Tiêu Nhiên Mộng

quyển 1 chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Imadoki

Mông Khoát bị tôi chọc ngoáy đeo lên gương mặt như một ông già giận dữ gần như muốn nhảy lên, bộ râu dính máu run lên run xuống trông thật tức cười.

Tuy mới là tháng ba nhưng ánh nắng có hơi chói mắt hơn dự đoán.

Tình thế biến hóa khôn lường.

Mặt trời khuất bóng, tôi có cảm giác một luồng hàn khí dần xông đến. Ánh sáng chợt lóe, tôi vung đoản đao lên đỡ theo bản năng.

Thế mà lại không có âm thanh va chạm của kim loại vang lên, trong lòng thầm thấy không ổn thì bả vai đột nhiên nhói một cái, tôi ngoảnh lại không kịp, khó khăn lui lại một bước.

Da thịt nơi bả vai bị chém trúng làm tôi hơi choáng.

Chật vật giữ thăng bằng, tôi nghiến răng nhìn người thanh niên đang cười không kiêng dè.

Trông hắn khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, ngoại hình cũng thuộc dạng anh tuấn, phóng khoáng, chỉ là đôi mắt lại lóe lên tia thâm độc mơ hồ. Làn da toàn thân hắn trắng khác thường, đôi bàn tay còn đẹp, mịn màng hơn cả nữ nhân, lúc này đang cầm một thanh trường kiếm dính đầy máu tươi ngắm nghía một cách thỏa mãn.

Đồ lưu manh! Tôi cúi đầu nhìn bả vai đầy máu mà thầm nguyền rủa hắn. Kiếm của tên đó đầy những cái ngạnh lởm chởm.

Vừa định lên tiếng thì hắn bỗng nhiên liếm máu trên thân kiếm, nở nụ cười u ám nói:"Không tồi, quả đúng là hương vị ta thích. Tuy rằng ngoại hình có chút xấu xí..."

Giọng tuy cũng không phải là khó nghe, nhưng mà âm điệu, nét mặt đó khiến tôi nổi cả da gà da vịt.

Chỉ là giây tiếp theo, tôi không thể nào xoay đầu mình đi đâu được nữa cả.

Hắn dùng một tay túm chặt cổ tôi, vì mất máu quá nhiều nên đầu óc có chút mơ màng, cơ bản là không thể biết hắn tiếp cận khống chế mình thế nào. Nhưng từng đợt nghẹt thở kéo đến khiến tôi không có cách nào quan tâm đến điều đó nữa.

"Mông Khoát, còn không mau lại khám xét người nó!"

Mông Khoát chán ghét liếc hắn một cái, giọng tức tối:"Tần Nghiệp, ngươi chẳng qua là phụ trách sắp đặt kế hoạch lần này thôi, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta? Đừng tưởng rằng có Hoàng... Chủ tử nâng đỡ là có thể ngang ngược, coi trời bằng vung như vậy!"

"Dựa vào cái gì ư?" Tần Nghiệp cười ha ha, "Dựa vào việc ngươi bị kẻ xấu xí này xoay như chong chóng nãy giờ, ta chỉ vừa tới liền có thể chế ngự được nàng ta!"

Khớp hàm Mông Khoát cắn chặt, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn nghe theo. Aizz! Biết rõ là không nên nhưng tôi vẫn cảm thấy thông cảm với tên thô kệch này.

"Cô nương, mạo phạm rồi!" Hắn ôm quyền đi đến trước mặt tôi.

Cổ họng bị bóp nghẹn làm gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn miễn cưỡng cười nhẹ, tôi dùng giọng nói vô cùng khó nghe trả lời:"Mông tướng quân, không sao....Khụ~.... Mạo phạm, dù sao thì so với bị như thế này....tên biến thái, nhà ngươi khám xét cho tốt đấy!"

Mông Khoát nghe lời tôi nói xong thì nở nụ cười, sắc mặt dịu đi vài phần.

Chẳng qua là cái tên siết cổ tôi bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú, hắn liền tăng thêm lực làm mặt tôi chuyển từ đỏ sang tím, phổi bị thiếu không khí mà không ngừng co lại khiến tôi ho khan, sự sống hệt như bị chặn lại ngay cuống họng.

Tôi cố gắng nhịn một hơi, cười lạnh:"Thế nào? Không thích....Khụ khụ ~.... Tên biến thái.... Danh hiệu này à? Hay là..... gọi ngươi là nhân yêu (gay)....thế nào?"

"Bốp—!" Một bàn tay vả thẳng xuống mặt tôi, khớp hàm như được nới lỏng ra một chút.

Tôi mặc kệ vết máu tươi đang chảy từ khóe miệng, nhìn gương mặt vặn vẹo của hắn cười châm biếm.

Tần Nghiệp trái lại không giận mà còn cười, tay phải buông ra, nâng cằm tôi lên, ánh mắt thô tục đánh giá tôi một lúc lâu, cười nói:" Ta còn nghĩ rằng nữ nhân mà Bộ Sát xem trọng rốt cuộc thì có điều gì không giống người thường?"

Tôi nhắm mắt lại, bỏ ngoài tai lời bịa đặt của hắn, lòng rối như tơ vò, đau khổ suy nghĩ cách thoát thân.

"Chỉ là chưa từng nghĩ đến lại là một kẻ bị hủy dung xấu xí. Thật là làm ta thất vọng quá đi!"

Cảm nhận được có thứ gì đó ẩm ướt nhưng lạnh lẽo dán lên gương mặt mình, tôi mở mắt ra, quả nhiên là thanh trường kiếm dính đầy máu tươi kia. Hắn hài lòng cười, buộc tôi phải ngẩn đầu đối mặt với hắn.

"Có điều nhìn kỹ thì trước kia ngươi lại là một mỹ nhân không chừng! Hơn nữa, nếu đã có thể thu hút Bộ Sát, kĩ thuật chăn gối chắc chắn là cũng không quá tệ chứ nhỉ?"

Tôi lạnh lùng cười, trả lời:"Miễn bàn về việc ta là mỹ nữ hay không đi. Chỉ là ta khẳng định một chút, bất luận là quá khứ, hiện tai hay tương lai thì ta cũng không thể nào là một nhân yêu!"

"Ha ha!" Mông Khoát cùng đám binh lính cuối cùng nhịn không được cười phá lên.

"Đồ kỹ nữ thối tha!" Tần Nghiệp phát cáu, trường kiếm dứt khoát vung lên, một luồng nhiệt xuất hiện trên mặt, vết máu cũ mới hòa lẫn vào nhau, chậm rãi chảy vào khóe miệng của tôi, "Đừng có mà bày ra bộ mặt thanh cao đó, ngươi chẳng phải tiếp cận Bộ Sát cũng chỉ vì đá Huyền Vũ sao!"

"Phải" Tôi dùng giọng nói yếu ớt nói trả, "Ta đương nhiên là không giống ngươi rồi."

"Cho dù là ra vẻ thanh cao thì cũng thanh cao không nổi. Ta dùng chân cũng đoán ra thủ đoạn hạ lưu này là do ngươi chỉ vẽ cho Mông Khoát đúng không?"

Đối với vết thương trên mặt, tôi hoàn toàn không quan tâm. Chỉ là một đường kiếm kia đâm vào bả vai rất sâu, trên lưỡi kiếm lại có những ngạnh nhọn cắt trúng không ít động mạch. Mất máu trong thời gian dài mà không cầm được khiến tôi bắt đầu cảm thấy mơ hồ, những thứ trước mắt dần chuyển thành màu vàng, thậm chí lại còn xoay tròn. Tôi biết mình không còn cầm cự được bao lâu nữa nhưng cũng không muốn gục ngã trước những tên rác rưởi thế này.

"Mông Khoát!" Tần Nghiệp kêu to, khóe miệng lộ ra một nụ cười tà ác, "Ngươi không khám xét sao? Vậy để ta làm!"

"Xoẹt—"

Tôi ngay cả hoảng sợ còn chưa kịp thì đã nghe được âm thanh rất lớn từ trên người mình vang lên nhưng nhất thời lại không thể phản ứng xem chuyện gì!

Cơ thể chợt lạnh, nhìn mảnh vải trên tay Tần Nghiệp, tôi không ngăn được rùng mình một cái.

"Thế nào?" Tần Nghiệp nắm mảnh áo rách trong tay, ánh mắt tục tĩu nhìn cơ thể trần trụi của tôi đã lộ ra một nửa, cười đắc ý, "Không phải là ngươi mạnh miệng lắm à? Sao giờ lại không nói gì thế?"

Lưỡi gươm của Tần Nghiệp vẫn đặt nguyên trên cổ tôi, tôi không thể không thừa nhận rằng nỗi sợ hãi của mình đã lên đến cực điểm. Tôi không sợ chết. Đã phải trải qua những việc còn kinh khủng hơn nên tôi còn cảm thấy đôi khi chết lại là một loại giải thoát. Chẳng qua không phải ngay bây giờ, ít nhất là không phải trước mắt tên cặn bã này, nhục nhã như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không nhắm mắt.

Không cần cúi đầu tôi vẫn biết được chút quần áo ít ỏi còn lại không thể nào che đậy được cơ thể của mình, cái yếm màu đỏ dưới ánh mặt trời lại càng thêm chói mắt. Nó là do mấy ngày trước tôi thấy thích nên mới lén Kì Nhiên với Bộ Sát mua về.

Bả vai trắng nõn càng tôn thêm sắc đỏ của máu tươi nơi vết thương, mắt tôi cay xè.

Tần Nghiệp nuốt nước miếng, tức giận mắng:" Đồ kỹ nữ thối tha, quả nhiên là trời sinh lẳng lơ, khó trách Bộ Sát bị ngươi mê hoặc. Nhìn làn da nhẵn nhụi này xem..." Hai tay hắn còn nhanh hơn, tôi thấy đôi tay ấy ghê tởm hơn cả rắn độc, từ từ hướng về phía ngực mình...

Mông Khoát bỗng nhiên ý thức được Tần Nghiệp đang làm một việc vô cùng đáng khinh, kinh hoảng kêu lên:"Tần Nghiệp, ngươi đang làm gì vậy?"

Hắn định xông lên thì lại bị một tên thủ hạ ngăn lại.

"Tướng quân, tình trạng hiện giờ của ngươi thật sự là không thích hợp cùng Tần...Công tử xung đột đâu chính diện đâu!"

Cước bộ của Mông Khoát dừng lại, trong mắt vô cùng hối hận và tự trách.

Tôi một chữ cũng không thèm nghe, cắn chặt môi dưới, mãi đến khi mùi máu tươi tràn khắp đầu lưỡi, tinh thần sắp gục ngã của tôi tỉnh táo trở lại.

Chậm rãi giơ tay phải lên trước bụng, tay trái nắm lại cũng không tiếng động mà nâng lên theo.

Nếu có thể thì tôi cũng không muốn chọn con đường cùng này, nhưng đây là những gì mà tia lý trí cuối cùng con sót lại có thể thực hiện được!

So với bị sự tuyệt vọng gặm nhấm dần dần, chi bằng phản kích đi. Tôi không ngừng lặp lại câu này trong đầu.

Đột nhiên, gió nổi lên.

Một bóng người lặng lẽ như bức màn đêm, nhẹ nhàng như sợi lông ngỗng chậm chạp rơi xuống mặt đất, lại vững vàng tựa như đá xuất hiện.

Trận gió lớn bất ngờ mang theo sự mạnh mẽ, sắc bén như lưỡi dao nhưng lòng tôi lại như được một cơn gió xuân thổi qua, sự tuyệt vọng dần dần biến mất.

Cùng với màu máu đỏ tươi trên mặt tôi, cùng với giọng nói tàn độc lúc này giờ đây lại phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, một thanh gươm nhuộm máu chợt hiện ra trước mắt tôi.

Tôi không nghĩ ngợi xem máu ấy từ đâu đến, nhưng lại lo lắng đôi mắt đã mờ này sẽ nhìn nhầm mất. Ảo giác đẹp đẽ kia khiến tôi không thể tin vào mắt mình nữa.

Đó là—Huyết đao mà?

Tôi chậm rãi ngẩng đầu, chật vật, khó khăn, thời gian dài như thể vạn năm đã trôi qua, giống như sức lực toàn thân đều bị rút sạch.

Áo đen, tóc đen, đôi mắt tối thẫm lạnh lùng kia nhìn tôi chăm chú.

Đôi mắt ấy không chỉ lạnh lùng, còn mang theo cả sự phẫn nộ, áy náy cùng đau lòng, nhiều đến mức tôi không còn có thể nhận ra được nữa.

Cố gắng ngăn cơ thể khỏi run lên, tôi cười nhạt, giọng chưa bao giờ dịu dàng, mềm mại đến vậy.

Tôi hỏi:"Bộ Sát, Kì Nhiên không có việc gì đúng không?"

Truyện Chữ Hay