Cái gọi là một ngày không gặp như cách tam thu, hình dung này đại khái chính là đang nói Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc lúc này, cho nên trong khoảng thời gian sau khi Đa Đạc trở về, hai người thường thường đều ở cùng một chỗ, tình cảm cũng tiến triển cực nhanh. Thấy thế, Triết Triết cũng đặt xuống hơn phân nửa lo lắng trong lòng, còn lại cũng chỉ lo lắng cho an nguy của Hoàng Thái Cực.
Lúc này đã gần đến cuối năm, trong kinh đô đã sớm náo nhiệt, nhà nhà đều giăng đèn kết hoa. Ngày này, Đa Đạc đã sớm tiến cung chờ Tiểu Ngọc Nhi, hai ngày trước hai người ước định hôm nay sẽ đi cưỡi ngựa. Nhưng mà giờ phút này Tiểu Ngọc Nhi còn chưa có thức dậy, Cao Oa đã ngăn Đa Đạc lại ngoài cửa.
Đối với hành động này, Đa Đạc cũng không có chút nào ngoài ý muốn, mà đã tập mãi thành thói quen hỏi: "Còn chưa có dậy sao?"
Cao Oa có chút xấu hổ gật gật đầu: "Cách Cách mỗi khi đến mùa đông đều dưỡng thành thói quen đến tối mới thức dậy, nếu không thì tối này thập ngũ gia lại đến đi?"
Đa Đạc lơ đễnh nói: "Không sao, ta chờ nàng thức dậy là được." Nói xong, Đa Đạc cũng không vào nhà, an vị ở ghế đá ngoài sân chờ Tiểu Ngọc Nhi.
Đối với chuyện này, Cao Oa một bên cao hứng vì Cách Cách nhà mình tìm được một phu quân tương lai đáng tin cậy, mặt khác cũng có chút lo lắng nhìn Đa Đạc nói: "Thập ngũ gia, ngoài phòng rất lạnh, nếu không nô tỳ mang chậu than đến cho người?"
Tuy rằng thân thể Đa Đạc cường tráng, nhưng cũng bị gió đông thổi lạnh đến rùng mình một cái, sau đó gật gật đầu: "Ân, thuận tiện pha cho ta một chén trà nóng đến."
"Vâng, " Cao Oa vội đi xuống chuẩn bị.
Sau khi chậu than và trà nóng được bưng lên, Đa Đạc mới cảm thấy ấm áp một chút, còn khách khí mà cười cười với Cao Oa. Cứ như thế, chờ hơn nửa canh giờ.
Ở trong phòng, Tiểu Ngọc Nhi mơ mơ hồ hồ mà ngủ một giấc, sau khi từ từ tỉnh lại, liền thấy Cao Oa cười nhìn nàng.
Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc, xoa mắt hỏi: "Hiện tại là giờ nào?"
"Đã là giờ Tỵ."
"A? Đã trễ như thế?" Tiểu Ngọc Nhi nghe được có chút kinh ngạc, nàng mỗi lần đông đến sẽ không muốn thức dậy, nhưng mà vẫn là lần đầu trễ như vậy mới thức.
Tiểu Ngọc Nhi mặc áo choàng, ngồi trước bàn trang điểm, phía sau đã có cung nữ giúp nàng chuẩn bị rửa mặt. Cao Oa đưa khăn mặt cho Tiểu Ngọc Nhi, sau đó nói: "Cách Cách, thập ngũ gia đến rồi ạ."
"Hắn?" Tiểu Ngọc Nhi đang lau mặt thì dừng lại, "Hắn đến đây lúc nào? Đang ở đâu?"
"Nửa canh giờ trước đã đến, hiện đang ở trong sân chờ Cách Cách."
Tiểu Ngọc Nhi vội vàng buông khăn mặt trong tay, đẩy cửa sổ ra nhìn về phía ngoài, quả nhiên liền thấy Đa Đạc ngồi trên ghế đá, bên người để hai chậu than. Đại khái là vì ngồi lâu, Đa Đạc có chút lạnh run, cả thân mình đều ghé vào chậu than, cái mũi cũng bị đông lạnh đến đỏ bừng.
Thấy thế, Tiểu Ngọc Nhi vừa có chút tự trách cũng vừa có chút oán giận liếc mắt nhìn Cao Oa một cái: "Sao ngươi không cho hắn vào nhà?"
Cao Oa kinh ngạc nhìn nàng một cái, sau đó có chút ấp úng nói: "Cách Cách, như vậy không tốt lắm đâu..."
Tiểu Ngọc Nhi bị nghẹn, đúng vậy, tuy rằng bọn họ là người Mông Cổ, so với người Mãn thì không quá chú ý tới nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng mà chung quy vẫn là nam chưa lập gia đình nữ chưa gả, huống hồ nàng còn đang nghỉ ngơi, có nam tử ngồi trong phòng đúng là có chút không tiện.
Cho nên Tiểu Ngọc Nhi liền qua loa thay một thân kỵ trang, sau đó vừa làm tóc vừa nói Cao Oa gọi Đa Đạc vào trong phòng ngồi.
Đa Đạc vừa vào cửa liền nhìn thấy bức tranh mỹ nhân trang điểm. Tiểu Ngọc Nhi cũng biết mình đến trễ, cho nên tóc chỉ làm một kiểu đơn giản, rồi quấn lên bằng một cây trâm đính hoa màu xanh nhạt, rất hợp với bộ kỵ trang cũng là màu xanh nhạt, cả người thoạt nhìn rất có tư thế oai hùng hiên ngang.
Sau khi trang điểm xong, Tiểu Ngọc Nhi liền xin lỗi với Đa Đạc: "Thật có lỗi a, ta dậy muộn, để chàng đợi lâu như vậy."
Đa Đạc phục hồi lại tinh thần, cười nhạt: "Không có việc gì." Ánh mắt cũng chưa có từ trên người Tiểu Ngọc Nhi dời đi.
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi yên tâm cười, sau đó lại có chút chờ mong nhìn Đa Đạc: "Đúng rồi, mấy ngày hôm trước chàng nói với ta, muốn mang ta đến một nơi, là nơi nào a?"
"Nàng đến rồi sẽ biết." Đa Đạc ra vẻ thần bí nhìn Tiểu Ngọc Nhi.
Ra cung, hai người cưỡi ngựa chay ra ngoài thành.
Chạy được một lúc sau, Đa Đạc đắc ý nhìn về phía Tiểu Ngọc Nhi đang ở đằng sau cười cười: "Xem đi, ta đã nói dù có so bao nhiêu lần, nàng cũng không thắng được ta."
Lại một lần nữa đua ngựa thua bởi Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi hiển nhiên có chút không phục: "Chàng chờ đấy, sớm muộn gì có một ngày, chàng nhất định sẽ thua bởi ta."
"Được! Ta chờ!" Đa Đạc giương giọng cười to, sau đó liền xoay người xuống ngựa, thuận tiện cũng đỡ Tiểu Ngọc Nhi xuống.
"Làm gì a?" Nhìn cảnh sắc phía trước, không có gì đặc biệt.
"Ta không phải đã nói là sẽ dẫn nàng đến một nơi hay sao, đi lên phía trước là sẽ thấy được.” Đa Đạc giải thích.
"Chúng ta phi ngựa không phải sẽ nhanh hơn sao?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc.
"Kỵ mã đi qua rất nhanh, sẽ không thấy được hết vẻ đẹp phía trước." Đa Đạc vừa nói vừa dùng tay che mắt của Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi vội vàng nắm lấy tay hắn: "Chàng đừng che mắt của ta a..."
Biết nàng sợ tối, Đa Đạc vội thấp giọng an ủi bên tai nàng: "Yên tâm, có ta ở bên cạnh, ta muốn cho nàng một kinh hỉ, tin tưởng ta được không?"
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi dần dần thả lỏng thân thể đang cứng ngắc, nhưng vẫn là ra vẻ hung ác nói: "Nếu không có kinh hỉ, ta sẽ không tha cho chàng!"
"Được." Đa Đạc bật cười.
Sau đó, Tiểu Ngọc Nhi dưới sự hướng dẫn của Đa Đạc đi từng bước một đi về phía trước.
Đi rồi một hồi lâu, Tiểu Ngọc Nhi mới nghe thấy Đa Đạc thấp giọng nói: "Đến rồi." Đồng thời, Đa Đạc cũng đồng thời thả hai tay ra.
Tiểu Ngọc Nhi vừa mở mắt, đã bị cảnh sắc trước mắt khiến cho ngây người. Chỉ thấy khắp núi đồi nở đầy hồng mai, ở trên nền tuyết trắng tràn đầy màu đỏ vô cùng chói mắt, quả nhiên là hồng mai Ngạo Tuyết.
Vừa thấy bộ dáng Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc liền biết nàng hết sức hài lòng với cảnh sắc trước mắt, bản thân cũng nhịn không được gợi lên khóe miệng: "Thế nào? Xem như kinh hỉ đi?"
Tiểu Ngọc Nhi nhìn hắn một cái, cưỡng chế nội tâm vui sướng, bộ dáng ra vẻ không thèm để ý chút nào nói: "Vốn là ta cũng không phải thực thích, nhưng thấy chàng tìm kiến nơi này khổ cực như vậy, cũng miễn cưỡng coi như là kinh hỉ đi."
Đa Đạc biết nàng đang mạnh miệng, nhưng vẫn cười không nói.
Quả nhiên ngay sau đó, Tiểu Ngọc Nhi liền nhịn không được chạy đến dưới tàng cây mai cách nàng gần nhất, ghé sát vào ngửi mùi hương mai, mùi thơm ngát thản nhiên, nở nhiều như vậy nhưng cũng không gay mũi.
Nhìn một hồi lâu, Tiểu Ngọc Nhi rốt cục nhịn không được hỏi: "Nơi này, chàng làm sao có thể phát hiện được?"
Đa Đạc cũng không trực tiếp trả lời: "Ta mang nàng đến một nơi khác nàng sẽ biết."
Dứt lời, Đa Đạc liền giữ chặt tay Tiểu Ngọc Nhi, hướng về phía trong rừng mai chạy tới.
Xuyên qua rừng mai là một khoảng đất trống, ngay chính giữa là một cây đại thụ lớn.Tiểu Ngọc Nhi kinh hỉ mở to mắt: "Đây không phải là bãi đất trống lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao?"
Chúng ta? Nghe được từ này trong lòng Đa Đạc thập phần đắc ý, ý cười trên mặt cũng càng nhiều thêm vài phần.
Tiểu Ngọc Nhi buông bàn tay Đa Đạc đang nắm nàng ra, chạy về phía dưới tàng cây, trong mắt mang theo vài phần ngạc nhiên: "Thật đúng là cây đại thụ kia a."
"Đúng vậy, trước khi ta xuất chinh mấy ngày đã đặc biệt đến nơi này, xem có thể tìm được nơi lần đầu chúng ta gặp mặt hay không, không thể tưởng tượng là có thể tìm được.” Đa Đạc đắc ý cười, sau đó trong giọng nói cũng mang theo vài phần vui mừng: “Không thể tin được là ta còn nhớ rõ.”
Tiểu Ngọc Nhi âm thầm cười trộm, sau đó xoay người liếc mắt nhìn Đa Đạc một cái: "Có thể không nhớ rõ sao? Cổ chân bị thương nặng như vậy, dù có muốn quên cũng quên không được a."
Nghe vậy, Đa Đạc xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó tiến lên giữ chặt tay Tiểu Ngọc Nhi: "Nàng đừng có tức giận, lại nói a, nếu không có nơi này, thì ta với nàng sao có thể có hôm nay a."
Trong giọng Đa Đạc có thêm vài phần cảm khái.
Tiểu Ngọc Nhi nghe cũng hiểu được thế sự thập phần thần kỳ, đúng vậy, không thể tưởng được lúc trước bản thân nàng dường như đã chết tâm nhưng nội tâm lại một lần nữa mở ra vì một nam nhân khác.
Nghĩ nghĩ, Tiểu Ngọc Nhi nhịn không được đi xung quanh cây đại thụ này vài vòng, nhưng được nửa đường lại trượt chận, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, Đa Đạc muốn kéo nàng dậy nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi giãy một cái, không kịp phản ứng cũng ngã xuống đất, đè lên người Tiểu Ngọc Nhi.
"Bảo Âm, nàng không sao chứ?" Còn chưa có phản ứng đến tư thế của hai người có chút ái muội, Đa Đạc vội khẩn trương nói.
Nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại chú ý tới, nhìn tới gương mặt tuấn lãng của Đa Đạc mang theo thần sắc khẩn trương, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy ấm áp, tuy rằng nội tâm có chút quẫn bách, nhưng vẫn là chăm chú nhìn Đa Đạc.
Sau khi khẩn trương qua đi, Đa Đạc cũng là hơi sửng sốt, ngay sau đó liền rơi vào nhu tình trong mắt Tiểu Ngọc Nhi. Mỹ nhân tuyết trắng, nhu tình bốn phía, Đa Đạc cuối cùng nhịn không được, chậm rãi cúi đầu...
"Ôi!" Nhận được một trái tuyết cầu, Đa Đạc vội bụm mặt nửa ngồi dậy, đồng thời cũng mang theo một chút khó hiểu mà nhìn Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi ngượng ngùng nghiêng đầu qua một bên, cố gắng ngăn chặn rung động trong lòng mình, làm bộ như không để ý, vo một nắm tuyết thành hình viên cầu: “Chúng ta đi ném tuyết đi."
Đa Đạc bất đắc dĩ bật cười, chỉ đành phủi sạch tuyết ở trên mặt, gật gật đầu: "Được."
Khi nghe được câu trả lời mong muốn, Tiểu Ngọc Nhi nhanh chóng ném tuyết trên tay về phía Đa Đạc, rồi lập tức trốn sang một bên, cười nói: "Vậy là bắt đầu rồi!"
"Ai! Nàng chơi xấu!" Không phòng bị mà đã bị trúng một cái, Đa Đạc vội vàng đứng dậy, vo một khối cầu tuyết ném về phía Tiểu Ngọc Nhi.
Hai người liền như vậy ở trên mặt tuyết vui đùa ầm ĩ lên, lâu lâu lại truyền đến từng tiếng cười vui vẻ.
Chờ khi hai người đùa giỡn xong, mới nhớ tới việc phải hồi kinh, lúc bấy giờ sắc trời đã dần tối.
Tiểu Ngọc Nhi ngồi trên lưng ngựa, bụng đói đến mức ngực dán vào lưng: "Đa Đạc, ta đói bụng..."
"Đói bụng?" Đa Đạc sửng sốt, nghĩ đến hai người đi vội mà chưa ăn sáng, chơi lâu như vậy mà lại chưa ăn chút gì, nhất thời có chút áy náy: "A, ta quên mất, chúng ta đi tới phía trước ăn chút đồ đi."
Đa Đạc chỉ một tiệm thoạt nhìn buôn bán rất tốt nói.
Tiểu Ngọc Nhi gật gật đầu, xuống ngựa, hai người liền hướng về phía quán ăn đi tới. Không nghĩ tới, mới vừa đem ngựa giao cho tiểu nhị đứng trước cửa tiệm thì một đám người đột nhiên xông tới, chỉ về phía Đa Đạc liên tục khen ngợi.
"Là thập ngũ gia a!"
"Nghe nói thập ngũ gia đi theo thập tứ gia bây giờ đã đánh thắng trận mà trở về, chỉ cần dùng năm ngàn tinh binh liền đả bại tám vạn quân Minh a, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên!"
"Thập ngũ gia, ngài là đại anh hùng của chúng ta a!"
Tiểu Ngọc Nhi đột nhiên bị một đám người vây quanh như vậy, nhất thời có chút không biết làm sao. Đa Đạc cũng vậy, đột nhiên bị nhiều người vây quanh như vậy lại được trở thành đại anh hùng, trên mặt cũng hiện lên ý cười.
May mắn chủ quán đúng lúc đi vào, đẩy dân chúng ra, sau đó đem Đa Đạc cùng Tiểu Ngọc Nhi mời lên nhã gian ở lầu hai.
Nhưng mà cho dù đã đến nhã gian, ngoài cửa vẫn còn tụ tập một ít dân chúng, không ngừng muốn đưa những tặng vật vào, còn có người nói muốn đem nữ nhi gả cho Đa Đạc.
Tiểu Ngọc Nhi vừa nghe thấy những lời này, rốt cục nhịn không được nở nụ cười: "Không thể tưởng được Đa Đạc chàng còn rất được hoan nghênh, nhiều người muốn cướp vị trí nhạc phụ đại nhân của chàng vậy a."
Đa Đạc bị nhiệt tình của mọi người khiến cho vui vẻ, đối với lời trêu tức của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc cũng chỉ là cười nói: "Nàng cũng đừng có trêu đùa ta."
Chủ quán ở một bên nói: "Đây cũng không phải là nói giỡn a, thập ngũ gia và thập tứ gia đánh một trận thắng đẹp như vậy, hiện giờ ở trong thành có rất nhiều cô nương muốn gả cho thập ngũ gia và thập tứ gia đó, cho dù có làm nô tỳ cũng cam nguyện."
Nghe vậy, trong lòng Tiểu Ngọc Nhi nhất thời có chút không thoải mái, đánh một trận đẹp thì như thế nào, chỉ vì như vậy mà có nhiều người nhòm ngó đến người của nàng?
Chủ quán còn ở một bên tiếp tục nói: "Hôm nay, thập ngũ gia có thể tới tiểu điếm dùng bữa, tiểu nhân thật sự là phúc đức ba đời a."
"Hắn được hoan nghênh như vậy sao?" Tiểu Ngọc Nhi ở một bên nói, trong giọng có chút vị chua.
"Đương nhiên là như vậy a!" Chủ quán một bộ dáng đương nhiên, sau đó nhìn Tiểu Ngọc Nhi nói: "Vị cô nương này, ngài có thể đi theo thập ngũ gia ăn cơm cùng một chỗ đây chính là mong muốn của rất nhiều cô nương a, có cầu còn không được đâu, phải hảo hảo mà quý trọng đó!"
"Ta mới không hiếm lạ đâu!" Tiểu Ngọc Nhi bĩu môi.
Chủ quán lập tức bắt đầu quở trách Tiểu Ngọc Nhi, nói nàng có phúc mà không biết hưởng phúc linh tinh, khiến cho Tiểu Ngọc Nhi tức giận mà không có chỗ phát.
Đa Đạc ở một bên nghe một chút liền hiểu được Tiểu Ngọc Nhi sao lại không thoải mái, cho nên cũng chỉ ngồi nghe chủ quán tiếp tục nói, cũng không chịu ngăn cản. Nhìn khuôn mặt đang ăn dấm của Tiểu Ngọc Nhi, trong lòng Đa Đạc thập phần sung sướng, nàng ghen là vì hắn a.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy khóe miệng đang giơ lên rõ ràng của Đa Đạc, lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, thấy chủ quán vẫn đang tiếp tục kể về sự tích anh hùng của Đa Đạc, liền tinh quái cười: "Thập ngũ gia đích thật là thiếu niên tài giỏi, nhưng mà ta cũng không kém có phải không? Nếu không gả cho thập ngũ gia, vậy gả cho người khác cũng dư dả."
Chủ quán đánh giá Tiểu Ngọc Nhi một phen, sau đó gật gật đầu: "Cô nương ngài xinh đẹp như vậy, chưa nói bây giờ người đến cầu hôn có thể đạp hư cửa, tương lai người có thể lấy được cô nương chắc chắn cũng là một nhân vật tài giỏi."
Tiểu Ngọc Nhi đắc ý cười, sau đó liếc mắt nhìn Đa Đạc một cái, ý là, nghe thấy không, bản Cách Cách cũng không kém đâu!
Đa Đạc bị nghẹn, cũng bất đắc dĩ cười cười, sau đó vội phân phó chủ quán đi chuẩn bị đồ ăn, kết thúc cái đề tài này.