Buổi Party này bắt đầu được p rồi. Nó với Viên với Mẫn ngó qua sau cái rèm. Thấy hắn đang ngồi trên một chiếc ghế, phía trước là cái mic, trên tay hắn cầm một cây sáo. Hắn nhếch môi cười, nụ cười mê li:
- Xin chào tất cả các quý ông, quý bà, các anh chị lớp và các bạn! Hôm nay, Triệu Minh Vũ tôi thật sự rất vui khi được tham dự lễ tốt nghiệp của anh chị khối , trường Phan Trinh DƯơng! Khối năm nay là một khối nhiều tài năng, đạt nhiều kết quả tốt, tôi rất vui mừng! Xin được tặng đến mọi người một bản nhạc sáo chúc mừng!
Ở phía dước, vỗ tay ồ ạt, to không ngớt. Môi hắn chạm vào cây sáo, bắt đầu phát ra những tiếng nhạc du dương, rồi dần dần nhộn nhịp, vui tươi, say mê lòng người. Hắn thật sự đẹp trai. Những lúc hắn thổi sáo, luôn có một luồng gió mát lướt qua con tim của tất cả mọi người ở đây! Nó thích hắn những lúc như thế này, đẹp đến mê hoặc lòng người. Đến con trai cũng phải mê hắn ta chứ nói gì con gái.
Sau khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay càng to hơn. Hắn nói lời cảm ơn rồi lui vào trong. Nó với hai đứa bạn nhảy dựng lên, khen hắn tới tấp, nào thì cậu đẹp trai vô đối; nào thì cậu thổi sáo hay ghê; rồi nói hắn đúng là tuyệt vời, chẳng khác gì mĩ nam! Hắn chỉ nhìn nó:
- Đến lượt em.
- Tôi biết rồi! Cậu tuyệt lắm!
Nói xong, nó đi lên sân khấu. Mọi con mắt nhìn vào nàng công chúa nhỏ xinh đẹp vô cùng, tỏa sáng trên sâu khấu, cùng với giọng nói nhẹ nhàng, đi vào lòng người. Những anh chị khối vui khôn siết khi nhận ra đó là Học sinh ưu tú khối , cô bé mà họ khó được gặp, nó như người nổi tiếng vậy! Nó chỉ nó vài lời ngắn gọn, và lời chúc tới các anh chị, rồi lui xuống dưới cùng với tiếng vỗ tay to. Hoàng Minh mỉm cười nhìn nó, rồi quay xuống phía dưới sân khấu, nói:
- Sau đây, chúng ta sẽ được gặp kĩ sư thiết kế nổi tiếng, là người Trung Quốc và là bố của Học sinh ưu tú Nhược Hi, ông có đôi lời muốn nói với chúng ta –Xin mời ông Mã Lâm!
Nó ngạc nhiên nhìn bố nó bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay. Bố nó cũng lên đây sao? Viên với Mẫn đứng cạnh cũng chăm chăm nhìn bố nó. Hắn ngồi phía dưới, cũng ngước lên nhìn. Bố nó cười, giọng nói ồm ồm:
- Chào các bạn! Tôi – Mã Lâm, thật sự rất vui khi tất cả các bạn khối đang ngồi dưới đây đều thành công trong các kì thi, thật sự xứng đáng là chủ nhân tương lai đất nước! Tôi xin chúc mừng các bạn, các bạn thật sự tài giỏi! Tôi xin tặng các bạn bó hoa tươi này!
Anh Hoàng Minh – Người đỗ thủ khoa, cao điểm nhất khối bước đến cạnh ông, nhận bó hoa trong tay ông, những tiếng vỗ tay một to hơn. Bố nó lại nói tiếp:
- Tôi xin được nói một điều quan trọng với cháu Hoàng Minh, người đỗ thủ khoa Kinh tế – CHính Trị, tôi biết, nói trước tất cả mọi người ở đây thì thật sự vô duyên, vì đây là chuyện riêng tư! Nhưng chuyện này cũng chẳng giấu được bao lâu, nên tôi quyết định nói.
Tất cả mọi người im lặng lắng nghe, đôi mắt ông nhìn về phía hắn, rồi nhìn Hoàng Minh:
- Minh Vũ, Hoàng Minh! Các con là hai anh em có cùng huyết thống!
Tất cả mọi người ồ lên. Mặt nó đơ cứng. Hắn ngồi phía dưới còn đang lắc lư đôi chân, uông hụm coca thì sững sờ nhìn bố nó. Anh Hoàng Minh rơi bó hoa trên tay, nụ cười cũng tắt ngỏm. Hai đứa bạn nó cũng ngạc nhiên chẳng kém. Chuyện gì vậy? Bố dựa vào đâu mà nói như vậy? Nó chạy lên lôi bố xuống, Viên viên cười, nói lớn vào mic:
- Mời mọi người cùng nhập tiệc, ăn thật thoải mái nhé!
Mọi người quay vào bàn, cùng nói chuyện.
Nó, Bố, Viên Viên, Mẫn Mẫn, Hắn,và anh Hoàng Minh đang đứng nhìn bố nó, đợi một câu nói. Bố nó thở dài:
- Đó là sự thật!
Hắn gắt lên:
- Bố có điều gì chứng minh con với anh ta cùng huyết thống?
- Các con có thể đi xét nghiệm AND….
Anh Hoàng Minh giọng run run:
- Bác…bác đang nói gì vậy???? đây không phải chuyện đùa…. Mặc dù, cháu cảm thấy Minh Vũ rất thân thiết, nhưng điều đó đâu thế nào?