Đùa chết người!
Hoắc Chu ảo não không thôi, nhưng lại không phớt lờ Lạc Thanh Hoài nổi.
Cậu lấy viên giấy từ trong miệng ra, không dám quăng tùy tiện, sợ rằng Bàn Đôn tò mò lại nhặt xem.
Hoắc Chu bèn nắm chặt viên giấy trong tay, sau đó hít sâu một hơi mới ra ngoài gặp Lạc Thanh Hoài.
Cửa chỉ cách đó vài bước chân nhưng Hoắc Chu bước đi vô cùng khó khăn, cậu không biết Lạc Thanh Hoài tới đây làm gì. Mơ mơ hồ hồ chờ mong nó giải thích, lại sợ nghe được tin tức mình không muốn, cảm thấy vô cùng dày vò.
"Đi cùng em." Lạc Thanh Hoài túm chặt cổ tay Hoắc Chu, kéo cậu chạy xuống lầu.
Nhìn nó chẳng có vẻ gì là muốn giải thích cả.
Hoắc Chu thở hồng hộc chạy theo: "Đi đâu?"
"Đến rồi." Lạc Thanh Hoài kéo Hoắc Chu vào WC giáo viên bên cạnh.
Mỗi tầng lầu của trường đều có WC, nhưng trong giờ ra chơi, ở nhà vệ sinh nào cũng rất đông người, khu giáo viên thì lại tương đối vắng vẻ.
Quả nhiên, trong WC không có một ai.
Nhưng mà, đến WC làm gì? Cùng cậu đi vệ sinh?
Lạc Thanh Hoài túm Hoắc Chu, mở cửa một ô nhỏ, đẩy mạnh cậu vào.
Hoắc Chu: "???"
Em ấy muốn làm gì?
Lạc Thanh Hoài theo vào, chốt khóa.
Ô nhỏ nhà vệ sinh vốn đã nhỏ, hai nam sinh ở bên trong kiểu gì cũng phải chen chúc.
Tim Hoắc Chu đập còn nhanh hơn thời điểm chạy bộ vừa rồi, yết hầu không chịu nổi mà di động cao thấp một lúc, yên lặng lui về sau nửa bước, dán người vào vách ngăn.
Lạc Thanh Hoài chốt cửa cẩn thận, đưa lưng về phía Hoắc Chu bắt đầu cởi quần áo.
Hoắc Chu:!!!
Cậu cuối cùng cũng không nhịn được, giữ chặt cánh tay nó: "Em, em muốn làm gì?"
Lạc Thanh Hoài quay đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt: "Anh nghĩ rằng em muốn làm gì?"
Hoắc Chu: "A..."
Cậu cho rằng Lạc Thanh Hoài muốn làm gì?
Cậu nghĩ tới chuyện đó, xấu hổ không dám nói ra miệng.
Nhưng mà, biểu hiện của Lạc Thanh Hoài thật sự có vấn đề.
Lạc Thanh Hoài không hề để ý đến cậu, tiếp tục cởi áo, lại kéo áo lót bên trong xuống một ít: "Anh nhìn giúp em xem."
Hoắc Chu nắm chặt tay, cúi đầu, lập tức kinh hãi.
Từ sau cổ tới xương bả vai của Lạc Thanh Hoài có một vệt đỏ thật to.
Da nó rất trắng, khiến cho vệt đỏ này lại càng thêm ghê người.
"Sao lại thế này?" Hoắc Chu giận dữ, tất cả khổ sở, bất an cùng giày vò trước đó đều hóa thành đau lòng, "Tại sao lại như vậy?"
"Không có việc gì." Lạc Thanh Hoài an ủi ngược cậu, "Không cẩn thận bị bỏng một chút."
Hốc mắt Hoắc Chu đỏ ửng, ghé miệng lại gần thật cẩn thận thổi thổi.
Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên cứng đờ cả người, vội vàng kéo quần áo lên.
"Em chậm một chút." Hoắc Chu nhìn động tác thô bạo của nó lập tức đau lòng, cẩn thận chỉnh lại quần áo nó, lại nhịn không được tức giận: "Tự em thì không thể làm bỏng vị trí này được, là ai khiến em bị bỏng? Nam sinh kia phải không?"
Cậu sắp tức chết rồi, giận nam sinh kia, lại càng giận chính mình.
Lạc Thanh Hoài bị thương, thế mà cậu lại còn bận suy nghĩ này kia.
Rõ ràng biết Lạc Thanh Hoài không phải loại người sẽ làm chuyện xấu ở WC, đáng lẽ cậu phải hỏi rõ ràng, sau đó sẽ đánh nam sinh kia một trận mới phải.
"Không phải cậu ta." Lạc Thanh Hoài xoay người lại, "Là một nữ sinh, nam sinh kia chỉ giúp em bôi thuốc thôi."
Thật ra nó muốn tìm Hoắc Chu giúp bôi thuốc, nhưng lại không muốn làm Hoắc Chu lo lắng nên mới tìm một cậu bạn học thẳng nam.
Bởi vì khuynh hướng tình dục, Lạc Thanh Hoài không có ý định cởi quần áo để bôi thuốc trước mặt nhiều người, cho nên mới tới nhà vệ sinh.
Không ngờ rằng lại trùng hợp như vậy, khiến cho Hoắc Chu thấy được.
Nhìn thấy Hoắc Chu vì hiểu lầm mà tức giận, trong lòng Lạc Thanh Hoài cũng phập phồng không ngừng.
Rốt cuộc là Hoắc Chu ghen hay là cảm thấy ghê tởm?
"Tại sao không tìm anh giúp em bôi thuốc?" Hoắc Chu lập tức hỏi.
Cậu vẫn không vui, Lạc Thanh Hoài bị thương nhưng lại không tìm cậu giúp đỡ, ngược lại đi tìm một cậu bạn học, dựa vào cái gì mà để cho người khác thấy lưng của mình?
Nam sinh kia cũng chiếm phần tốt rồi, còn dám đánh giá da Lạc Thanh Hoài trắng, đây là cái thằng đó có thể đánh giá sao?
"Bạn gái cậu ta làm em bị bỏng." Câu nói đầu tiên của Lạc Thanh Hoài đánh tan tất cả nghi ngờ trong lòng Hoắc Chu, "Không thể để cậu ta bôi thuốc cho em sao?"
Bạn gái, thẳng nam, hoàn hảo hoàn hảo.
Nhưng mà hình như có chỗ nào không đúng?
"Lần trước tại sao anh đột nhiên chạy?" Lạc Thanh Hoài giải thích rõ ràng xong, quan sát biểu tình Hoắc Chu, trưng vẻ mặt vừa vô tội vừa nghi hoặc ra hỏi.
Hoắc Chu: "Anh..."
Cậu nên nói thế nào?
Tức giận? Phẫn nộ? Khổ sở?
Lý do nào?
"Không phải anh nghĩ rằng em cùng nam sinh kia có quan hệ gì bất chính đấy chứ?" Lạc Thanh Hoài muốn làm rõ.
"Anh không phải nghĩ muốn quản chuyện của em." Trong lòng Hoắc Chu có quỷ, gấp rút giải thích: "Anh chỉ cảm thấy, cảm thấy... Hiện tại nhiệm vụ học tập nặng như vậy..."
"Không, anh có thể quản." Lạc Thanh Hoài ngắt lời Hoắc Chu.
Hoắc Chu: "Anh... Hả?"
Lạc Thanh Hoài dõi theo cậu, lặp lại: "Em nói, chuyện của em anh đều có thể quản."
Hoắc Chu không nghĩ rằng nó sẽ nói như vậy, hoàn toàn không có phòng bị gì, "Anh, anh..."
"Anh đã từng nói chúng ta là người một nhà, không phải sao?" Lạc Thanh Hoài chung quy cũng không đành lòng dồn Hoắc Chu quá tàn nhẫn, thay cậu giải vây, "Anh mặc kệ em thì ai sẽ quản em?"
Hoắc Chu nhẹ nhàng thở ra, gật mạnh đầu: "Ừ, chúng ta là người một nhà, anh đương nhiên sẽ quan tâm em"
"Kia..." Lạc Thanh Hoài còn chưa kịp nói xong một câu, đột nhiên nghe tiếng hai thầy giáo đẩy cửa vào, vội vàng ngậm chặt miệng.
Hoắc Chu trợn trừng mắt, cùng Lạc Thanh Hoài hai mặt nhìn nhau.
Hai người đứng quá gần, Hoắc Chu đột nhiên phát hiện Lạc Thanh Hoài dường như đang lén lút cao lên.
Trong trí nhớ cậu Lạc Thanh Hoài vẫn mãi đứng tới bả vai mình, bây giờ so sánh mới phát hiện ra Lạc Thanh Hoài đã cao tới chóp mũi cậu.
Thật ra đây cũng là chuyện bình thường, tuy rằng Lạc Thanh Hoài tư tưởng trưởng thành, nhưng trên thực tế vẫn nhỏ hơn Hoắc Chu hai tuổi. Nếu nó không nhảy lớp thì hiện tại vẫn là học sinh trung học, phù hợp với vóc dáng này.
Ngay sau đó, Hoắc Chu phát hiện ra vóc dáng Lạc Thanh Hoài thay đổi không ngừng.
Bởi vì Lạc Thanh Hoài lùn hơn Hoắc Chu, cho nên muốn nhìn cậu thì phải ngẩng đầu, vừa ngẩng đã lộ ra yết hầu.
Hoắc Chu nhìn chằm chằm yết hầu Lạc Thanh Hoài, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ – Hoài Bảo của cậu đã trưởng thành thành một người đàn ông.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lòng Hoắc Chu không hiểu sao lại trở nên khô nóng.
Hai thầy giáo ngoài cửa đã đi rồi, Hoắc Chu lại hoàn toàn không cảm nhận được, thẳng đến khi Lạc Thanh Hoài bắt lấy tay cậu.
"Chúng ta cũng đi thôi." Lạc Thanh Hoài nói.
Hoắc Chu âm thầm xấu hổ, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, gật đầu lung tung, vội vàng rời khỏi.
Hai người cùng nhau trở lại khu phòng học, thời điểm tách ra, Hoắc Chu theo bản năng gọi một tiếng, "Hoài Bảo."
"Dạ?" Lạc Thanh Hoài quay đầu nhìn Hoắc Chu.
Hoắc Chu muốn nói lại thôi.
Lạc Thanh Hoài như hiểu được cậu nghĩ cái gì, nói, "Buổi tối có thể phiền ca ca bôi thuốc cho em không? Em không muốn tìm..."
"Đương nhiên có thể." Hoắc Chu lập tức đồng ý, nhìn thấy khóe miệng Lạc Thanh Hoài khẽ nhếch lại phát hiện bản thân có chút thất thố, ảo não, "Anh đi học đây."
"Vâng, tạm biệt."
Lạc Thanh Hoài nhìn thấy Hoắc Chu đi vào phòng học, bản thân đi lên trên lầu.
Tới một góc, nó dừng bước, nhìn trái phải không thấy ai mới móc từ trong túi ra một viên giấy còn có dấu răng.
Lạc Thanh Hoài thật cẩn thận mở nó ra, nhìn thấy dày đặc "Lạc Thanh Hoài", nó sững sờ chớp mắt, sau đó hốc mắt đỏ ửng, ngón tay không khống chế được mà run rẩy.
Bản nháp bị vò tàn tệ run không ngừng, nhìn vô cùng mỏng manh, Lạc Thanh Hoài đột ngột xoay người, tựa đầu lên mặt tường.
Hoắc Chu đã quên mất bản thân từng viết một trang giấy toàn "Lạc Thanh Hoài", càng không nhớ rõ tờ giấy kia đã đi đâu.
Hiện tại cậu biết Lạc Thanh Hoài không thích người khác, trong lòng tràn đầy vui sướng.
"Mày lại gặp chuyện tốt?" Bàn Đôn nhìn mặt mày Hoắc Chu rạng rỡ, không hiểu được thằng nhãi thất thường này, "Sắc mặt lật còn nhanh hơn lật sách."
Hoắc Chu muốn trưng vẻ mặt nghiêm túc với Bàn Đôn, khóe miệng lại không khống chế được mà cong lên.
Cậu đành bỏ cuộc, quay lại nghiêm túc nghe giảng.
Tới tiết tự học buổi tối, Hoắc Chu chạy đi mua một tuýp thuốc bỏng, sau đó đứng dưới lầu chờ Lạc Thanh Hoài.
Lạc Thanh Hoài từ xa đã thấy Hoắc Chu, cười lộ ra hai hàm răng trắng bóng.
Mẹ nó! Sao lại đẹp mắt như thế!
Tim Hoắc Chu đập nhanh một chút: "Có chuyện gì mà vui như vậy?"
"Nhìn thấy anh là thấy vui vẻ." Lạc Thanh Hoài nói.
Ngực Hoắc Chu giật một cái, Lạc Thanh Hoài đây là có ý gì?
"Đi thôi." Lạc Thanh Hoài không cho Hoắc Chu cơ hội nghĩ nhiều, "Lưng em hơi đau."
"A?" Hoắc Chu lập tức dời lực chú ý, "Mau để anh xem."
"Chúng ta đổi qua nơi khác." Lạc Thanh Hoài tự nhiên giữ chặt tay Hoắc Chu, "Ở đây quá nhiều người."
Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Thanh Hoài kéo tay Hoắc Chu như vậy, nhưng hôm nay Hoắc Chu cảm giác cảm giác tồn tại của bàn tay nó vô cùng mạnh mẽ, làn da nơi hai người tiếp xúc nóng rực đến cháy bỏng, giống như có một ngọn lửa nhỏ len lén thiêu đốt.
Lạc Thanh Hoài không dẫn Hoắc Chu về kí túc xá mà kéo cậu ra cầu thang phía sau.
Nơi này rất gần cửa sau, nhưng bởi vì trường học khép kín mà cả năm đều không mở ra.
Cho nên bình thường có rất ít người tới đây, trên bậc thang loang lổ vệt rêu xanh.
Nơi này vô cùng yên tĩnh, so với sân trường náo nhiệt thì như thể hai thế giới riêng biệt.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Lạc Thanh Hoài cởi đồng phục, đưa lưng về phía Hoắc Chu.
Hoắc Chu nhìn thấy làn da nó dưới ánh đèn càng thêm trắng bóc cùng khỏe mạnh, đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
"Em có mang thuốc." Lạc Thanh Hoài lấy ra một tuýp thuốc bỏng.
Hoắc Chu vội vàng lấy ra tuýp mình mua, "Anh cũng mua."
Lạc Thanh Hoài cười, đem thuốc trong tay tùy tiện vứt vào thùng rác xa xa.
Hoắc Chu không nghĩ nó dứt khoát như vậy, tâm trạng không hiểu sao lại tốt hơn một chút.
Cậu cẩn thận kéo áo nhìn vùng chữ T của Lạc Thanh Hoài, vừa nhìn thấy vết đỏ kia liền thấy khó chịu.
Hoắc Chu nhíu mày, thật cẩn thận dùng tăm bông chấm thuốc mỡ, một bên dùng hết dịu dàng cả đời mà bôi thuốc, một bên không tự giác mà dẩu miệng nhẹ nhàng thổi thổi.
Cảm giác cơ thể Lạc Thanh Hoài căng cứng, Hoắc Chu vô cùng đau lòng, "Có đau không?"
"Không... À, có một chút." Giọng Lạc Thanh Hoài có chút khàn khàn.
Hoắc Chu đột nhiên lại phát hiện thêm một dấu hiệu Lạc Thanh Hoài đang trưởng thành – nó đã bước vào thời kỳ vỡ giọng, giọng dần chuyển sang khàn khàn cùng trầm thấp.
Giọng nói như vậy, không hiểu sao... nghe rất gợi cảm.
Hoắc Chu bị suy nghĩ của mình làm hoảng sợ, cuống quýt lắc lắc đầu, đem mấy ý tưởng lộn xộn đuổi khỏi não mình.
"Cảm ơn ca ca." Bôi xong thuốc, Lạc Thanh Hoài không mặc lại quần áo, cứ để vậy hong khô.
Hoắc Chu cảm giác nước bọt trong khoang miệng nuốt nhanh hơn một chút, "Không lạnh sao?"
"Chờ thuốc mỡ khô." Lạc Thanh Hoài dừng một chút, "Không lạnh, còn hơi nóng."
Hoắc Chu nhìn chóp mũi nó cũng có mồ hôi, làn da trên lưng không bị bỏng cũng hơi hồng hồng, có lẽ vẫn còn đau.
"Nhịn một chút, anh hỏi bác sĩ rồi, chờ hai ngày sau sẽ không đau nữa." Đáy mắt Hoắc Chu tràn đầy đau lòng, quả thực hận không thể đau thay Lạc Thanh Hoài.
Từ nhỏ cậu đã không thấy Lạc Thanh Hoài gặp đau, chuyện tình lần này nếu "hung thủ" là cậu học sinh kia thì Hoắc Chu nhất định sẽ đi đánh người.
Lạc Thanh Hoài nhìn cậu nghĩ sai, cảm thấy dở khóc dở cười.
Nó nóng hoàn toàn vì người bôi thuốc là Hoắc Chu.
"Đúng rồi, em quên chưa hỏi anh." Lạc Thanh Hoài chuyển đề tài, "Hôm nay anh lên lầu tìm em có chuyện gì không?"
"À, có thành tích thi cuối tháng rồi." Hoắc Chu lúc này lại có chút ngượng ngùng, "Anh, anh nghe nói em đứng thứ nhất, muốn tới nói một tiếng chúc mừng."
Lạc Thanh Hoài từ trước đến giờ đều không có cảm giác gì với việc đứng nhất, hỏi lại, "Còn anh?"
Hoắc Chu nói thành tích bản thân ra, có chút ảo não, "Tuy rằng vẫn chưa tốt nhưng anh sẽ tiếp tục cố gắng."
"Tốt lắm, tiến bộ rất nhanh rồi." Lạc Thanh Hoài bỗng nhiên cúi người ôm Hoắc Chu, "Chúc mừng ca ca... Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa chúng ta có thể cùng lớp, đúng không?"
Tim Hoắc Chu đập thật nhanh, sau một lúc lâu mới ôm lại Lạc Thanh Hoài: "Đúng vậy."
Cậu nghĩ tới việc Lạc Thanh Hoài bị người khác làm bỏng, nghĩ rằng nếu bản thân cùng lớp thì nhất định sẽ ngồi cùng bàn với nó, tuyệt đối sẽ không để người khác khiến nó bị bỏng.
Cho nên, cho dù như thế nào, cậu nhất định phải cùng lớp với Lạc Thanh Hoài.
"Em cứ tin tưởng anh." Hoắc Chu nói ra lời thề, "Anh nhất định sẽ cố gắng."
Lạc Thanh Hoài buông Hoắc Chu, cười lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu: "Em chờ anh."