"Ngươi......"
Thanh âm xa lạ mà lại mơ hồ vang lên bên tai.
Có ánh sáng tựa như chiếu qua làn sương mù, xuyên thấu qua bóng đêm mơ hồ, thức tỉnh thần thức nàng từ cơn ác mộng vô biên vô hạn.
Không cần, không cần lại mở mắt, không cần lại đối mặt với hết thảy đã từng làm chính mình thống khổ.
Tiểu miên hoa ôm chặt chính mình, thân thể nhỏ yếu cuộn tròn trong ánh linh quang nhu bạch.
"Ngươi là thần linh sao?"
Đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng điểm trên người nàng, sợ tới mức nàng rúm lại thân thể vốn đã co quắp của mình.
"Ta không có ác ý, ta chỉ là......"
Theo linh lực nhu hòa chậm rãi nhập thể, thanh âm nữ tử rõ ràng hơn rất nhiều.
Giọng nói lược hiện khàn khàn cùng vài phần mờ mịt và chần chờ, lại làm người cảm thấy mạc danh an tâm.
Mặc kệ đã trôi qua bao lâu, nàng trước sau nhớ rõ một ngày kia, nàng sợ hãi mở hai mắt, trông thấy một nụ cười ôn hòa như nắng ấm đầu xuân.
Đó là chút ôn nhu nàng chưa từng gặp lại từ khi mẫu thân rời đi.
Cũng là tuyệt sắc cả cuộc đời nàng chưa từng gặp qua.
......
Hồ ly trong ký ức của Úc Linh nhất định là ôn nhu nhất trên đời, ôn nhu đến mức khóe mắt khẽ cong lên kia tựa như vĩnh viễn ẩn chứa một mạt ý cười ấm áp.
Giọng nói của Chung Sở Vân rất giống hồ ly kia, giống đến mức nàng hoảng hốt trong chớp mắt —— Chung Sở Vân chính là hồ ly đối xử thực tốt với nàng kia!
Nhưng hoảng hốt qua đi, nàng liền phát hiện đây chỉ là ảo giác.
Không giống nhau, đằng sau thanh âm tương tự kia có cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Nếu muốn nói không giống nhau ở đâu, hẳn là giọng người kia thực lạnh, lạnh như đến từ hầm băng, cứng rắn không có chút độ ấm.
Hơn nữa, nữ nhân không có chút nào độ ấm này sau khi lạnh lùng cự tuyệt nàng, hờ hững xoay người đi về phòng cho khách, tiện tay đóng cửa gỗ lại, bỏ lại nàng một mình trong viện.
Một thoáng mất mát làm Úc Linh có chút mất phương hướng.
Úc Linh nghĩ, mình có lẽ hẳn là trước tìm một chỗ trốn đi, chờ đến ngày mai trời đã sáng, Chung Sở Vân chuẩn bị rời đi lại tìm nơi nào sẽ không bị người phát hiện lặng lẽ treo trên người nàng. Khi nào tới trong thành sẽ là đường ai nấy đi.
Nhưng nàng rất mất mát, mất mát đến nhất thời hai mắt hơi hơi phiếm đỏ, không biết nên giấu mình nơi nào.
Đêm thu, ánh trăng hơi lạnh, gió cũng hơi lạnh.
Dựa vào gốc quế thanh hương, thiếu nữ đã đứng thật lâu trong viện bỗng nhiên chậm rãi ngồi xổm xuống, yên lặng ôm lấy hai đầu gối, cuộn thành một khối nho nhỏ. Trên người áo lông trắng đã ố vàng sút chỉ đơn bạc mà lại to rộng, tựa hồ căn bản ủ không ấm thân hình cốt sấu như sài kia.
Nàng không tự giác cắn cắn môi, nỗ lực muốn áp xuống cơn ủy khuất đang nổi lên dưới đáy lòng kia.
Giữa cảnh im lặng, chợt nghe "Kẽo kẹt" một tiếng vang lên, phía sau ánh nến chưa tắt từ phòng cho khách hé ra từ khe cửa.
Âm thanh thình lình vang lên khiến cho Úc Linh kiếp trước dù làm gì cũng đều có thể bị phạt run rẩy một chút.
Lấy lại tinh thần rồi, tiếng chửi bậy chói tai trong trí nhớ không xuất hiện, chỉ là có người từ sau cầm ngọn nến, run rẩy chiếu rọi ra bóng hình cô ảnh nho nhỏ co quắp.
Úc Linh thoáng kinh ngạc xoay đầu lại, chỉ thấy Chung Sở Vân đã thay một thân váy ngủ màu trắng, một tay cầm giá cắm nến đã đốt một nửa, ỷ cạnh kẹt cửa nhỏ, một đôi con ngươi xinh đẹp lẳng lặng nhìn nàng.
Nhìn chăm chú như vậy làm nàng có chút mờ mịt vô thố.
"Vào đi."
Chung Sở Vân nói, mở rộng cửa phòng, xoay người đi trở về trong phòng, biến mất khỏi tầm mắt Úc Linh.
Nàng đặt giá cắm nến trở về bàn gỗ, tĩnh tọa đợi.
Không biết qua bao lâu, ngoài phòng rốt cuộc vang lên một chuỗi tiếng bước chân còn nhẹ hơn tiếng chân mèo con.
Thiếu nữ chậm rãi đi đến cạnh cửa, sợ hãi ghé cái đầu nho nhỏ vào, giương mắt nhìn, đúng lúc đối diện ánh mắt như hàn đàm sâu không thấy đáy của Chung Sở Vân bên ngọn nến.
Đầu nhỏ nháy mắt lại rụt trở về.
"Từ tiệc tối tới giờ, ngươi quan sát ta cả một đêm, hiện tại nhưng thật ra không có lá gan."
"Ngô......"
Nguyên lai mình đã sớm bại lộ sao?
Úc Linh nhíu nhíu mày, rón ra rón rén đi vào nhà, trở tay nhẹ nhàng đóng cửa, xoay người hết sức ngoan ngoãn mà đứng yên ở cạnh cửa.
"Bọn họ nói ngươi là yêu tinh trong thành tới, ta muốn đi theo ngươi, đi trong thành...... Ta không muốn ở chỗ này." Nàng nói, đầu nhỏ cúi xuống, trừ bỏ sàn nhà dưới chân có chút ẩm ướt rạn nứt cũng không dám nhìn nơi nào khác.
Trong phòng không có ai nói lời nào, ngay cả không khí cũng là trầm mặc.
Hồ ly trong trí nhớ vĩnh viễn sẽ đáp lại lời nàng, chẳng sợ chỉ là một tiếng gọi khẽ không có chút trọng lượng.
Nhưng hồ ly này thì không, hồ ly này có một khuôn mặt giống hồ ly kia như đúc, lại chỉ biết tàn nhẫn bỏ rơi nàng ở bên cửa, nghe xong nàng nói cũng hoàn toàn không có ý định đáp lại nàng, chỉ lẳng lặng nhìn thật kỹ nàng.
Trầm mặc, trong khoảng thời gian ngắn, trong khách phòng chiếu ánh nến tối tăm chỉ còn lại trầm mặc.
Nàng cho rằng bầu không khí xấu hổ như vậy ít nhất sẽ tiếp tục cho đến khi nàng thầm so sánh sự tương phản của nữ nhân này cùng hồ ly kia từ đầu đến chân một lần.
Nhưng bụng nàng không cho phép.
Chẳng sợ chưa tính đến thời gian bụng rỗng trước khi nàng trở lại thế giới trong thân thể này, từ lúc hoàng hôn đến đây đêm hôm khuya khoắt cũng đủ làm nàng một tiểu yêu vô pháp dùng linh lực tạm thời tích trữ thức ăn đói đến ngực dán vào sau lưng.
Cho nên, bụng nàng kêu lên.
Ở trong khách phòng bị xấu hổ lấp đầy, cực kỳ không đúng lúc mà kêu.
Úc Linh nan kham mím môi, thấp thấp ôm đôi tay ở trước người, không tự giác xoa bóp một chút ngón tay lạnh lẽo.
Sau một khoảng xấu hổ ngắn ngủi, nàng thấy Chung Sở Vân thu hồi ánh mắt ngắm nghía, không biết từ đâu lấy ra mấy gói nhỏ đồ vật được đóng gói tinh xảo, nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn.
Úc Linh có chút ấn tượng, trong trí nhớ vị biểu tỷ từ trong thành kia mua về không ít, gọi là chocolate, là đồ ăn vặt người thành phố thích ăn. Xé mở khối đen bên trong, từng khối nối tiếp từng khối.
Lúc ấy biểu tỷ chia cho yêu tinh trong nhà, quản gia già luôn khịt mũi coi thường đồ vật trong thành cũng nếm một ngụm, lại duy độc nàng không có phần.
Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, chớp chớp mắt, không dám tiến lên.
Chung Sở Vân thấy, đẩy nó thoáng về phía trước một ít, rồi sau đó đứng dậy đi đến mép giường ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng câu lên, tắt đi giá cắm nến trên bàn.
Căn phòng nháy mắt tối sầm xuống.
Úc Linh thấy Chung Sở Vân nhấc chăn lên giường nằm xuống.
Nàng chần chờ một hồi lâu mới dám nương ánh sáng mờ ảo thấu tiến qua giấy cửa sổ tay chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn, sờ qua một gói chocolate, khom người ngồi xổm dưới bàn, dùng đầu ngón tay ngưng tụ lại linh quang mỏng manh chiếu, lặp đi lặp lại nhìn đóng gói mấy lần, lúc này mới xé mở, nếm một ngụm.
Đồ ăn trong thành rất ngon.
Ngọt cùng đắng ở trong miệng cùng tan ra, từng chút từng chút như là tưởng niệm của nàng đối với một thế giới khác.
Nàng không khỏi nghĩ, nếu có thể sống lại một lần, nàng tuyệt không muốn lại giống như trước, sinh ra chết đi đều là một mình một người.
Nàng muốn đi bên ngoài nhìn xem, đi tới nhân gian náo nhiệt nhất trong miệng hồ ly nhìn xem.
Chỉ là nàng có thể bám trên người động vật chưa khai linh trí, lại không chắc có thể đi ra khỏi ngọn núi bị linh lực phong tàng này.
Nàng cần phải đi theo Chung Sở Vân, nếu mất dấu sẽ mất đi cơ hội tốt nhất để rời đi.
Cả tối, nàng không dám ngủ.
Bởi vì sợ một giấc ngủ dậy sẽ không thấy yêu tinh từ trong thành tới này, cho nên ôm đầu gối ngồi xổm dưới cửa sổ ngồi cả đêm.
Ngoài cửa sổ sắc trời còn chưa sáng, trong nhà gà trống đã kêu hai đợt.
Thiếu nữ súc ở bên cửa sổ, mơ mơ màng màng chống lại cơn buồn ngủ, đầu nhỏ nặng trĩu gác trên đầu gối, bộ dáng như sắp gục xuống. Hai bím tóc buộc thấp như cây chổi, quét tới quét lui trên cánh tay tế gầy.
Trên bàn chocolate ăn xong rồi, giấy gói rơi rụng bên chân nàng, mỗi một tờ đều bị gấp phẳng.
Cửa sổ bị người nhẹ nhàng đẩy ra kia, nắng sớm mùa thu từ đỉnh đầu chiếu vào.
Úc Linh bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa giương mắt liền đụng phải một đôi con ngươi xa lạ rồi lại hết sức quen thuộc.
Sau một thoáng ngắn ngủi đối diện, nàng nhếch đôi môi có chút khô, vừa định nói gì liền mơ hồ nghe thấy được tiếng chửi bậy của Úc Đường đợi không được nàng hầu hạ đã gân cổ lên tìm người.
Ký ức không tốt lại lần nữa cuộn trào trong óc, nàng nỗ lực cuộn tròn người lại, đôi mắt nhìn phía Chung Sở Vân nhiều vài phần khẩn cầu.
Chung Sở Vân nhíu nhíu mày: "Là đang gọi ngươi?"
Úc Linh không trả lời, chỉ thật cẩn thận vươn tay nhẹ nhàng kéo lại góc váy Chung Sở Vân, đôi mắt phiếm hồng lộ ra một tia quật cường không thể thỏa hiệp.
"Dẫn ta đi đi, xin ngươi......"
Chung Sở Vân không khỏi nhìn phía ngoài cửa sổ.
Im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Úc Linh vội vàng đáp: "Úc Linh, lục lạc linh! Mẹ ta nói, miên hoa như chúng ta cả đời chính là vì kết linh nở bông tơ, cho nên......"
"Biết." Chung Sở Vân lạnh nhạt nói.
"......" Úc Linh biết mình bị người ghét bỏ là dong dài, cắn cắn môi, cúi thấp mặt.
Chung Sở Vân: "Ta không phải không thể mang ngươi đi, nhưng ngươi biết hôm nay cùng ta rời đi nơi đây có ý nghĩa là gì không?"
Úc Linh: "Cái gì cũng được, chỉ cần ngươi chịu dẫn ta đi!"
Úc Linh ánh mắt thập phần kiên định, nàng gắt gao nắm chặt váy Chung Sở Vân, phảng phất chỉ cần không buông tay, mình liền sẽ không bị vị này khách quý từ bên ngoài tới lưu tại nơi này.
Sau một trận trầm mặc, Chung Sở Vân nhàn nhạt "Ân" một tiếng, buông xuống ánh mắt chuyển hướng về phía đôi tay nhỏ đang nắm chặt váy ngủ của mình đến nhăn dúm dó.
Thiếu nữ thần sắc nao nao, vội vàng buông tay ra, dịch về phía người bên cạnh, đỡ vách tường đứng dậy, hướng về Chung Sở Vân cúi người thật sâu. Mở miệng muốn nói lời cảm tạ, rồi lại sợ thanh âm chính mình sẽ quấy nhiễu sự thanh tịnh của "Ân nhân", cuối cùng chỉ dán vách tường, ngoan ngoãn đứng thẳng bên cánh cửa mình đã đứng đêm qua hồi lâu, an tĩnh nhìn Chung Sở Vân rửa mặt xong thay quần áo, không nhanh không chậm mà xếp dọn một cái rương màu trắng thật lớn.
Ngoài phòng chợt có tiếng bước chân lại đây.
Thanh âm trong trí nhớ làm Úc Linh quen thuộc mà lại sợ hãi từ ngoài phòng truyền đến.
Nàng hoảng sợ, vội hóa thành một đóa miên hoa, theo bản năng muốn tìm một góc kín giấu đi, lại không ngờ bị Chung Sở Vân vớt lại, linh lực trên đầu ngón tay xuất ra, liền lại mạnh mẽ biến nàng trở lại hình người.
"Ô......" Úc Linh một lần nữa dán vách tường, ngồi xổm xuống thân mình ôm lấy chính mình nhỏ nhỏ gầy gầy.
Ngoài phòng thanh âm Úc Đường cách cửa phòng đóng chặt truyền tiến vào, làm cho nàng không dám thở mạnh, giờ phút này thấy Chung Sở Vân định tiến lên mở cửa, vội vàng lại một lần duỗi tay túm chặt góc váy nàng, liều mạng lắc đầu.
Chung Sở Vân chần chờ một lát, cuối cùng chỉ đứng yên ở trước cửa, vẫn chưa mở cửa phòng.
"Chung cô nương đêm qua nghỉ tạm có ổn không?"
"Ân."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Ngoài phòng Úc Đường ậm ừ trong chốc lát, có chút lấy lòng mà cười nói, "Chung cô nương cần phải ăn sớm một chút, ta bảo người đưa tới cho ngươi?"
"Không cần, ta chuẩn bị đi."
"Ách, vậy...... Lời hôm qua ông nội của ta nói, chính là giữa ngươi và ta...... Khụ, Chung cô nương không suy xét một chút?"
"Đêm qua ta đã nói thập phần rõ ràng, việc này không cần suy xét, hết thảy ấn theo kế hoạch lúc trước định ra là được."
"A, ha hả, không sao không sao." Úc Đường cười xấu hổ cực kỳ, trong lòng như có không cam lòng rồi lại rõ ràng không dám mở miệng.
Mấy giây xấu hổ sau, hắn thanh thanh giọng, lại một lần mở miệng: "Vậy, vậy Chung cô nương suy nghĩ một đêm, cuối cùng chọn vị muội muội nào của ta?"
Úc Linh nghe vậy, vươn cổ, ngẩng đầu lên tới, có chút mờ mịt mà nhìn Chung Sở Vân đứng cạnh cửa. Phát hiện ánh mắt Chung Sở Vân cũng vừa lúc đảo qua trên người nàng, nàng không khỏi chớp chớp đôi mắt tò mò.
Giây tiếp theo, Chung Sở Vân nhàn nhạt đáp lời Úc Đường ở ngoài phòng: "Đêm qua thấy một đóa tiểu miên hoa Úc Linh, rất hợp ý ta."
"Cái gì?! Thứ kia tiểu......" Giọng Úc Đường nâng lên không biết bao nhiêu lần, nhưng cách gọi tiểu tiện kia rốt cuộc vẫn bị hắn nuốt trở về bụng, "Nha đầu kia a, nàng, nàng không quá thích hợp đi?"
"Sao không thích hợp? Không phải huyết mạch Úc gia ngươi, hay không phải yêu tinh Mộc tộc ngươi?"
"...... Đều không phải, chỉ là, chỉ là nha đầu này còn nhỏ, nàng...... Nàng quá nhỏ, xa nhà không được...... Chuyện này, thật sự, thật không thích hợp."
"Đúng không?" Chung Sở Vân rũ mi nhìn phía Úc Linh, "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Nha đầu kia ở bên trong?" Úc Đường rõ ràng có tức giận.
Úc Linh khẩn trương đến trừng lớn hai mắt, rõ ràng mở ra miệng, lời nói lại như nghẹn ở cổ họng, nửa chữ cũng không thể nói ra.
Nàng rốt cuộc vẫn sợ.
Cái "nhà" này để lại cho nàng bóng ma, làm nàng giờ này khắc này sợ hãi đến như một người câm.
Nhưng Chung Sở Vân lại hỏi lại một lần: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
Lúc này đây, Úc Linh thấy được trong mắt Chung Sở Vân không vui.
"Nàng còn nhỏ, nàng cũng chưa thành niên, loại sự tình này như thế nào có thể để một hài tử đi......" Úc Đường nói, ra vẻ "Đại ca", rống lên với Úc Linh trong phòng, "Úc Linh ngươi ra đây! Ai cho ngươi chạy loạn khắp nơi? Chung cô nương cần nghỉ ngơi, ngươi quấy rầy người ta làm cái gì?!"
Nàng đột nhiên nhận ra, nếu mình hiện tại không dám mở miệng, như vậy Chung Sở Vân thật sự sẽ không lại giúp mình.
"Ta tuổi, ngày hôm qua hẳn là lễ thành niên của ta......" Úc Linh nói, hai mắt không khỏi đỏ lên, "Chỉ là mọi người đều đã quên."
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi cho ta......"
"Đến tuổi rồi, là nàng đi." Chung Sở Vân cắt đứt lời nói của Úc Đường ngoài phòng, ngữ khí lạnh băng đến không thể ngăn cản.
"Chính là......"
"Chuyện này ngươi tình ta nguyện, Mộc tộc là muốn dạy Hồ tộc ta lựa chọn như thế nào sao?"
Ngữ khí Chung Sở Vân thập phần bình đạm, lại khiến Úc Đường đến nay vẫn chưa thể đi vào trong phòng á khẩu không trả lời được, cuối cùng chỉ có thể cười làm lành hai tiếng, nghẹn một bụng hỏa khí xoay người rời đi.
Tên kia ngày thường nhưng không ít lần hoành hành ngang ngược trên núi, Úc Linh vẫn là lần đầu nhìn thấy người có thể làm hắn liền lời cũng không dám nói, nhất thời vừa mừng vừa sợ, nhìn Chung Sở Vân trong mắt đều có thêm vài phần sùng bái.
"Không sao." Chung Sở Vân nói, sờ sờ đầu Úc Linh.
Úc Linh theo bản năng rụt rụt cổ, giương mắt nhìn Chung Sở Vân đã trở về mép giường, nhanh chóng sắp dọn xong rương hành lý.
Chung Sở Vân đứng dậy, nói với Úc Linh một câu: "Đi thôi."
Ngữ khí đã không hề lạnh băng tựa đêm qua.
Có trong chớp mắt, Úc Linh bỗng nhiên cảm thấy Chung Sở Vân trước mắt tựa như giống hồ ly trong trí nhớ kia như đúc.
Nhưng nàng biết đó chỉ là ảo giác.
Vạn hạnh chính là, nàng phải rời khỏi nơi này, chuyện này chắc chắn là chân thật.
Chẳng qua......
Chuyện ngươi tình ta nguyện mà Chung Sở Vân nhắc đến kia có vẻ cực kỳ quan trọng với Mộc tộc.
Sẽ là chuyện gì đâu?
Hy vọng không phải là chuyện gì quá khó khăn......
Úc Linh nghĩ đến đây, không khỏi cắn cắn móng tay, lâm vào một cơn sợ hãi nho nhỏ.
—— nàng là vì giúp ta nên mới lựa chọn ta, ta ngàn vạn không thể làm hỏng việc.