Tiếu Ngạo Thần Điêu

chương 6: kết bạn cùng dương quá

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi dừng chân tại một thôn trấn nhỏ, thôn trấn này rất nhỏ, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có mấy chục hộ dân, nhà cửa cũng đơn sơ, đa số là nhà bằng đất, lợp rơm, nhà nào khá hơn thì sẽ xây bằng cây. Định kiếm một quán trọ dừng chân nghĩ tạm, sẵn tiện chữa trị vết thương cho Dương Quá, sắc mặt Dương Quá không được tốt lắm, lâu lâu còn phát ra vài tiếng rên rỉ, có lẽ do lúc nãy thúc ngựa nhanh khiến ảnh hưởng đến vết thương trên người hắn. Nhưng trời thì đã khuya, trông thôn quá nhỏ nên không có khách điếm, tất cả nhà dân trong thôn đều đóng cửa đi ngủ hết, tôi có gõ cửa mấy nhà nhưng chẳng nhà nào chụi mở cửa, nên tôi đành dắt ngựa đi lên núi, xem trên núi có ngôi nhà thợ săn bỏ trống nào có thể ở tạm không.

Cũng may, ở trong núi tôi lại tìm được một căn nhà dựng bằng trúc, có vẻ rất thanh nhã, tuy nhỏ, nhưng lại có đầy đủ dụng cụ, tôi đoán đây là nơi ẩn cư của một vị tiền bối cao nhân nào đó, nhưng hiện tại không biết đã đi đâu rồi. Tôi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, đỡ Dương Quá vào nhà, đặt hắn nằm lên chiếc giường trúc, xem xét vết thương của hắn.

Đến giờ tôi mới có cơ hội nhìn kỹ Dương Quá. Ôi chao! Lông mi của hắn thật dài nha, mũi cũng rất cao, da thật đẹp nha, xem xem, cơ ngực của hắn kìa, thật săn chắc nha, sờ vào thật thích. Hahaha.

“Ư…” Khụ! Xém chút quên vấn đề chính rồi, phải trị thương cho Dương Quá mới được. Hắn rên rỉ đau đớn như vậy nếu tôi còn không chụi cứu hắn, thì mỹ nam Dương Quá có khi nào “tuổi trẻ sớm thệ” không ta?

Tôi rút ngân châm trong túi ra, châm cho Dương Quá vài cây châm để hổ trợ tan máu bầm. Lại nhét thêm viên “Cửu hoa ngọc lộ hoàn” thuốc trị thương đặc chế của sư phụ cho hắn. Xong hết mọi chuyện thì trời cũng tờ mờ sáng, cảm thấy đói bụng không chụi nỗi, nên đi kiếm cái gì đó bỏ vào bụng.

Sau khi nhóm lửa làm thịt một con gà rừng, tôi nướng nữa con tự mình giải quyết, còn nữa con cũng rất hào hiệp lấy nấu canh cho Dương Quá ăn, còn tốt bụng bỏ thêm chút dược vào giúp hắn điều dưỡng.

Đến lúc làm xong mọi chuyện thì mặt trời cũng lên cao sào, mệt mỏi cả đêm nên tôi nằm úp sấp trên chiếc bàn trúc cạnh giường ngủ lúc nào không hay.

Đang mơ mơ màng màng ngủ thì lại bị người đánh thức, người đánh thức tôi chẳng ai khác mà là Dương Quá, cái người lúc nãy còn nằm sống dỡ chết dỡ trên giường, mà quá đáng hơn hắn còn cư nhiên kêu tôi là “Tỷ Tỷ.” Tôi cải nam trang tệ lắm hay sau mà ai nhìn cũng phát hiện tôi là nữ thế này?

Tôi khó chụi, gạt bàn tay đang lay người tôi ra, tiếp tục vùi đầu vào cánh tay ngủ, nhưng tên tiểu tử này lại chẳng biết đều, liên tục vừa lay vừa kêu: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Dù cho có là mỹ nam Dương Quá đi chăng nữa, tôi cũng không thể nhịn được, bị hắn lay không thể nào ngủ được tôi bùng phát, ngồi bật dậy hét vào mặt hắn: “Kêu cái gì mà kêu, ai là tỷ tỷ chứ, ta còn trẻ như vậy mà ngươi lại kêu ta là tỷ tỷ à, ngươi muốn chết hả?”

Đại khái là vì khí thế tôi quá lớn, lại thêm bộ dạng đầu bù tóc rối, khuôn mặt do thiếu ngủ mà trắng bệt, còn thêm đôi mắt đỏ ngầu như mắt thỏ đang trợn trừng nhìn Dương Quá nên khiến hắn hoảng sợ, lui về sau mấy bước, thân hình đựng vào thành giường, ngã ngồi lên trên đó, còn làm người ta giật mình hơn là hắn phun ra một ngụm máu, mà cái người chẳng may mắn đứng trước mặt hắn bây giờ không ai khác là tôi đều lãnh trọn hết lên mặt.

Thật khiến tôi phát điên mà, đang muốn nhào lên chụp cổ áo hắn, thì phát hiện trên mặt dính thứ máu vừa tanh vừa hôi, mùi rất khác thường, lúc này mới nhìn lại thì ra máu Dương Quá phun ra là máu bầm ứ trong người hắn, thì vui mừng phóng người tới chộp lấy cổ tay hắn, bắt mạch.

Dương Quá thấy tôi phóng tới, thì cả kinh định né tránh, nhưng hiện tại hắn bị thương rất yếu ớt, nên bị tôi dễ dàng bắt lấy tay. Hắn thấy tôi không có ý làm hại hắn mà chỉ giúp hắn bắt mạch thì mới yên tâm, ngồi yên để mặc cho tôi muốn làm gì thì làm.

Bắt mạch cho Dương Quá xong tôi thở ra một hơi, cười nói: “Đã không sao rồi, chỉ cần đều dưỡng khoảng nữa tháng, vết thương của ngươi sẽ khỏi hoàn toàn, lúc đó sẽ lại sinh long hoạt hổ như lúc trước.” Oa, oa, tay của hắn nắm cũng rất tuyệt nha, ngón tay thật dài, thật thon.

Dương Quá bị tôi nắm tay, còn sờ sờ, chỉ có thể cười khổ, rút tay về nói: “Tỷ tỷ, lại là tỷ tỷ cứu sống đệ…”

Tâm tình đang vui vẻ lại bị một câu “tỷ tỷ” của Dương Quá làm giảm phần, tôi trừng mắt nhìn hắn, gằng giọng nói: “Ta giống tỷ tỷ… của ngươi lắm sao?” Chữ cuối hầu như là tôi rít từ kẽ răng mà ra.

Dương Quá mặt biến sắc: “Tỷ… cô nương…”

Tôi: “Thôi được rồi, nghĩ ngươi có lòng nghĩa hiệp, bất chấp nguy hiểm cứu mạng người khác, nên ta không chấp nhất với ngươi.”

Dương Quá nghe thế mới thở ra một hơi, nói: “Quách bá mẫu đối với ta có ơn dưỡng dục, Quách bá mẫu gặp nguy nan, ta ắt phải cứu, còn cô nương…” Nói đến đây hắn đưa mắt nhìn tôi, có vẻ khó hiểu việc tôi tại sao lại ra tay cứu giúp hắn một người không quen không biết, sau hình như nhớ đến mình đã từng tưởng lầm tôi là cô cô của hắn mà ôm lấy nên đỏ mặt xoay mặt đi nơi khác, không nói gì nữa.

Tôi nhìn thấy thì tim nhất thời đập nhanh thêm nhịp, tại sao khi mỹ nam đỏ mặt lại có thể đáng yêu như vậy nha, nếu không phải nghĩ đến cảnh bị Dương Quá và Tiểu Long Nữ truy sát sau này, tôi thật sự rất muốn đem Dương Quá ăn sạch sẽ.

Dương Quá: “Cô… cô nương…Khụ, khụ…”

“Sao?” Sao Dương Quá lại cứ chỉ tay lên mặt tôi nhỉ, kỳ lạ. “Trên mặt ta dính gì à?” Tôi đưa tay sờ sờ trên mặt mình. Ây cha! Thật là, cái tật thấy mỹ nam mà chảy nước giãi này mãi không bỏ được.

Tôi đưa tay áo lao nước giãi dính bên khóe miệng. Một hồi sau Dương Quá mới ấp úng nói: “Cô… cô nương… không trách ta chứ?” Hắn nói câu không đầu không đuôi, tôi ban đầu không hiểu hắn đang nói gì, sau mới biết hắn là đang nói đến việc ôm tôi tối qua nên liền xua tay cười nói: “Dĩ nhiên không trách, sao có thể trách được chứ, yên tâm, yên tâm.” Ta còn rất thích nữa là đằng khác. Kaka.

Nói rồi lại cảm thấy không ổn nên tôi vội vàng bổ sung: “Ngươi là bị thương mới sinh ra ảo giác, ta sao có thể trách ngươi được kia chứ, ngươi cứ ở đây dưỡng thương cho tốt, khi nào khỏe lại rồi đi tìm cô cô của ngươi, chắc chắn ngươi sẽ gặp được thôi.” Tốt nhất dưỡng thương lâu chút, để ta có cơ hội ăn đậu hũ của ngươi. Ôi chao, sao tôi lại ngu ngốc chữa trị cho Dương Quá làm gì nhỉ, để hắn cứ nằm liệt trên giường mấy ngày có phải tốt không?

Dương Quá nghe tôi nói thế thì rất cảm động, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt âu sầu của tôi, liền nói: “Ta thật là lỗ mản, cho dù là bị thương cũng không thể làm như thế với cô nương được, cô nương đã cứu ta, là ân nhân của ta, vậy mà ta…”

“Ngươi cảm thấy có lỗi với ta sao?” Dương Quá gật đầu.

“Vậy bù đắp cho ta là được.”

“Bù đắp như thế nào, chỉ cần cô nương nói ra, Dương Quá ta sẽ hết sức mà làm.”

“Lấy thân báo đáp!”

“…”

“Hahaha, ta chỉ là nói giỡn, nói giỡn thôi, ngươi không cần bày cái bộ mặt như cha chết đó ra đâu. Hahaha.”

“…”

“Yên tâm, yên tâm, ngươi là người của Tiểu Long Nữ, ta dù có ăn gan trời cũng chẳng dám nhúng chàm ngươi đâu, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa nha. Haha.”

“…”

Dương Quá: “Khụ…Cô nương… không biết quý danh là gì?”

“Haha, Tiểu Trình, cứ gọi ta là Tiểu Trình. Ngươi có đói không ta đi lấy thức ăn cho ngươi nha. ”

“Đa tạ!”

“Không cần khách khí, mà ta nói này, nếu ngươi tìm được cô cô của ngươi rồi, mà nàng ta lại không cần ngươi nữa thì cứ đến tìm ta nha, ta rất sẵn lòng đón nhận ngươi nha.”

“…”

Dương Quá uống xong bát canh gà, ăn thêm cái bánh bao, thì vận công điều tức chốc rồi ngủ. Tôi cũng buồn ngủ, nên lại nằm trên chiếc chõng tre đặt gần cửa sổ, đánh một giấc, nào ngờ hai người chúng tôi cứ như thế mà ngủ đến tận sáng hôm sau.

Lúc thức dậy thì đã không thấy Dương Quá nằm trên giường, trên mình tôi còn đắp tấm chăn mỏng, có vẻ như Dương Quá đã đáp lên cho tôi. Tôi dụi dụi mắt rời khỏi chõng che, vừa đi ra cửa thì thấy Dương Quá đứng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, tay ôm ngực, như đang suy nghĩ gì đó.

Tôi bước đến gần, tiến chân tôi đạp lên nền đất trải đầy lá khô, nghe “rạo, rạo” mà Dương Quá cũng không quay đầu nhìn lại, có vẻ biết người đến là tôi nên không đề phòng.

Tôi: “Ngươi không nằm trên giường dưỡng thương mà ra đứng đây làm gì?”

Dương Quá: “Muốn ra ngoài sưởi chút nắng.”

“Đứng đây lát thôi rồi vào nhà nằm dưỡng thương đi.”

Dương Quá nghe tôi nói thế thì rất cảm động, mắt đỏ lên, nhìn tôi: “Tiểu Trình…”

“Phơi nắng nhiều, da đen, xấu lắm.” Tôi thật thà nói.

“…”

Dương Quá, hắn thế mà lại làm ngơ tôi, cái tên tiểu tử này, ỷ mình có chút nhăn sắc thì giỏi lắm sao, hử. Ngươi làm ngơ ta, ta cũng chẳng thèm quan tâm ngươi, ta ăn bánh bao mình, cho ngươi đói chết.

Đột nhiên lúc này có một bóng trắng chạy nhanh về phía chúng tôi, tôi đang cúi đầu tìm bánh bao trong túi, đương nhiên không thấy người đến, khi nghe được tiếng bước chân, kèm theo tiếng la “Cẩn thận!” của Dương Quá thì quá trễ.

Truyện Chữ Hay