Tiểu Mỹ Nhân Tôi Từng Chọc Ghẹo Dậy Thì Thành Công Rồi

chương 53: kẻ thù

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dù Lạc Thanh Hoài có mạnh mẽ hay bình tĩnh như thế nào, năng lực ứng biến mạnh ra sao thì trong nháy mắt cũng choáng váng cả người.

Dù có nằm mơ hắn cũng không thể nghĩ nổi, Thiếu gia thế mà là Long Hạo Kiệt!

Lạc Thanh Hoài vô cùng rõ ràng rằng sau khi nhận án năm đó không lâu, Long Phàn đã chết trong tù.

Tin tức này hắn đã tự mình xác minh qua, tuyệt đối không sai.

Cho nên, cha Long Hạo Kiệt từ đâu mà ra?

Mấu chốt hiện tại không phải là cha Long Hạo Kiệt rốt cuộc là ai.

Mấu chốt hiện tại là hắn rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Không hề nghi ngờ gì, Lạc Thanh Hoài không có khả năng thích Long Hạo Kiệt.

Nhưng trước ngày hôm nay, hắn chưa từng có cảm xúc gì với Long Hạo Kiệt, hắn chưa từng dời mối hận từ Long Phàn lên người Long Hạo Kiệt. Lần trước Long Hạo Kiệt xuất hiện ở buổi họp mặt, lời xin lỗi hắn xuất phát từ chân tâm hay là có mục đích riêng thì hắn vẫn chưa từng để trong lòng, rất nhanh đã quên.

Nhưng trong mắt người thường, Long Hạo Kiệt chính là kẻ thù của hắn, kẻ thù gặp mặt thì chưa nói tới đỏ mắt, ít nhất cũng không thể khuất phục mà không có chướng ngại gì.

Nếu hắn tỏ vẻ thần phục với Long Hạo Kiệt thì nhất định sẽ khiến người ta không tin.

Vấn đề là, hiện tại không chỉ là ân oán cá nhân, nếu hắn đắc tội Long Hạo Kiệt thì làm sao có thể đánh sâu vào trong tổ chức?

Nằm vùng lâu như vậy, không lẽ là không công?

Việc hắn trả giá có thể xem nhẹ, nhưng còn sự hy sinh của những người khác thì sao? Tới thời điểm nào những kẻ này mới có thể đền tội?

Nếu hắn không truy cứu những hận thù đó, nguyện ý cúi đầu, Long Hạo Kiệt sẽ tin tưởng hắn sao?

Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Phải làm sao bây giờ?

Hai giây ngắn ngủn này trong đầu Lạc Thanh Hoài hiện lên cả trăm suy nghĩ, tay bên người hết nắm thành đấm lại buông ra...

"Tiểu Lạc, vị này chính là Thiếu gia." Quận tỷ nhìn Lạc Thanh Hoài không phản ứng vội kéo hắn giới thiệu, ý bảo hắn chào hỏi Long Hạo Kiệt.

Lạc Thanh Hoài đột nhiên đứng lên, dọa bác sĩ đánh rơi băng vải trên tay lên người Tuân gia, khiến cho lão tỉnh lại.

Sau đó Tuân gia vừa mở mắt liền nhìn thấy Lạc Thanh Hoài như một trận gió cuốn một lượng lớn oán khí hướng Long Hạo Kiệt, nắm tay nhanh chóng hướng đến mặt y.

Long Hạo Kiệt thế nhưng lại rất bình tĩnh, đứng tại chỗ không né không tránh.

Lão Ngũ như một u hồn, trong giây lát đến trước mặt Long Hạo Kiệt, vừa vặn chặn nắm đấm của Lạc Thanh Hoài, nắm chặt cổ tay hắn.

Lạc Thanh Hoài phản ứng cũng nhanh, cổ tay vừa chuyển tránh khỏi Lão Ngũ, nhưng cũng không có cơ hội tấn công Long Hạo Kiệt nữa vì nắm tay Lão Ngũ đã tới trước mắt.

Hai người quyền cước đều lợi hại, ngươi đến ta đi, người khác không thấy rõ ràng bọn họ ra chiêu. Chỉ nhìn thấy hai người đánh từ cầu thang đến trước TV, đi qua nơi nào đều như bão quét qua, trên mặt đất chỉ có những mảnh vỡ đổ nát.

Lạc Thanh Hoài vốn đã bị thương, Lão Ngũ liền bắt lấy cơ hội đánh trúng vết thương của hắn, băng vải vừa mới quấn lên trong nháy mắt đã bị máu nhuộm đỏ. Lạc Thanh Hoài nhíu mày lùi lại vài bước, bị Lão Ngũ rút súng chống vào đầu.

Lạc Thanh Hoài thở hổn hển, nhìn về phía Long Hạo Kiệt.

Lão Ngũ cũng thở dốc, không nói năng gì.

Ly rượu vang đỏ của Long Hạo Kiệt vẫn cầm chắc trong tay, y bình thản uống một ngụm, trên mặt đầy ý cười đi tới cách Lạc Thanh Hoài tầm một mét, nói: "Trước đây ta cũng có nghe Bàn Tử nói từ nhỏ cậu đánh nhau đã rất lợi hại, hôm nay được chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền, lợi hại lợi hại."

Y còn không chút để ý mà vỗ tay.

Lời này của y vừa nói ra, đám Quận tỷ đều choáng váng.

Lạc Thanh Hoài đã bình tĩnh lại, cười nhạo một tiếng, "Vậy mày cẩn thận một chút đi, tốt nhất là vĩnh viễn đem theo chó săn, đừng để tao phát hiện mày đơn độc một mình. Nếu không, chỉ sợ thiếu gia đây không còn mạng thôi."

Lão Ngũ bị mắng là "chó săn", tay không tự giác mà tăng thêm lực, đầu Lạc Thanh Hoài bị đẩy đến nghiêng một chút, trào phúng trên mặt càng rõ ràng.

Quận tỷ không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lạc Thanh Hoài là người ả mang tới, hơn nữa ả cũng cảm thấy hắn là một nhân tài, có tác dụng rất lớn với mình, lúc này vội vàng quát lớn: "Tiểu Lạc, đừng nói hươu nói vượn. Có chuyện gì từ từ nói, đều là người một nhà, nói ra là tốt rồi."

Ả liều mạng liếc mắt ra hiệu với Lạc Thanh Hoài, ý bảo hắn xin lỗi Long Hạo Kiệt.

Lạc Thanh Hoài quay đầu liếc Quận tỷ một cái, nói: "Cảm ơn Quận tỷ đã thưởng thức, nhưng đại khái chúng ta không có cơ hội trở thành cộng sự rồi, nếu hôm nay tôi còn có thể từ đây ra ngoài thì về sau nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp ơn Quận tỷ dìu dắt."

Quận tỷ nghe được lại càng không hiểu sao.

Lạc Thanh Hoài lại nhìn về phía Long Hạo Kiệt, nói: "Tôi cùng Thiếu gia của các người có mối thù giết cha. Hôm nay rơi vào tay các người, muốn giết muốn chém gì thì tùy, tôi tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước hắn... Quả nhiên, vì sao giao dịch đêm nay lại kỳ quái như vậy, náo loạn nửa ngày, thì ra ngay từ đầu Long Thiếu gia đã không muốn dùng tôi, chỉ là muốn lấy tôi chắn súng, tiện thể kéo tôi xuống nước đúng không? Hiện tại tôi đã vào sổ đen buôn ma túy của cảnh sát, dù có muốn đi tố cáo các người cũng không được, Long Thiếu gia thật cao minh."

Hắn cuối cùng cũng suy nghĩ cẩn thận rằng vì sao Long Hạo Kiệt rõ ràng đã sớm biết hắn là ai lại cố ý không vạch trần cũng như không gặp mặt, một hai phải kéo dài tới giao dịch đêm nay mới gặp.

Long Hạo Kiệt từ lúc bắt đầu đã không tin Lạc Thanh Hoài, y chính là muốn kéo Lạc Thanh Hoài xuống nước, để hắn đi buôn ma túy. Nếu Lạc Thanh Hoài là nằm vùng, tự nhiên sẽ không có cơ hội thực hiện nhiệm vụ thâm nhập tổ chức. Nếu không phải, bản thân Lạc Thanh Hoài sẽ thành kẻ buôn bán ma túy, cũng không dám đi tố cáo.

Long Hạo Kiệt nếu đã đi con đường này thì hiển nhiên sẽ không cho rằng hành động năm đó của Long Phàn là sai. Mà Long Phàn chết bởi vì hai mẹ con Lạc Thanh Hoài theo đuổi không bỏ, đại khái gã cũng xem Lạc Thanh Hoài thành kẻ thù.

Nhưng mà, từ việc làm của y mà xem, dường như không định trực tiếp hại Lạc Thanh Hoài chết.

Mục đích của y là gì?

Mèo vờn chuột sao?

Hay là lợi dụng Lạc Thanh Hoài để câu cá lớn hơn?

Nếu nhiệm vụ của Lạc Thanh Hoài thất bại, cảnh sát nhất định sẽ lại phái thêm nằm vùng tới.

Đầu óc Lạc Thanh Hoài chuyển động thật nhanh, nghĩ xem đường sau này nên đi như thế nào.

"Thông minh thông minh." Long Hạo Kiệt xác thực suy đoán của Lạc Thanh Hoài, "Không hổ là học bá."

Quận tỷ kinh hồn táng đảm nhìn Long Hạo Kiệt một cái, nói năng có chút lộn xộn: "Như thế nào, tại sao lại như vậy? Tiểu Lạc cậu, cậu không phải là mồ côi sao?"

"Đúng vậy." Lạc Thanh Hoài nói, "Cũng là nhờ cha của thiếu gia đây ban tặng..."

Hắn dừng lại một chút, như là vừa mới nhớ ra, nhìn Long Hạo Kiệt, cười có chút cường điệu: "Long Thiếu gia, nếu tao nhớ không nhầm thì cha mày đã chết từ lâu nhỉ? Cha mày hiện tại từ đâu ra? Sống lại sao? Hay là... cha nuôi?"

Cha nuôi vốn là một xưng hô tôn kính, nhưng dưới tình huống hiện tại này, rõ ràng đã không còn ý tứ nguyên bản.

"Tiểu Lạc!" Quận tỷ vội vàng ngắt lời Lạc Thanh Hoài.

Dưới đáy mắt hẹp dài của Long Hạo Kiệt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, vẫn là bộ dạng cười như không cười như cũ: "Muốn biết Tiên sinh là ai? Đoán xem?"

Tên này quá cảnh giác, Lạc Thanh Hoài âm thầm nhíu mày.

"Tao không đoán, tao nhất định sẽ tra được. Nếu thật là Long Phàn, tao đảm bảo đích đến tiếp theo của lão sẽ là địa ngục." Lạc Thanh Hoài nói, "Nếu mày sợ thì hiện tại có thể giết tao."

"Khích tướng thành công, hôm nay ta không giết cậu." Long Hạo Kiệt buông chén rượu, "Ta sẽ chờ cậu đến báo thù."

Lạc Thanh Hoài sửng sốt: "Mày đừng hối hận."

"Long Thiếu gia ta đây nói chuyện có tính toán." Long Hạo Kiệt cong cong khóe miệng, "Lão Ngũ."

Lão Ngũ bỏ khẩu súng ra.

Lạc Thanh Hoài liếc Long Hạo Kiệt một cái thật sâu, không chút do dự, xoay người đi ra ngoài.

Long Hạo Kiệt cầm ly rượu vang đỏ đến bên cửa sổ, nhìn thấy Lạc Thanh Hoài thế mà còn lái một chiếc xe của y đi, nhịn không được cười: "Là một nhân tài, đáng tiếc không thể sử dụng."

Quận tỷ đứng bên người y, bất an nói: "Thiếu gia, cứ như vậy mà thả hắn đi, thật sự không có vấn đề gì sao?"

"Có vấn đề gì?" Long Hạo Kiệt hỏi lại, "Báo cho cảnh sát chúng ta buôn lậu ma tuy? Trừ bỏ lời nói một phía của Lạc Thanh Hoài sẽ còn có bất cứ chứng cứ gì sao? Hơn nữa bản thân hắn cũng tham dự, hắn sẽ không muốn ngồi tù. Đúng rồi, Lão Ngũ, sắp xếp người phá hủy chiếc xe bọn họ vừa lái về đi, theo dõi trên đường cũng hủy hết."

Lão Ngũ nhận lệnh, lập tức đi thực hiện.

Quận tỷ mới ý thức được sai lầm của mình, lập tức chân có chút mềm nhũn: "Tôi, là tôi sơ sót..."

Long Hạo Kiệt cũng không làm khó ả, lạnh nhạt hỏi: "Nguyên nhân giao dịch đêm nay thất bại là gì?"

Quận tỷ lấy di động ra đưa cho Long Hạo Kiệt: "Vừa rồi nội ứng bên kia nhắn tin tới, là lão Ngư khai ra."

"Lão Ngư?" Long Hạo Kiệt cũng hiện ra biểu tình khó hiểu, "Vì sao?"

"Không biết." Quận tỷ lắc đầu, "Bên kia hình như làm căng, không lấy được ghi chép thẩm vấn, nhưng đúng thật là Lão Ngư khai ra."

Long Hạo Kiệt hung hăng vỗ mạnh vào lan can một cái, lệ khí trong mắt tăng vọt, lập tức hỏi: "Cô cảm thấy Lạc Thanh Hoài có vấn đề không?"

Quận tỷ nghĩ nghĩ, nói từ đuôi tới ngọn tình huống đêm nay, cuối cùng nói: "Mặc kệ hắn có vấn đề hay không, nếu có thù oán với Thiếu gia thì đều là kẻ thù của chúng ta, khẳng định không thể dùng."

Long Hạo Kiệt cười cười: "Ta thấy cô rất thưởng thức hắn, còn tưởng rằng sẽ luyến tiếc chứ."

"Đạo bất đồng khó lòng hợp tác." Quận tỷ nói.

"Tốt lắm, đi giúp Lão Ngũ xử lý xe đi, lần sau nhất định không thể tái phạm loại sai lầm này." Giọng nói Long Hạo Kiệt dịu đi rất nhiều.

Trong lòng Quận tỷ run lên một chút, xoay người rời khỏi.

Bác sĩ cũng đã chạy từ sớm, hiện tại trong phòng chỉ còn lại Tuân gia cùng Long Hạo Kiệt.

Long Hạo Kiệt đi đến bên người Tuân gia, ngồi xuống.

Mặt Tuân gia trắng bệch.

"Vất vả rồi." Long Hạo Kiệt nói, "Chuyện đêm nay ông thấy thế nào?"

Tuân gia ngẫm nghĩ, nói: "Tôi cho rằng bên chúng ta có kẻ nằm vùng."

"Là Lạc Thanh Hoài sao?" Long Hạo Kiệt hỏi.

Tuân gia chần chờ một chớp mắt: "Khó mà nói."

Long Hạo Kiệt gật gật đầu: "Vừa rồi nghe Quận tỷ nói, Lạc Thanh Hoài cứu ông một mạng."

Tuân gia cả kinh: "Thiếu gia, khi đó tôi cũng không biết Lạc Thanh Hoài có thù oán với Thiếu gia, cho nên cho rằng hắn là người một nhà."

"Cũng không trách ông." Long Hạo Kiệt vỗ vỗ vai lão, "Giao cho ông một nhiệm vụ."

Tuân gia bị chỉ định, trong lòng không yên tâm: "Thiếu gia mời nói."

"Theo dõi Lạc Thanh Hoài." Long Hạo Kiệt nói, "Ta phải biết chắc chắn xem hắn rốt cuộc có phải cảnh sát nằm vùng hay không."

Tuân gia há miệng thở dốc, tựa như muốn nói cái gì, cuối cùng lại gật gật đầu: "Rõ."

"Chỉ cho ông một con đường." Long Hạo Kiệt lắc lư ly rượu, mỉm cười, "Cảnh cục có một pháp y tên Hoắc Chu, là bạn trai hiện tại của Lạc Thanh Hoài, ông có thể xuống tay từ người hắn."

Truyện Chữ Hay