Đêm đó, trăng bán khuyến, sương mù tụ lại, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng côn trùng đêm kêu trong cỏ cây.
Xa trong làn sương mù, ao sen lờ mờ.
Gió thổi lá sen chuyển động, mang theo từng trận ám hương, mùi nhưng không giống ban ngày thanh tân đạm nhã, mà là u mị nồng nặc, mang theo cỗ mê hoặc nhiếp hồn.
Có tiếng ca toại thủy vang lên, uyển chuyển u ám, ai cảm ngoan diễm.
Ngay ở vườn này nửa đêm không người, trên mặt nước chậm rãi sáng lên vi quang.
Xuyên qua khoảng cách từ mây mù, có thể nhìn thấy bên trong từng tầng lá sen, xuất hiện một thiếu nữ áo hồng.Thiếu nữ ngồi ở bên trong đóa hoa nở to như thủy tiên, tóc dài tán ở trên đài sen, mặt mày tinh xảo như là tiên tử từ tranh đi ra, nhưng biểu hiện bi thương, sắc mặt có chút đen.
Nàng trầm thấp ngâm nga, như khóc như oán
Mấy người đang lẳng lặng chờ đợi từ lâu đã bố trí xong trận pháp thấy cảnh này đều là lộ ra một chút ngạc nhiên.
Vốn cho là sẽ xuất hiện cương thi quái dị, không nghĩ tới đây lại còn loài giống như linh vật, thực sự là ngoài ý muốn.
Nhưng là, cô gái kia là đang làm gì?
"Hiểm ác tạo ra linh vật, nhưng cũng hợp tình hợp lý." Đường Lăng nhìn chăm chú phóng tầm mắt tới chốc lát, dùng tâm ngữ nói: "Sen sinh ở nước bùn, ma xui quỷ khiến hấp thu âm hoa dưỡng thi.
Cô gái kia chính là thủy liên ngưng linh khí biến ảo mà sinh ra, chỉ tiếc nàng lẽ ra đoan trang thông suốt, thanh nhuận như mỹ ngọc, hiện nay dĩ nhiên bị tà khí này xâm lấn, sắp dị hoá thành yêu vật."
Nói lắc đầu một cái, mặt lộ vẻ tiếc hận: "Lại như là một đóa hoa kiều diễm bị sâu gặm nhấm a..."
"Thực sự cảm thấy đáng tiếc, ngươi liền đem đứa bé kia về thu dưỡng đi a." Tiểu Bạch miêu ám muội liếc nàng một chút, dùng nắm thịt móng vuốt chạm bờ vai nàng: "Nhìn kỹ, đứa bé kia cũng thật là loại mỹ nhân, hơn nữa âm thanh cũng dễ nghe, đem thân thể nàng dưỡng cho tốt về sau ngươi tuyệt đối không chịu thiệt."
Nữ tu nào đó khuôn mặt đỏ lên: "Ta, ta nhưng là người tu đạo chính phái, mới không có yêu thích chuyện này."
"Phốc, ta lại không nói chuyện gì đó không hay, là chính ngươi hiểu lầm rồi chính phái nữ tu." Miêu che miệng châm biếm.
Bên cạnh Phà Thiện thấp giọng nói: "Đến rồi."
Hai người bọn họ nghe vậy đồng thời thu hồi vẻ mặt vui cười, đồng loạt hướng bên kia nhìn lại.
Xa xa hành lang dưới có lưu lại mấy cái đèn lồng màu vàng, mơ mơ hồ hồ chiếu lên không rõ ràng lắm, ngờ ngợ thấy trong cổng vòm có dáng người đi ra, từ thân hình xem là nữ tử, mà còn là mang thai năm sáu tháng.
Nàng mặc áo ngủ màu trắng rộng rãi, hai tay buông xuống bên người, tóc rối bù, chậm rãi đi vào trong hành lang, càng ngày càng hướng về thành hồ bên này tới gần.
Ánh đèn chiếu ra khuôn mặt của nàng, chính là cái đại thiếu nãi nãi của Đường gia.
Vị này Thiếu nãi nãi này vô tình gặp trên đường, nhưng bây giờ nhìn nàng so với trước càng tiều tụy, hơn nữa lúc này biểu hiện dại ra, hai mắt đăm đăm đi về phía bên này dáng dấp như bị mộng du, thật là có điểm...!Đáng sợ?
Ai? Chính mình khi nào thì bắt đầu sợ quỷ...!Tiểu Bạch miêu bỗng nhiên sững sờ, lắc lắc đầu, chỉ vào hướng kia nói: "Nữ nhân mang thai kia làm sao lại như bị thôi miên thế."
"Xem chừng là ta đã đoán đúng." Đường Lăng tiếp lời nói: "Kỳ thực là liên nữ kia thông qua tiếng hát và mũi hương gọi nữ nhân kia đến đây.
Cái này cũng là một loại cực đoan cao minh mị thuật.
Mà tiếng hát và mùi hương người phàm không cảm giác được, chỉ có bị người thi thuật ảnh hưởng, mà không hề hay sự thay đổi của bản thân.
Có điều...!Liên nữ tại sao phải làm như vậy đây?" Nàng quay đầu hỏi dò Phàn Thiện bên cạnh.
Phàn Thiện vẫn là ngưng thần nhìn bên kia, lạnh nhạt nói: "Kiên trì xem liền biết."
"Lẽ nào là bởi vì ma nữ trong ao kia không cách nào rởi khỏi ao, vì lẽ đó cùng liên nữ kết phường?" Câu Nguyệt ở một bên suy đoán.
Phàn Thiện suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không phải như vậy.
Trừ phi là oan hồn chết đuối trong nước, nếu không sẽ không có sự ràng buộc này, huống chi nàng là dị hóa liên quan đến thi thể." Nói xong làm như phát hiện cái gì, trầm giọng: "Các ngươi xem ao phía dưới."
Tiểu bạch miêu ẩn ở trong cành tùng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiếu nãi nãi của Đường gia đã đi tới bên cạnh ao, mà dưới rào chắn bên cạnh ao, từ trong nước chậm rãi thò ra một bóng đen.
"Là Lưu thị kia dị hóa thành ma nữ!" Đường Lăng hô khẽ một tiếng, cũng không biết là do hồi tưởng lại chuyện lúc trước, âm thanh đều còn chút run rẩy.
Ma nữ kia bò ra nửa đoạn thân thể, một tay vịn vào gạch đá bên dưới rào chắn, như thằn lằn bước đi.
Tóc của nó ngổn ngang như rong, che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra chút màu trắng xanh.
Trên người mọc đầy lớp lông màu đen, bả vai đến gáy nhưng bao trùm vẩy cá màu vàng sẫm, dưới ánh trăng trong trẻo hiện ra ánh sáng.
"Đã muốn thành thủy yêu sao..." Phàn Thiện vẻ mặt ngưng tụ lại, lẳng lặng đánh giá thấp đối phương.
Thông thường xác chết chìm muốn dị biến thành thủy yêu, ít nhất phải trải qua thời gian năm mươi năm.
Nơi này tuy là nơi dưỡng, nhưng cũng không phải vừa năm trăm năm liền bắt đầu mọc vảy.
Đến cùng là vì nguyên nhân gì...!
Mà Đường Lăng lúc này cũng thấy rõ hình dáng của bóng đen kia, chợt cảm thấy đến trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nàng trước đây tuy rằng chưa từng gặp qua yêu quái lợi hại gì, nhưng là nghe nói qua thủy yêu thứ này, cũng còn tốt may là mới chỉ dị hóa nếu đợi thêm mấy năm toàn thân đều phủ kín vảy thì quả thật là đáng sợ.
Lúc này, tiếng hát từ trong lá sen dừng lại.
Ma nữ tuy rằng hai chân còn ngâm ở trong nước, cũng đã leo lên trên được, có đến được thành ao.
Nó yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đứng cạnh ao không cảm nhận được bất kì sự nguy hiểm nào kia.
Mặc dù là ở khoảng cách rất xa rừng cây nơi này, Phàn Thiện các nàng cũng rõ ràng nhìn thấy ma nữ kia nhếch miệng cười dưới lớp tóc dài che phủ.
Nó đang cười, cười đến oán độc.
Đường Lăng bỗng nhiên vẻ mặt ngẩn ra: "Ta nghĩ, ta đại khái hiểu nó tại sao muốn hại thiếu phụ kia." Nàng nhìn khuôn mặt Đường gia Đại thiếu nãi nãi kia, cắn cắn môi, "Này Đường gia Thiếu nãi nãi lớn lên cùng với vợ nhỏ của tên tú tài kia rất giống."
"Hóa ra là như vậy." Câu Nguyệt nhẹ giọng nói: "Cô gái này quỷ oán khí quá nặng, đại khái cũng đã mất đi ý thức của người bình thường, chỉ còn dư lại cừu hận."
Đang nói chuyện, ma nữ dưới rào chắn đã có hành động.
Nó chậm rãi duỗi ra cánh tay màu đen xanh, hướng về phía cổ chân thiếu phụ bên cạnh ao.
Gần như cùng lúc đó, ám phù trên ngũ thạch ở phía Tây Nam của hồ bắt đầu phát sinh cảm ứng.
Mọi người ẩn ở trong bóng tối nín hơi chờ đợi.
Đường Lăng nắm chặt phất trần, vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm hướng kia, mắt thấy bàn tay màu đen hiện ra liền gần chạm vào trận pháp.
Lại gần một chút...!Chính là lúc này!
Ầm! Không có gì bất ngờ xảy ra, sen trong ao tạo ra tia điện nổ tung.
Ma nữ dưới ao bị một đạo ánh sáng vàng cuốn lấy, kêu lên sợ hãi thống khổ, sau một khắc nhưng bỗng nhiên quay đầu xem hướng bên này, ánh mắt giống như rắn độc, trong miệng phát sinh tiếng kêu ken két.
Phàn Thiện lập tức niệp quyết, tăng thêm ràng buộc, điện quang trong ao thoáng chốc trở nên càng thêm chói mắt, thậm chí đã có thể ngửi thấy một mùi khét!
Không ai nghĩ tới, ma nữ kia ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, cuối cùng càng là hết sức tránh thoát khỏi, phù phù một tiếng thu về trong nước, không thấy tăm hơi.
Tránh được mà chạy thoát?! Đường Lăng cùng Câu Nguyệt trợn to hai mắt, không dám tin.
Mà thiếu nãi nãi của Đường gia lúc này bị tách ra khỏi thôi miên, liền muốn ngã về phía sau.
Phàn Thiện vài bước vụt qua đến bên cạnh ao, đón được nữ tử đã hôn mê.
Còn lại một người một con mèo cũng nhanh chóng chạy tới, liếc nhìn mặt nước ngăm đen, cau mày hỏi: "Bây giờ nên làm gì?"
Phàn Thiện mím môi không nói, màu hổ phách trong đôi mắt bốc ra hàn ý khiếp người.
Nàng trở tay bố trí một tầng kết giới lên người nữ tử, nhẹ nhàng đẩy một cái, đối phương liền được bảo vệ trong một vòng tròn mang đi xa xa, nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài.
Sau đó lấy ra Bạch Chúc, kích chỉ niệm quyết khởi động trận pháp.
Cây sen bên cạnh ao lập tức hiện ra một quang trận to lớn, ánh sáng màu vàng nhạt từ hai cục đá đánh bùa tràn ra, hình thành một đường được kéo dài, vây lại toàn bộ vườn, đầu đuôi liên kết, vù một tiếng, quang bích vụt lên từ mặt đất.
Không khí đang ngưng động torng nháy mặt xao động, thiên địa biến sắc.
Người mặc áo bào màu xám trắng áo đứng ở bên cạnh ao, nắm chặt liễu đao: "Chúng ta trực tiếp động thủ."
Đường Lăng hiểu ý, lập tức đè lại phất trần trong tay,dùng sức kéo một cái.
Bên cạnh Câu Nguyệt thấy động tác của nàng vốn đang rất kinh ngạc, sau khi nàng vung một cái từ một cây phất trần rỗng ruột xuất hiện một roi dài màu hồng lân.
Nguyên lai phất trần này che giấu vũ khí, bên trong mới thật sự là vũ khí! Có điều...!
Tai tiểu bạc miêu run lên, nhớ đến cảnh tượng một nữ tử thân đạo bào thanh tú múa roi da, quả thật hòa nhã.
"Xích xà tiên?" Phàn Thiện nhưng tự nhận ra này roi, mở miệng hỏi: "Cận Thiên Tông Tễ Ngưng chân nhân là sư phụ ngươi?"
"Ồ? Tiền bối ngươi biết sư phụ ta?" Đường Lăng nháy mắt mấy cái.
"Có nghe thấy." Phàn Thiện làm như nghĩ đến chuyện không tốt, thanh sắc bất giác chìm xuống.
Đường Lăng bình tĩnh nhìn nàng, nhưng kinh ngạc từ trên khuôn mặt tuyệt đẹp kia nhìn ra "Chuyện cũ này không tốt đẹp".
Không thôi nghĩ rằng khôn đơn giản như vậy...!Liền con ngươi chuyển động, hiển nhiên cũng không biết là muốn đi nơi nào.
Sư phụ từng nói Xích xà tiên là tín vật đính ước với người yêu trước đây, đáng tiếc đối phương sau đó vì đi một chỗ rất xa tu luyện, liền dứt khoát kiên quyết rời khỏi nàng, khiến cho nàng thương tâm gần chết...!Không phải trùng hợp như vậy chứ? Thanh bào nữ tử nào đó bông nhiên trừng mắt, run run chỉ vào nử tữ trước mặt nói: "Ngài...!Ngài sẽ không phải chính là nữ nhân đã phụ chân tâm của sư phụ ta năm đó chứ?"
"Cái gì?!" Câu Nguyệt đang chú ý động tĩnh trong ao động quay đầu nhìn sang, âm điệu đều tăng cao vài độ.
"Ta không phải." Phàn Thiện mặt không hề cảm xúc trả lời, nói xong vung lên liễu đao, gọn gàng hướng về phía trước vung lên, trong nháy mắt xoay mang theo một cơn gió mạnh, ầm ầm hướng lá sen bên trong quét tới.
Phụ chân tâm của người kia? A...!Vẫn đúng là đồ lừa gạt đồ đệ..