Trong khoảng thời gian cô nằm viện, cô liên tục tìm cơ hội bỏ trốn,nhưng không như mong đợi của cô, mẹ chồng cùng dì Vương thay phiên nhau chăm sóc, canh chừng cô, khiến cho cô có cảm giác mình như người vô dụng, làm gì đi đâu cũng có người theo dõi.
Cho dù cô muốn đi ra ngoài, cũng có lái xe theo sát, muốn mẹ chồng cô không theo cô hay muốn rời khỏi tầm mắt của hai người họ quả thực còn khó hơn lên trời.
Nhưng nếu một người mà đã muốn ra đi, dù cho có bao nhiêu khó khăn,bao nhiêu ngăn trở cũng không thể cản nổi- Tiểu Nhược là người như vậy. Giờ phút này cô như một con sói khôn ngoan, từng giây từng phút đều nghiên cứu phương án chạy trốn.
Mà có lẽ ông trời cũng chiều lòng người đã tạo cho cô một cơ hội tốt như vậy.
Hôm đó, cô vốn không muốn bước chân ra khỏi cửa mà trên thực ra từ sau khi xuất viện cô cũng rất ít khi bước ra khỏi cửa phòng, một ngày của cô trôi qua chỉ bao gồm việc: ăn và ngắm trời đất. Nhưng hôm đó bất ngờ là Đằng Phong đến tìm cô, trên thực tế, là cô lợi dụng anh.
Đằng Phong- là một người rất cởi mở,, gần gũi chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, tiếng nói của anh lớn đến nỗi Tiểu Nhược đang ở trong phòng vẫn có thể nghe thấy, cô len lén mở cửa,đứng trên cầu thang nhìn xuống, chỉ có một mình anh? Cô trở lại phòng ngủ, đem cái túi nhỏ- thật sự là rất nhỏ, đồ của cô không nhiều lắm, thứ cô muốn mang đi chỉ có chiếc túi này. Cuối cùng, cô đến hộc tủ đầu giường, lấy ra một xấp giấy gì đó, trong mắt cô thoáng hiện lên một tia đau đớn, dù cô không muốn dùng phương thức này để kết thúc nhưng…..Bước chân cô nặng trĩu như đeo chì, dường như khoảng cách từ phòng cô đến thư phòng dài thêm ra. Thật là nực cười khi cô lại dùng cách này để kết thúc quan hệ của hai người, chấm dứt một cuộc hôn nhân mờ mịt này.
Khi cô cầm túi xách bước xuống lầu,cố chưng ra nụ cười tiêu chuẩn nhất, cất tiếng chào hỏi Đằng Phong. Đằng Phong cũng vì cô mà đến, anh cũng có nỗi khổ riêng a, anh đường đường là bác sĩ ngoại khoa thế mà giờ lại trở thành bác sĩ tâm lí:(, lại còn phải chữa bệnh cho vợ của người nào đó; mà cũng bởi cái câu nói cầu khẩn của ai kia nên anh phải hấp tấp chạy tới đây. Nếu anh không có cảm tình với cô gái nhỏ này thì dù có chết anh cũng không thèm để ý.
Vì thế, khi Tiểu Nhược chủ động nói muốn ra ngoài cho khuây khỏa, anh liền vui vẻ đồng ý, ngay cả mẹ chồng, cả dì Vương đều tán thành, nhanh chóng đuổi họ đi. Tiểu Nhược kín đáo quan sát nơi này lần cuối, ra đi không một lời từ biệt, ít nhất nơi này cũng đã để lại cho cô nhiều kí ức, chỉ có một điều rằng cuộc đời này cô sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa…
Trên đường đi, hai người gặp một công viên nhỏ, Tiểu Nhược nhìn ánh mắt sững sờ của Đằng Phong, nhỏ nhẹ ngỏ ý muốn xuống chơi:
“ Cô…công viên? Kkông phải chứ…” còn muốn vào chơi ư, anh không ngờ cô lại có những sở thích trẻ con như vậy, vừa định nói gì đó nhưng thấy không lịch sự cho lắm, nên đành nuốt vào bụng. Tiểu Nhược bật cười khanh khách,tự động đi vào mua vé, Đằng Phong bất đắc dĩ cũng đi vào theo.
Anh hối hận khi bước bào khu trò chơi này, bởi vì cái xe cáp kia, lúc đi vào mặt anh còn hồng hào thế mà đến khi bước ra lại trắng bệch mặt cắt không còn giọt máu
“Tôi không xong rồi, tôi đi uống nước đã…” Anh tùy tiện vẫy vẫy tay với Tiểu Nhược, đi đến cửa hàng bách hóa bên cạnh, trời ơi, chân anh vẫn còn run nha!
Tiểu Nhược nhìn bóng lưng anh liêu xiêu, chột dạ cười cười, ở trong lòng thầm xin lỗi anh, bởi vì anh là người tốt, bởi vì cô đã lợi dụng anh. Đằng Phong- Tôi nhất định sẽ không quên ơn anh.
Không hề lưu luyến, cô bước đi về phía ngược lại, nắm chặt túi xách, trong lòng có chút đau khổ. Cô đã chuẩn bị kĩ cho chuyến đi này, cô rất thích châu Âu, cô muốn đến Paris. Ở nơi đó có Jane, người cô đã mấy lần gọi điện tâm sự, Jane vô tình biết được ý định của cô, có nhã ý mời cô vào công ty cô ấy, trước kia cô cũng không để trong lòng, lần này cô chủ động gọi điện đề nghị với Jane, Jane liền đồng ý ngay lập tức, nói cô sớm thu xếp công việc rồi bay sang đó. Chỉ là có chút đau lòng, ba mẹ biết cô đi mà không một lời từ biệt chắc là sẽ đau khổ lắm, cô thật là bất hiếu, lớn đến từng này rồi mà vẫn khiến ba mẹ phải quan tâm lo lắng cho mình. Nhưng cô tự hứa với lòng rằng: khi cô bình tâm, khi mọi chuyện trôi qua, cô sẽ quay trở lại.
Ông trời hình như cũng muốn tiễn một con người sắp đi xa như cô- mưa đột nhiên xối xả, Tiểu Nhược không đem theo áo mưa nên ướt sũng như chuột lột.
Lúc này, cô cũng chẳng có tâm tình mà tìm chỗ trú mưa, cô bước đi cô độc trong màn mưa lạnh giá, cô bước đi trong vô thức, chẳng biết mình nên đi đâu về đâu, cô đành đến khách sạn thuê phòng. Ngày đó, trong căn phòng xa lạ, cô đã khóc đến tên tâm liệt phế. Cô không biết tại sao mình khóc, tại sao tâm mình lại đau đến vậy, cô đau vì cuộc hôn nhân trên giấy tờ ư? Đau vì đứa con chưa thành hình kia ư? Hay đau vì một người nào khác….
Bất luận là vì lý do gì, cô chỉ có thể làm một người con lưu lạc nơi xứ người, lẩn trốn tất cả- – chịu cảnh ly hương, phiêu bạt