" Vệ Linh Phong có hơi bất đắc dĩ cười cười, lập tức vượt qua cô gái áo tím tiếp tục đi vào.
Thiếu nữ áo tím luống cuống vội lui về vài bước ngăn hắn lại, khom người nói lớn:"Hoàng Thượng.."
Vệ Linh Phong nở một nụ cười ma mị khiến những cung nữ đang quỳ hai bên chỉ dám ghé mắt liếc trộm phải đỏ mặt. Hắn lại bảo:"Nàng ấy chỉ dặn không được đánh thức nàng nhưng đâu nói ta không thể đến thăm?"
Dứt lời, hắn tươi cười nhẹ phất góc tay áo một mình bước vào trong nội điện, để lại cô gái áo tím một bên vừa sợ vừa sầu, bất lực than thầm: tên Hoàng đế này cũng thật thông minh mà lưu manh quá, khó trách sao ngay đến tiểu thư cũng bị hắn trù tính.
Vệ Linh Phong chắp nửa tay chậm rãi đi vào nội điện rộng lớn hoa mỹ. Bước chân hắn vừa lười nhát nhàn hạ, vừa nhẹ nhàng không tiếng động. Chờ đến khi phát hiện ra hành động vô thức này của bản thân, hắn không khỏi nâng ngón tay thon dài trắng nõn xoa xoa thái dương, cười bất đắc dĩ.
Vòng qua một cây cột chạm trổ long phượng, hắn nhìn thấy người con gái đang nghiêng mình lẳng lặng nằm sau tấm màn gấm mỏng trắng trơn như tuyết. Một cơn gió thổi qua, mép màn gấm nhẹ nhàng phất lên, người con gái lại ngủ yên bình như trước, hay có thể nói là yên bình đến tĩnh mịch.
Chỉ là. Vệ Linh Phong không biết từ khi nào đã hơi nheo mắt, nhìn cảnh tượng phía trước rõ ràng có gì đó không phù hợp nhưng đồng thời lại hài hòa đến vô cùng.
Hắn bước lên vài bước, vén tấm màn, ngồi xuống bên cạnh người thiếu nữ.
Mái tóc dài ẩm ướt xõa rối tung bên gối, cơ thể ốm yếu trong ấn tượng ban đầu của hắn giờ phút này lại tựa như càng gầy gò hơn mấy phần.
Tóc ướt như thế mà lại đi ngủ sớm, nàng xem ra cũng chẳng sợ ngày mai sẽ đau đầu sao. Một ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu Vệ Linh Phong.
Nhớ lại báo cáo của Thành Ưu, hắn mím môi cười. Nàng giống như cơ thể càng yếu thì trái lại, càng làm ra những chuyện động trời hơn thì phải.
Vệ Linh Phong vén một lọn tóc bết bên tai người thiếu nữ ra sau. Trước kia, dù sao hắn cũng chỉ là bị thu hút bởi ánh mắt sáng rực của nàng, giờ đây mới thật là lần đầu tiên hắn đánh giá kĩ dung mạo của người con gái trước mặt.
Hàng mi nàng rất dài, có thể sánh với những phi tử bên cạnh hắn, đầu mi hơi cong lên, nhẹ rung theo từng nhịp thở đều đặn, vẽ ra từng đường cong đẹp đẽ.
Sắc mặt nàng nhợt nhạt hơn trong ấn tượng của hắn, cánh môi duyên dáng lại hơi thiếu mất sắc đỏ. Nhưng mặt khác.. nàng cũng chưa từng để lại cho hắn một ấn tượng nào thật sâu sắc. Nghĩ như vậy, hắn thấy người con gái trước mặt quả thật xinh đẹp mĩ miều không kém những phi tử của mình chút nào.
Chẳng qua thời khắc này đây, người con gái ấy chỉ khoác độc một bộ áo trắng thuần, khi nghiêng mình nằm ngủ, xương quai xanh trắng bên cổ lại như ẩn ẩn hiện hiện. Có lẽ vì mới vừa tắm gội, hai má nàng hơi ửng hồng, bờ môi cũng trở nên mềm mại, sáng bóng, mùi hương thơm ngát ngập tràn cả cơ thể, hòa lẫn vào hơi thở riêng biệt của nàng.
Trong lòng hắn nhẹ rung động, đưa ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng mơn man trên gò má mịn màng như tơ, rồi dừng lại trên cánh môi phớt sắc hồng. Thời khắc vuốt nhẹ bờ môi như cánh hoa ấy, một thứ cảm xúc lạ thường lan tràn khắp toàn thân khiến tim hắn dường như lỗi nhịp trong giây lát.
Vệ Linh Phong nhíu mày, nhếch môi cười tự giễu, rút tay về.
Suốt hai tháng liền bôn ba ngàn dặm và bận bịu, cơ thể tôi quả thật đã chạm đến cực hạn. Vội vàng tắm rửa cho sạch những bụi bặm, tôi vừa ngã lưng đã ngủ.
Dù rằng lúc lần đầu tiên nhìn thấy cung điện, tôi liền than thầm: cái này khác gì với việc ngủ một mình trong nhà ma chứ? Nhưng sự mệt mỏi trên người vẫn khiến tôi không thể quen được với chiếc giường, huống chi bây giờ vẫn là ban ngày.
Không biết là có liên quan gì đến nội tức Kì Nhiên hay không, khi ai đó đến gần, cơ thể dường như thỉnh thoảng cảm nhận được từ hơi thở xem người đến là tốt hay xấu. Tất nhiên quá lắm cũng chỉ có thể nói là đề cao cảnh giác, không thể nào lại lâm vào cảnh biến thái như Kì Nhiên được.
Khi chìm trong giấc nồng, tôi cảm giác như có ai đó đến gần. Còn về việc người đó làm gì, tôi lại không biết gì cả, hay nói đúng hơn là lười xem mới đúng. Chẳng qua...
Hàng mi tôi hơi run, nghiêng mình, cố gắng mở đôi mắt đờ đẫn thì vừa vặn bắt gặp vẻ kinh ngạc của Vệ Linh Phong và vô số biểu cảm khác.
"Vệ Linh Phong?" Hắn đến đây làm gì? Tôi hơi nhíu mày, cái đầu còn đang mơ màng khiến tôi suy nghĩ không được thông suốt, lúc sau mới giật mình:"Á! Lễ nghi tối nay ta sẽ học, miễn sao... ngày mai không làm ngươi mất mặt trong hôn lễ là được... Ừm... Vậy đi, bây giờ ta mệt lắm..."
Dứt lời, tôi lại xoay người, tiếp tục nhắm mắt ngủ. Cơ thể đã kiệt sức đến cực hạn rồi. Có người thì có người vậy, tôi ngủ là việc của tôi, hắn ngồi là việc của hắn
Một tiếng cười khẽ tràn ra từ yết hầu. Khóe môi Vệ Linh Phong nhuốm ý cười nhẹ nhàng. Hắn đứng dậy, khe khẽ buông mành rồi rời khỏi điện.