Hắn bật cười thành tiếng. Nó cũng thấy ngượng,mắng:
- Chết tiệt! Đừng có đùa nha!
- Ai dô…. Đau quá đi….
Hắn nhăn nhó mặt mày, nó bỗng nhiên lo lắng kinh:
- Sao….sao thế???? Đau ở đâu? Gọi bác sĩ cho cậu nhé?
Đôi mắt nâu của hắn nhìn gương mặt xinh đẹp của nó, rồi cười khì khì:
- Haha… anh lừa em thôi….
Nó dỗi, quay ngoắc mặt đi:
- Chuyện này mà cũng đem ra đùa được.
- Nhược Hi, làm bạn gái anh nhé?
Nó ngạc nhiên:
- Sao cơ? Điên không? Còn lời hứa với tôi đó, nhớ không tên kia?
- À… Nhớ…. “Được rồi! nếu năm lớp , lớp cậu đạt loại xuất sắc, tôi sẽ mời cậu đi chơi, đồng ý hẹn hò với cậu, và nếu cậu đỗ đại học Kinh Tế – CHính trị – Xã hội với số điểm cao nhất thì tôi chấp nhận lấy cậu!” (giả giọng con gái)
- Haha…Ừ…đúng đó…
Khuôn mặt đẹp trai đó vẻ tủi thân lắm, giọng nghe phụng phịu:
- Tưởng em quên rồi chứ? Nên anh thử lại lần nữa…có biết anh nói câu này nhiều lắm rồi không? Sao mãi em chẳng xao lòng thế? Em lạnh lùng quá! Nó nhìn điệu bộ của hắn mà không nén được cười:
- Cậu còn lạnh lùng,vô cảm hơn cả tôi đấy…
- Em không có trái tim, không có tấm lòng nhân ái…nên mới từ chối lời tỏ tình của anh hết lần này đến lần khác, chỉ cần anh nói: “Làm bạn gái anh nhé?” sau đó, anh sẽ nhận lại ngay mấy câu trả lời rằng: “Đồ điên; Anh mang đống nầy về đi; tôi không đồng ý đâu; tôi gét cậu lắm…” Làm anh nản quá đấy….
Ánh mắt tủi thân của hắn, giọng điệu trêu chọc của hắn khiến nó muốn cười một cách vô duyên quá đi…. Hắn đúng là biết đùa người khác mà! Nó cũng hùa theo:
- Gì mà tôi không có trái tim? Không có lòng nhân ái chứ? Cậu mới là người không có thứ đó à nghe! Còn về việc cậu tỏ tình bị tôi từ chối thì chưa đến lúc…. Với lại bây giờ tôi gét cậu cực kì….
Mắt hắn ánh lên vẻ giật mình:
- Sao? Cứu sống khỏi tay Thất Tiểu Hà; luôn bên cạnh âm thầm chăm sóc, bảo vệ; riêng việc hiến tủy cho em mà em cũng gét anh sao? Những bông hoa, những lúc anh xấu mặt trước đám đông, đến giờ em vẫn gét sao?
Hắn đưa tay bóp trán:
- Ôi trời, sao anh lại đi yêu một đứa như em chứ? khổ như thế mà chẳng được đáp lại…. Đã vậy, anh nhường em cho Hoàng Minh, không thèm nữa…. Môi nó nhếch lên khiêu khích:
- Thật không????
Hắn chồm lên người nó, đè nó xuống giường bệnh, khuôn mặt đưa sát gương mặt xinh đẹp của nó, nhếch miệng cười:
- Không bao giờ…. Đùa tý thôi…
Môi hắn từ từ nhích lên trán, rồi hạ xuống trán nó một nụ hôn, tim nó đang đập loạn lên, nó biết mình thích hắn, nhưng cũng đừng để hắn nghe thấy nhịp tim của nó…. Hắn ghé sát xuống ngực nó, áp tai lên đó, rồi đối mặt với nó, cười:
- Trái tim em thành thật hơn em đấy, Mã Nhi Thái Nhược Hi….
Rồi hắn lại ngồi xuống ghế, nhăn mặt:
- Sao tên em dài vậy hả Nhược Hi? Đọc đau cả miệng…
- Kệ chứ…. Cái tên Triếu Mình Vũ đọc cũng đau cả lưỡi luôn….
Nó cố tình nhấn mạnh tên hắn. Sắc mặt hắn thay đổi,khoe khoang:
- Này, ai cho phép em chế tên anh như thế hả? Có biết cái tên của anh là cả một công trình không? Cái tên nó hay như thế, đẹp như thế, đúc kết tinh túy nhất như thế mà em dám chế sao? EM muốn ăn đòn sao?
Hắn thú vị thật. Nó nhướn lông mày cố chọc hắn:
- Gì? Cậu có khoe khoang quá không thế? Gì mà tinh túy chứ? Lại còn công trình….Xí….
Mặt hắn đỏ gay:
- Em chết với anh đấy Hi….
- Xì….
Nó khiêu khích hắn, không kiềm chế được cơn tức, hắn lập tức chồm đến hôn nó như thú đói, nó giật mình, theo phản xạ thì dùng tay đẩy hắn ra, kêu:
- Này,…này…