Tiếu Ngạo Giang Hồ

chương 200: trong rừng sâu, cầm sắt hài hòa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong rừng sâu, cầm sắt hài hòa

Nhạc Linh San ngừng tiếng khóc đáp:

- Ta... không giúp bên nào. Ta... là người đau khổ nhất đời. Sáng mai ta xuống tóc đi tu. Gia gia cũng thôi mà trượng phu cũng thôi, từ đây không nhìn mặt ai nữa.

Lâm Bình Chi nói:

- Ngươi đến núi Hằng Sơn mà tu là đúng chỗ đó.

Nhạc Linh San tức giận hỏi:

- Lâm Bình Chi! Ngày trước ngươi đến bước đường cùng nếu không có gia gia cứu cho thì đã chết về tay Mộc Cao Phong rồi làm gì còn sống đến ngày nay? Dù gia gia ta có lỗi lầm với ngươi nhưng ta thủy chung đối với ngươi chẳng có điều gì đáng chê trách. Ngươi nói thế là nghĩa gì?

Lâm Bình Chi đáp:

- Còn nghĩa lý gì nữa? Ta phải tỏ rõ tấm lòng với Tả chưởng môn.

Thanh âm gã cực kỳ hung dữ.

Ðột nhiên Nhạc Linh San rú lên một tiếng cực kỳ thê thảm:

- Úi chao!

Hiển nhiên nàng bị người gia hại.

Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh cùng đồng thanh rên:

- Hỏng mất rồi!

Hai người từ trong bụi kê nhảy ra.

Lệnh Hồ Xung thét lớn:

- Lâm Bình Chi! Không được gia hại tiểu sư muội!

Chàng đã cải trang lại giữa lúc đêm tối nên Lao Ðức Nặc không nhận ra nhưng hắn nghe thanh âm chàng quát tháo biết ngay rồi chẳng còn hồn vía nào nữa. Hiện giờ hắn sợ nhất hai người là Nhạc Bất Quần và Lệnh Hồ Xung. Hắn liền nắm lấy cánh tay trái Lâm Bình Chi nhảy phốc lên lưng con ngựa của một tên đệ tử phái Thanh Thành thúc vào bụng ngựa cho nó chạy vọt đi như bay.

Lệnh Hồ Xung mải lo đến chuyện yên nguy của Nhạc Linh San không rảnh để mà rượt theo kẻ địch. Chàng thấy Nhạc Linh San ngã quay ra chỗ ngồi của phu xe ruổi ngựa. Trước ngực còn thanh trường kiếm cắm vào.

Chàng để tay lên mũi thì thấy nàng chỉ còn thoi thóp thở.

Lệnh Hồ Xung gọi ầm lên:

- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!

Nhạc Linh San đáp:

- Ðại... đại sư ca đấy ư?

Lệnh Hồ Xung cả mừng đáp:

- Phải rồi... Tiểu huynh đây mà.

Chàng đặt tay vào chuôi kiếm toan rút ra.

Doanh Doanh vội đưa tay ra cản lại nói:

- Không rút kiếm ra được đâu!

Lệnh Hồ Xung thấy lưỡi kiếm ngập sâu vào đến nửa thước. Ðúng là vết thương trí mạng. Nếu rút kiếm ra Nhạc Linh San phải chết ngay lập tức. Chàng thấy không còn cách nào cứu được thì trong lòng rất đau đớn không nhịn được phải khóc òa lên.

Chàng vừa khóc vừa gọi:

- Tiểu... Tiểu sư muội!

Nhạc Linh San nói:

- Ðại sư ca! Ðại sư ca ở bên mình tiểu muội.. lúc này thật là hay quá. Bình đệ... Bình đệ đi rồi ư?

Lệnh Hồ Xung nghiến răng vừa khóc vừa an ủi:

- Tiểu sư muội hãy yên tâm. Tiểu huynh nhất định phải giết gã để báo thù cho sư muội.

Nhạc Linh San cố gắng nói ngay:

- Ðừng đừng! Mắt gã đui mù chẳng nhìn thấy gì... đại sư ca mà giết gã... gã không chống chọi được. Tiểu muội... Tiểu muội đến chỗ má má.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Ðược rồi! Tiểu huynh đưa sư muội đến gặp sư nương.

Doanh Doanh nghe tiếng Nhạc Linh San mỗi lúc một yếu ớt sắp chết đến nơi thì cầm lòng không đậu bất giác hai hàng lệ nhỏ.

Nhạc Linh San nói:

- Ðại sư ca! Thủy chung đại sư ca rất tử tế với tiểu muội... tiểu muội lầm lỗi với đại sư ca... Tiểu muội... sắp chết rồi.

Lệnh Hồ Xung sa lệ nói:

- Sư muội không chết đâu tiểu huynh ráng tìm cách chữa khỏi cho.

Nhạc Linh San nói:

- Tiểu muội... thấy đau... đau lắm... ở chỗ này. Ðại sư ca! Tiểu sư muội xin sư ca một điều... đại sư ca... đừng từ chối nhé.

Lệnh Hồ Xung nắm lấy tay nàng ấp úng:

- Sư muội nói đi, nói đi! Tiểu huynh nhất định nghe theo.

Nhạc Linh San thở dài nói:

- Chắc đại sư ca... không nghe được... vả lại làm thế thì... ép uổng sư ca quá đỗi.

Thanh âm nàng nói rất khẽ, hơi thở cũng yếu dần.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Tiểu huynh nhất định nghe theo. Tiểu sư muội nói đi!

Nhạc Linh San hỏi:

- Ðại sư ca bảo sao?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Tiểu huynh nhất định nghe theo. Sư muội bảo tiểu huynh làm việc gì tiểu huynh cũng nhất quyết làm cho bằng được.

Nhạc Linh San đáp:

- Ðại sư ca!... trượng phu của tiểu muội... Bình đệ đui mắt... tình trạng rất đáng thương... đại sư ca có biết không?

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Tiểu huynh biết rồi!

Nhạc Linh San nói:

- Gã ở trên đời lênh đênh trơ trọi... ai cũng khinh khi... Ðại sư ca!.. Tiểu sư muội chết rồi, xin đại sư ca... hết sức chiếu cố cho gã... đừng để người ta khinh nhờn gã.

Lệnh Hồ Xung sửng sốt. Chàng không ngờ Lâm Bình Chi hạ độc thủ giết vợ mà Nhạc Linh San đến lúc lâm chung vẫn không quên được mối tình với gã. Lúc này chàng chỉ hận mình chưa nắm được Lâm Bình Chi để phanh thây gã ra làm muôn đoạn. Thế mà Nhạc Linh San bảo chàng buông tha tên ác tặc vong ơn phụ nghĩa thì chàng nghe thế nào được.

Nhạc Linh San thều thào nói:

- Ðại sư ca ơi! Bình đệ... thật tình không muốn giết... tiểu muội đâu... gã sợ gia gia của tiểu muội... mà phải đi nương nhờ Tả Lãnh Thiền hắn mới... đâm... tiểu muội một kiếm mà thôi.

Lệnh Hồ Xung ra vẻ tức giận đáp:

- Tên ác vong ân phụ nghĩa chỉ nghĩ đến mình như gã mà tiểu muội... cũng tính điều thủy chung thương gã được ư?

Nhạc Linh San thều thào đáp:

- Không phải gã... muốn giết tiểu muội đâu... bất quá gã... lỡ tay mà thôi. Ðại sư ca ơi!... Tiểu muội thỉnh cầu đại sư ca, năn nỉ đại sư ca chiếu cố cho gã....

Lúc này ánh trăng soi chênh chếch vào mặt nàng.

Lệnh Hồ Xung nhìn rõ mắt nàng đã tán loạn vô thần, không còn tinh lanh trong suốt như mọi khi nữa. Má nàng trắng như tuyết cũng đầm đìa nước mắt và máu tươi đỏ hồng tựa thoa son. Cả gương mặt nàng lộ vẻ cầu khẩn thiết tha.

Lệnh Hồ Xung nhớ tới quãng thời gian hơn mười năm trời đã cùng cô tiểu sư muội này dắt nhau đi chơi khắp đỉnh non, hang thẳm trên núi Hoa Sơn. Lúc nào nàng yêu cầu chàng làm việc gì cũng lộ bộ mặt thành khẩn như vậy mà chẳng bao giờ chàng cự tuyệt nàng cả.

Hiện giờ Nhạc Linh San có điều cầu khẩn chàng mà lại vào giữa cảnh bi ai thống thiết, nàng biết mình sắp chết đến nơi. Hơn nữa đây là lần cuối cùng nàng cầu khẩn chàng, ngoài ra không còn cơ hội nào nữa.

Nghe lời cầu khẩn cực kỳ tha thiết lần tối hậu, Lệnh Hồ Xung cầm lòng không đậu. Bầu máu nóng trong trái tim chàng trào ngực lên. Chàng biết là nếu mình ưng thuận lời yêu cầu của Nhạc Linh San thì từ đây chẵng những phiền lụy vô cùng mà nó còn là một điều cưỡng bách, chàng không muốn làm chút nào.

Nhưng chàng thấy giọng nói cùng vẻ mặt cực kỳ bi ai thống thiết chàng đành gật đầu đáp:

- Ðược rồi! Tiểu huynh nhận lời sư muội là xong. Sư muội cứ yên tâm đừng lo lắng điều chi nữa.

Doanh Doanh đứng bên nghe không thể nhịn được liền xen vào:

- Xung lang! Sao Xung lang lại hứa chịu điều này?

Nhạc Linh San nắm chặt tay lấy tay Lệnh Hồ Xung nói:

- Ðại sư ca!... Ða tạ... đại sư ca... tiểu muội yên tâm rồi...

Bỗng mắt nàng lại sáng lên. Trên môi hé nụ cười ra chiều thỏa mãn.

Lệnh Hồ Xung thấy thế nghĩ thầm trong bụng:

- Nàng được thỏa lòng như vậy thì dù ta có phải gánh tất cả những nỗi khốn khổ nhất trong thiên hạ cũng là đáng lắm.

Ðột nhiên Nhạc Linh San nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Lệnh Hồ Xung nghe tiếng hát khác nào bị đánh một đòn rất nặng vào trước ngực.

Nhạc Linh San hát đây là khúc sơn ca của tỉnh Phúc Kiến. Lệnh Hồ Xung còn nghe rõ cả miệng nàng phát ra âm điệu bài "Chị em lên núi hái chè". Khúc Phúc Kiến sơn ca này là do Lâm Bình Chi đã dạy nàng.

Hồi Lệnh Hồ Xung ở trên núi sám hối đã được nàng hát khúc sơn ca này và chàng đã quặn đau khúc ruột. Bây giờ chàng nghe nàng lại hát khúc hát đó tức là tưởng nhớ đến ngày cùng Lâm Bình Chi chung hưởng mối tình đằm thắm.

Thanh âm Nhạc Linh San mỗi lúc một nhỏ đi. Tay nàng cũng từ từ buông tay Lệnh Hồ Xung ra. Sau cùng nàng xòe bàn tay ra một cái rồi từ từ nhắm mắt lại. Khúc sơn ca ngừng hẳn hơi thở nàng cũng ngừng luôn.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy trái tim chìm hẳn xuống chàng tưởng chừng cả thế giới đột nhiên đi vào cõi chết. Chàng muốn khóc òa lên mà khóc không ra tiếng.

Lệnh Hồ Xung đưa hai tay ra ôm người Nhạc Linh San lên khẽ gọi:

- Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Sư muội đừng sợ gì hết. Tiểu huynh bồng tiểu sư muội đến chỗ má má. Chẳng còn ai khinh nhờn sư muội nữa.

Doanh Doanh thấy sau lưng Lệnh Hồ Xung có chỗ đỏ hồng, hiển nhiên vết thương lại vỡ. Máu tươi chảy ra không ngớt. Vết máu trên áo chàng mỗi lúc một loang to nhưng trước tình cảnh này nàng không biết khuyên giải chàng thế nào cho được.

Lệnh Hồ Xung ôm thi thể Nhạc Linh San như người mất hồn rảo bước tiến về phía trước. Miệng chàng không ngớt lẩm bẩm câu:

- Ðừng sợ gì hết! Tiểu huynh bồng tiểu sư muội về với sư nương.

Chàng đi được hơn mười bước thì đột nhiên hai chân nhũn ra rồi té huỵch xuống đất. Từ đó chàng ngất xỉu không biết gì nữa.

Lệnh Hồ Xung đang lúc mê man nửa tỉnh nửa say bỗng mấy tiếng tình tang đập vào lá nhĩ. Tiếng đàn thanh tao thánh thót khiến cho chàng cảm thấy khúc điệu này rất quen tai nên càng nghe càng dễ chịu.

Có điều chàng cảm thấy toàn thân mình không còn chút hơi sức. Cả hai mắt cũng cứng tựa hồ như không mở ra được. Chàng chỉ mong tình trạng này cứ liên miên bất tuyệt và tiếng đàn vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.

Quả nhiên tiếng đàn vẫn tiếp tục vang lên không ngớt.

Lệnh Hồ Xung lắng tai nghe tiếng đàn hồi lâu rồi lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chàng tỉnh dậy lần thứ hai thì chẳng những tai nghe tiếng đàn vẫn còn não ruột mà mũi lại ngửi thấy mùi hoa thơm ngào ngạt.

Chàng từ từ mở mắt ra bỗng trông thấy toàn là hoa: hoa đỏ, hoa trắng, hoa vàng, hoa tía hồng trồng đầy trước mắt.

Chàng tự hỏi:

- Ðây là đâu?

Lệnh Hồ Xung tiếp tục nghe tiếng đàn quanh đi quẩn lại mãi thì chính là khúc "Thanh lâm phổ an trú" mà Doanh Doanh thường dạo.

Chàng ngoảnh đầu nhìn qua bóng sau lưng Doanh Doanh.

Nàng đang ngồi dưới đất gảy đàn.

Dần dần Lệnh Hồ Xung nhìn rõ nơi mình hiện đang ở thì tựa hồ là một sơn động. ánh dương quang từ trên nóc động chiếu lọt vào vì chàng đang nằm trên một đống cỏ mềm mại.

Lệnh Hồ Xung muốn ngồi dậy. Ðám cỏ xanh dưới người chàng chuyển động rì rào.

Tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Doanh Doanh quay đầu nhìn vào nét mặt lộ vẻ vui mừng khôn tả. Nàng từ từ đứng lên đến ngồi cạnh Lệnh Hồ Xung chú ý nhìn chàng đầy vẻ thương yêu.

Trong khoảnh khắc Lệnh Hồ Xung cũng cảm thấy trong lòng tràn trề hạnh phúc. Chàng biết vì cái chết thảm của Nhạc Linh San mà chàng ngất xỉu rồi được Doanh Doanh giải cứu đưa đến sơn động này. Lòng chàng đột nhiên lại đau nhói lên nhưng cặp mắt của Doanh Doanh đầy vẻ trìu mến khiến chàng dần dần bớt cơn đau khổ.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu không nói gì.

Lệnh Hồ Xung thò tay trái ra khẽ vuốt bàn tay Doanh Doanh.

Bỗng một mùi thơm của thịt nước bốc lên giữa mùi hương của trăm hoa.

Doanh Doanh cầm một xâu ếch nướng chín giơ lên mỉm cười nói:

- Lại cháy cả rồi!

Lệnh Hồ Xung cười khanh khách.

Doanh Doanh cũng cười ha hả. Hai người đều nghĩ đến tình cảnh ngày trước ở bên khe suối bắt ếch nướng ăn. Trung gian đã xẩy ra bao nhiêu biến cố mà hai người vẫn ở với nhau một chỗ.

Lệnh Hồ Xung cười mấy tiếng lòng chàng se lại, nước mắt nhỏ xuống.

Doanh Doanh đỡ chàng ngồi dậy trỏ vào cái mả mới ngoài cửa động nói:

- Nhạc cô nương mai táng ở chỗ này.

Lệnh Hồ Xung gạt lệ nói:

- Ða tạ... Doanh muội.

Doanh Doanh từ từ lắc đầu đáp:

- Xung lang bất tất phải đa tạ. Mỗi người có duyên phận thì cũng có mối oan nghiệt.

Lệnh Hồ Xung trong lòng áy náy nói:

- Doanh Doanh! Tiểu huynh đối với Nhạc sư muội thủy chung không thể quên được. Mong rằng Doanh muội đừng trách ta.

Doanh Doanh nói:

- Dĩ nhiên tiểu muội không oán trách Xung lang điểm này được. Nếu Xung lang là một chàng thiếu niên phù phiếm phụ tình bạc nghĩa thì tiểu muội cũng không trọng vọng thế này đâu.

Rồi nàng hạ thấp giọng xuống nói tiếp:

- Ngày tiểu muội bắt đầu xiêu lòng với Xung lang khi ở trong ngõ Lục Trúc thành Lạc Dương, tiểu muội ngồi sau rèm trúc đã nghe Xung lang nói là đem lòng luyến ái tiểu sư muội thế nào rồi. Tiểu muội còn nhớ Xung lang bảo: Nhạc cô nương là một vị nữ lang rất tốt nhưng nàng vô duyên với Xung lang. Giả tỷ Xung lang không ở với nàng từ thuở nhỏ cho đến khi khôn lớn thì chắc là khi gặp Xung lang nàng phải vừa lòng ngay.

Lệnh Hồ Xung trầm ngâm một lúc lắc đầu đáp:

- Không phải thế đâu! Tiểu sư muội một lòng tôn sùng gia sư. Nàng có yêu chàng trai nào thì cũng phải là người nghiêm trang trầm mặc ít nói như gia gia nàng. Tiểu huynh chỉ là một người bạn với nàng mà thôi. Trước nay nàng không tôn trọng tiểu huynh đâu.

Doanh Doanh nói:

- Có lẽ Xung lang nói đúng! Nàng yêu Lâm Bình Chi ở chỗ gã cũng nghiêm trang giống hệt như sư phụ nhưng trong lòng lại rất mưu mô xảo quyệt.

Lệnh Hồ Xung thở dài nói:

- Tiểu sư muội đến lúc lâm chung vẫn không tin là Lâm Bình Chi thực tình muốn giết nàng và nàng còn tỏ ra hết sức thương yêu gã. Như vậy... cũng hay. Nàng không đến nỗi chết trong mối bi thương phẫn hận. Tiểu huynh muốn ra coi mả nàng.

Doanh Doanh đỡ lấy cánh tay Lệnh Hồ Xung đưa chàng ra ngoài sơn động. Chàng thấy mộ phần tuy lấy đá xếp lên nhưng rất tề chỉnh chứ không cẩu thả chút nào. Như vậy đủ tỏ Doanh Doanh đã tốn khá nhiều công phu nên lòng chàng ngấm ngầm cảm kích.

Chàng lại thấy trước phần mộ có trồng một tấm bia bằng cây đẽo nhẵn rồi dùng mũi kiếm khắc vào một hàng chữ: "Hoa Sơn nữ hiệp Nhạc Linh San cố nương chi mộ"

Lệnh Hồ Xung ngẩn người sa lệ nói:

- Có khi tiểu sư muội lại thích người ta kêu bằng "Lâm phu nhân".

Doanh Doanh nói:

- Lâm Bình Chi là kẻ vô tình, bạc tình vô nghĩa. Nhạc cô nương xuống suối vàng mà có linh thiêng sẽ hiểu lòng dạ tàn độc của gã và không muốn làm Lâm phu nhân nữa.

Nàng nghĩ bụng:

- Xung lang còn chưa biết giữa Nhạc Linh San và Lâm Bình Chi là cặp vợ chồng hữu danh vô thực, chẳng có nghĩa phu thê chi hết.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Doanh muội nói thế cũng phải.

Bỗng thấy bốn mặt núi non vây bọc, Lệnh Hồ Xung biết mình đang đứng trong một hang núi, cây cối rậm rạp xanh tốt, hoa nở khắp nơi, đầu cành chim hót líu lo không ngớt. Thật là một chốn thanh u.

Doanh Doanh nói:

- Chúng ta ở lại đây một thời gian vừa để dưỡng thương vừa làm bạn với ngôi mộ này.

Lệnh Hồ Xung nói:

- Hay lắm! Tiểu sư muội một mình ở nơi hoang dã dù nàng có thành quỷ rồi nhưng nàng vẫn nhát gan.

Doanh Doanh thấy Lệnh Hồ Xung vẫn quyến luyến cô tiểu sư muội không khỏi ngấm ngầm thở dài.

Hai người liền ở lại trong hang núi nướng ếch cùng hái trái cây mà ăn vẫn ung dung tự tại.

Lệnh Hồ Xung chỉ bị ngoại thương đã có linh dược của phái Hằng Sơn rất hiệu nghiệm. Mặt khác nội lực chàng thâm hậu nên chỉ dưỡng thương hơn hai chục ngày thương thế mười phần đã khỏi đến tám.

Hàng ngày Doanh Doanh dậy Lệnh Hồ Xung gẩy đàn.

Chàng là người thông tuệ khác thường lại dốc lòng rèn luyện nên tiến bộ rất mau.

Một hôm sáng sớm trở dậy Lệnh Hồ Xung thấy trên mộ Nhạc Linh San cỏ xanh đã mọc lên mấy rò.

Lệnh Hồ Xung đăm chiêu nhìn những nhánh cỏ trên mồ tự hỏi:

- Không hiểu người tiểu sư muội nằm ở trong nấm mồ này bây giờ hình thù ra sao. Chẳng trách người ta có câu: "Trăm năm còn có gì đâu? Chẳng qua một đám cỏ khâu xanh rì".

Bỗng nghe tiếng sáo du dương vọng tới, Lệnh Hồ Xung ngoảnh đầu nhìn lại thấy Doanh Doanh đang ngồi trên một tảng đá lớn tay chàng cầm ống tiêu kề vào miệng mà thổi khúc "Thanh tâm phổ an trú".

Lệnh Hồ Xung liền từ từ đứng dậy thủng thẳng bước tới. Chàng thấy ống tiêu trong tay Doanh Doanh là một dóng trúc mới tinh. Chàng biết nàng vừa dùng kiếm chặt trúc và khoét lỗ cho thành âm điệu để làm ống tiêu.

Lệnh Hồ Xung lẳng lặng đứng nghe một lúc rồi vào động lấy cây đàn cầm ra ngoài cửa ngồi xếp bằng mà gảy. Tiếng đàn tiếng sáo hòa nhịp với nhau khiến người nghe tưởng chừng tâm hồn bay bổng lên chín từng mây.

Lệnh Hồ Xung dần dần quên hết tạp niệm thần trí đi vào cõi mộng say sưa.

Chàng còn rõ thâm ý của Doanh Doanh. Mấy bữa nay nàng đem hết tâm lực dạy chàng gẩy đàn là để chàng khuây khỏa nỗi u buồn nên chàng càng thêm bề cảm kích.

Bỗng Doanh Doanh ngừng tiếng sáo quay vào nhìn Lệnh Hồ Xung nói:

- Khúc "Thanh tâm phổ thiện trú" này Xung lang đã thuộc lòng vậy bắt đầu từ bữa nay chúng ta luyện qua khúc Tiếu Ngạo giang hồ nên chăng?

Lệnh Hồ Xung ngần ngừ hỏi lại:

- Tiếu Ngạo giang hồ là một khúc nhạc đặc biệt chẳng biết tiểu huynh có luyện được chăng? Không hiểu phải mất bao lâu mới có thể theo được Doanh muội?

Doanh Doanh mỉm cười đáp:

- Khúc này quả thực sâu xa mầu nhiệm chính tiểu muội cũng còn nhiều chỗ chưa hiểu rõ. Song có một điểm khó giải thích là nếu hai người cùng đồng tấu thì cùng nảy ra những tiếng lạ rất bổ ích cho nhau hơn là tự dò dẫm luyện lấy.

Lệnh Hồ Xung vỗ tay nói:

- Phải rồi! Ngày trước tiểu huynh đã được nghe Lưu sư thúc phái Hành Sơn và trưởng lão ở Triêu Dương thần giáo hợp tấu khúc Tiếu Ngạo giang hồ một vị gảy đàn một vị thổi tiêu thật là tuyệt diệu. Theo lời Lưu sư thúc thì khúc này đã do hai vị cầm tiêu hợp tấu mà soạn ra.

Doanh Doanh nói:

- Vậy Xung lang gảy đàn tiểu muội thổi tiêu chúng ta từ từ luyện từng chi tiết một.

Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười nói:

- Ðáng tiếc là Doanh Doanh thổi tiêu chứ không gảy đàn "sắt".

Kể ra cầm sắt hợp tấu mới là đúng điệu "Cầm sắt hài hòa".

Doanh Doanh đỏ mặt lên ra chiều bẽn lẽn nói:

- Ít lâu nay tiểu muội không nghe thấy Xung lang nói chuyện dài dây, tưởng là đã thay đổi tính nết ngờ đâu bây giờ lại thốt lời đùa cợt thì ra vẫn chứng nào tật đấy.

Nàng nói mấy câu này bằng một giọng vừa nghiêm trang vừa có vẻ giận dữ.

Lệnh Hồ Xung nhăn mặt lẩm bẩm:

- Doanh Doanh bản tính nghiêm trang tuy đây là chốn thâm sơn cùng cốc chỉ mình ta với nàng kề cận nhau mà nàng cũng không cho ta ăn nói vượt ra ngoài vòng lễ độ. Nếu ta còn đưa thêm mấy câu bỡn cợt thì nàng sẽ giận ta cả ngày không nói câu nào nữa.

Chàng xích lại gần để coi Doanh Doanh chỉ dẫn cách cầm tiêu hợp tấu rồi bắt đầu gẩn đàn để nàng thổi sáo.

Cầm sắt là những nhạc khí rất khó học. Nhưng một là Lệnh Hồ Xung bản tính thông minh hai là chàng được lương sư chỉ dẫn ba là ngày trước ở trong ngõ Lục Trúc thành Lạc Dương chàng đã bắt đầu học gẩy đàn, rồi từ đó nhân khi nhàn rỗi chàng lại rèn luyện. Chàng cố công dùi mài lâu ngày nên đã tiến bộ được ít nhiều bây giờ chàng luyện thêm thành ra công việc học tập đối với chàng cũng chẳng có gì khó khăn lắm.

Sau mười mấy ngày hai người tiếp tục kề cận cầm tiêu hợp tấu. Chốn hang thẳm tùng xanh trúc biếc này đối với hai người lại thành nơi phước địa trên thế gian, khiến cho những bóng gươm đao cùng thảm kịch máu chảy thây phơi dần dần đi vào chỗ lãng quên.

Hai người đều cảm thấy nếu được ở cùng nhau trong hang núi này cho đến thuở bạc đầu, không bị lôi cuốn vào vòng cừu thù chém giết trên chốn giang hồ mà an hưởng cuộc đời thanh nhành thì còn gì vui thú cho bằng?

Nhưng việc đời có bao giờ chiều theo ý muốn của con người.

Một hôm trời mới xế chiều Lệnh Hồ Xung cùng Doanh Doanh cầm tiêu hợp tấu chừng được nửa giờ bỗng chàng cảm thấy trong lòng xao xuyến không sao trấn tĩnh lại được nên tấu nhạc sai lầm mấy chỗ. Tinh thần đã hoang mang thì chỉ pháp không khỏi rối loạn là lẽ thường.

Doanh Doanh liền bảo chàng:

- Xem chừng Xung lang đã mỏi mệt tinh thần vậy hãy nghỉ một lúc rồi sẽ tính.

Lệnh Hồ Xung đáp:

- Không phải là mệt song chẳng hiểu sao tiểu huynh cảm thấy nôn nao trong dạ. Tiểu huynh đi hái đào về ăn để đến tối hãy luyện.

Doanh Doanh gật đầu nói:

- Phải đấy nhưng Xung lang đừng đi xa quá.

Lệnh Hồ Xung đã biết ở mé Ðông Nam hang núi này có nhiều đào. Chàng liền lách cây cỏ mà đi chừng tám chín dặm thì tới một cây đào. Chàng nhẹ nhàng nhẩy lên hai tay trẩy được hai trái. Lần thứ hai chàng nhảy lên hái được bốn trái.

Lệnh Hồ Xung thấy trái đào chín lúc lỉu, dưới gốc cây cũng rơi đầy liền bụng bảo dạ:

- Nếu hôm nay mình không hái nhiều thì chỉ vài bữa nữa là rụng hết, nát như dưới mặt đất.

Chàng liền hái luôn một hồi đến hơn trăm trái. Ðồng thời nhủ thầm trong bụng:

- Ta cùng Doanh Doanh ăn đào rồi đem hạt trồng ở quanh sơn động chỉ trong vài năm cây lớn nở hoa càng tăng thêm vẻ mỹ quan.

Ðột nhiên chàng nhớ tới Ðào Cốc lục tiên bất giác miệng lẩm bẩm:

- Hang núi này bốn mặt toàn đào há chẳng thành đào cốc. Ta cùng Doanh Doanh sẽ biến thành Ðào Cốc nhị tiên. Ngày sau ta cùng nàng sinh đứa con có thể gọi là Tiểu Ðào Cốc lục tiên.

Truyện Chữ Hay