Tiếu Ngạo Thần Điêu

chương 16: sư huynh của tôi (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi nghe tiếng giật mình, đánh rơi luôn túi hạt dưa trong tay, làm tôi tiếc hùi hụi, nhìn về phía tiếng nói vang lên thì thấy Lý Mạc Sầu tay cầm phất trần đứng chắn ngay giữa cửa ra vào.

Lý Mạc Sầu cười lạnh, bước vào nhà như chốn không người.

“Bà là âm hồn không tan à?” Nhìn thấy Lý Mạc Sầu thật sự khiến tâm tình tôi chẳng tốt chút nào. Mà càng khiến tôi tâm tình không tốt hơn là cái bóng đen vừa thoáng cái lướt qua ở phía xa xa kia. Híc, chỉ tại cái bà già đồng trinh này hại.

“Sao lại chỉ có mình ngươi thế này. Tên tiểu tử Dương Quá và con tiện nhân Lục Vô Song đâu? À, còn Hoàng Dược Sư và mụ điên kia nữa?” Lý Mạc Sầu thấy tôi nhìn bà, thì cười nói, kéo cái ghế ngồi xuống.

Lão thiết trượng nghe tiếng “Hoàng Dược Sư” thì người run lên cái, ngẩng đầu nhìn Lý Mạc Sầu, sau lại cúi đầu quai búa.

Tôi khinh bỉ: “Bà biết rõ bọn họ không có ở đây còn hỏi làm gì? Nếu không bà có gan to bằng trời cũng không dám ngồi đây nói chuyện.”

“Oh, vậy sao? Ta còn định đến đây giết hết lượt, xem ra đành giết mình nha đầu ngươi vậy?” Lý Mạc Sầu cười rộ lên, xem ra rất vui vẻ.

“Chứ không phải bà bị người ta truy đuổi, không còn đường thoát thân, nên mới chạy đến nơi hẻo lánh, xa xôi này sao?”

“Ngươi…”

“Ngươi gì mà ngươi. Nhìn bà ốm đi vòng thì đủ biết, mấy ngày qua bà sống không được thoải mái rồi. Nhưng không sao, thuận tiện giúp bà giảm cân, giữ dáng, phụ nữ trung niên mà vẫn còn trinh như bà khí huyết không thông rất dễ mập. Hahaha.”

Lý Mạc Sầu bị tôi chọc giận đến nỗi xém thổ huyết. Hét lên tiếng “Ngươi muốn chết!” Phất trần vung lên, muốn đánh xuống đầu tôi. Ngay lúc này thì cây thiết trượng trong tay lão thiết trượng vung lên, chắn ngang trước người Lý Mạc Sầu.

“Các hạ là ai?” Lý Mạc Sầu mặc dù giận dữ, nhưng không dám khinh địch, thấy lão thiết trượng dám cản phất trần của mình nên nghĩ lão không phải là nhân vật tầm thường. Đành thu phất trần lại, hỏi.

Lão thiết trượng nói: “Đạo cô không nhìn thấy à? Lão phu là thợ rèn.”

Túi hạt dưa tôi vừa nhặt lên để vừa xem trò vui vừa ăn lại lần nữa rơi lại xuống đất, lão thiết trượng quả thật là, đến giờ này rồi…

“Hoàng đảo chủ, anh minh thần võ, cái thế vô song, chỉ ngón tay của người thôi cũng đủ đè chết bà, vậy mà bà lại dám sỉ nhục người.” Tôi liền châm ngòi.

“Đạo cô này sỉ nhục Hoàng đảo chủ như thế nào?” Lão thiết trượng chau chặt mày, nghiêm giọng nhìn tôi, hỏi.

Tôi thành thật trả lời: “Bà ta tung tin đồn khắp nơi trên giang hồ là Hoàng đảo chủ nhờ đông người mới đánh thắng bà ta, chứ mình sư phụ thì vốn không làm gì được mà.”

Lý Mạc Sầu hừ lạnh tiếng, lấy trong túi ra tờ giấy, nói: “Hoàng Dược Sư khinh đời mạo danh, toàn dựa vào việc thu nhận nhiều đồ đệ, cậy đông mà thắng. Hừ, trong đám đệ tử của lão, có tên nào làm nên trò trống gì đâu.” Nói xong tay trái vung lên, tờ giấy bay lên, tay phải hơi động chút, cái ngân châm bay ra đính tờ giấy vào cây cột, nói: “Để đây làm chứng, khi nào Hoàng lão tà đến, sẽ biết đệ tử quí hóa của lão bị ai giết.”

Lão thiết trượng nhìn tờ giấy đính trên cột viết chữ: “Đào Hoa đảo chủ, đệ tử thật đông, lấy năm đánh một, giang hồ chê cười.” thì ngửa mặt nhìn lên trần nhà, rồi không nói tiếng nào tay trái giơ cây kìm gắp tờ giấy cho luôn vào ngọn lửa, tờ giấy tức thời cháy thành tro. Tôi nhìn thấy thế thì đắc ý vô cùng, biết là lão đã tức giận. Yên tâm nhặt túi hạt dưa lên ăn tiếp.

Lý Mạc Sầu thấy thế thì tức giận nói: “Cớ gì các hạ đốt tờ giấy của ta?”

Lão thiết trượng: “Tờ giấy viết sai, tốt nhất là đừng đính ở lò rèn của lão phu.”

Lý Mạc Sầu: “Sai ở chỗ nào?”

Lão thiết trượng: “Đào Hoa đảo chủ có tài thông thiên thấu địa, đệ tử của người chỉ cần học thạo nghề của người cũng đủ để tung hoàng thiên hạ rồi.”

Tôi nghe đến đây thì bị sặc hột dưa, khiến tôi ho đỏ cả mặc, lão thiết trượng nói thế là đang sĩ nhục tôi sao?

Lão thiết trượng không để ý đến tôi quay người lại đút cây thiết trượng vào trong đe lửa đỏ, nói: “Đại đệ tử của người là Trần Huyền Phong xương sắt da đồng, đao thương bất nhập, đạo cô từng nghe danh chứ?”

Lý Mặc Sầu kinh ngạc chút, nói: “Hừ, Đồng Thi Trần Huyền Phong, nghe đâu đã bị đứa bé đâm chết, có quái gì là lợi hại? Nói đao thương bất nhập là nói khoác tấc đến trời!”

Lão thiết trượng: “Hừm. Đệ tử thứ hai của Hoàng đảo chủ là Mai Siêu Phong, di chuyển như gió, xuất thủ nhanh như chớp.”

Lý Mạc Sầu cười giễu: “Phải rồi, nữ đệ tử ấy xuất thủ quá nhanh, nên mới bị Giang Nam thất quái đánh mù đôi mắt và bị Tây Độc Âu Dương Phong đánh vỡ tim phổi.”

Lão thiết trượng ngẩn ra hồi, buồn bã nói: “Có chuyện như thế ư? Sao lão phu không biết.” Dừng lại chút nói: “Đệ tử thứ ba của Hoàng đảo chủ là Khúc Linh Phong, khinh công thần diệu, phách không chưởng lợi hại tuyệt luân.”

Lý Mạc Sầu: “Giang hồ đồn rằng, có kẻ lẻn vào hoàng cung ăn cắp báu vật, bị Ngự tiền thị vệ đánh chết, chính là Khúc Linh Phong, phách không chưởng lợi hại tuyệt luân. Chưởng chưởng đánh ra, chưởng chưởng lạc không, ấy chính là phách không chưởng của Hoàng đảo chủ.”

Lão thiết trượng cúi đầu, xèo xèo hai tiếng, hai giọt nước mắt rơi xuống tấm phôi sắt nóng đỏ, hóa thành hơi nước, nói: “Trong bốn đại đệ tử Trần, Mai, Khúc, Lục của Hoàng đảo chủ, thì Lục Thừa Phong không những võ công tinh thâm, lại giỏi thuật kỳ môn độn giáp, đạo cô mà gặp vị đó, thì sẽ biết thế nào là lợi hại.”

Lý Mạc Sầu cười khẩy: “Kỳ môn độn giáp thì có tác dụng gì kia chứ? Y dựng toà Qui Vân Trang ở Thái Hồ, hảo hán giang hồ khen là vô cùng huyền diệu, nhưng vẫn bị người ta thiêu thành tro bụi, từ đó y biến mất tăm, quá nửa là đã bỏ xác trong đám cháy rồi.”

Lão thiết trượng ngẩng đầu lên, gằn giọng nói: “Đạo cô nói lung tung. Các đệ tử của Hoàng đảo chủ người người võ nghệ tinh thông, không lẽ đã bị giết hại hết cả rồi sao? Đạo cô khinh ta là dân quê không biết thế sự chắc?”

Lý Mạc Sầu cười khẩy, nói: “Lão cứ hỏi con nha đầu đang ngồi bên kia thì biết.”

Lão thiết trượng quay đầu nhìn tôi, tôi lập tức cười hì hì nói: “Không lẽ lão lại tin bà cô già âm dương không điều hòa sao?”

Lý Mạc Sầu nghe tôi nói thế thì tức giận quát: “Ngươi…”

“Ta… ta làm sao? Bà không nói lung tung thì là gì, chẳng phải vẫn còn đồ đệ của Hoàng đảo chủ còn sống sờ sờ ở đây hay sao?” Thật ra Lục sư huynh không chết, chỉ là sau khi được sư phụ tha thứ, và truyền thụ lại hết võ học cho Lục Quán Anh thì xin sư phụ trở về đảo Đào Hoa, nhưng sợ ảnh hưởng đến danh dự của sư phụ (đã bị đuổi đi rồi còn được trở về) nên chỉ âm thầm quay về, chỉ có số ít người biết việc này. Còn việc Qui Vân Trang bị cháy là do tôi năm đó lỡ tay, chỉ là lỡ tay thôi. Khụ khụ!

Lý Mạc Sầu và lão thiết trượng nghe tôi nói thế thì ngẩng ra, nhìn tôi chằm chằm. Lão thiết trượng ngẩng người lúc mới lên tiếng: “Ngươi là đồ đệ của Hoàng đảo chủ?”

Tôi cười hì hì gật đầu, lão thiết trượng nghẹn ngào hỏi: “Hoàng đảo chủ có khỏe không?”

“Sư phụ khỏe, khỏe vô cùng. Chỉ là…” tôi ngừng chút liếc mắt nhìn về phía lão thiết trượng: “…Người thường nói với ta, lúc trước trẻ tuổi tính khí lại nóng, chỉ vì Trần, Mai hai người tự làm điều sai trái, đuổi đi đã đành. Khúc, Lục, Phùng ba vị sư huynh vì thế không dưng bị giận lây, nhất là Phùng Mặc Phong sư huynh, là người ít tuổi nhất, hoàn cảnh lại hết sức đáng thương, sư phụ luôn thương nhớ vị sư huynh ấy, hối tiếc vô cùng.”

Thật ra tính khí sư phụ kiêu ngạo, dù lòng có nghĩ như thế, nhưng đời nào chụi nói ra, tôi chỉ là bịa ra mà thôi.

Lý Mạc Sầu nghe được đoạn đối đáp của tôi và lão thiết trượng thì đã đoán ra, nên cười khẩy nói: “Phùng Mặc Phong, chúc mừng sư huynh sư muội hai người tương ngộ.”

Truyện Chữ Hay