Tiểu Miên Hoa

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Không, ta chỉ thích sủi cảo luộc." Trước mắt người nói, khóe miệng giương lên nét cười ý vị không rõ, "Gói mang đi, quét mã hay là tiền mặt?"

Người này giới tính nam, dáng người cao gầy, mang một đôi mắt đào hoa bảy phần tương tự với Chung Sở Vân, bộ dạng có thể nói là xuất chúng ngang bằng, chỉ cần gặp qua một lần sẽ không dễ quên đi.

Chung Sở Thiên —— "Ác duyên trời giáng" Úc Linh một lòng muốn chạy thoát lại không hề dự đoán trước mà một lần nữa đứng trước mặt nàng.

"Ngẩn ra sao? Miên hoa." Ngón tay thon dài của Chung Sở Thiên hơi cong lại, đốt ngón tay trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn.

"Quét...... Quét mã là được." Úc Linh ngơ ngác đáp lời, không khỏi đứng dậy, nhất thời chỉ cảm thấy máu khắp toàn thân đều đông lại.

Nàng theo bản năng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Giờ này khắc này, đang dừng lại bên đường còn không phải là chiếc xe trắng đã đưa nàng từ Tích Tuyền Sơn ra tới sao?

Thành phố lớn như vậy, nàng chỉ là một đóa miên hoa linh lực thấp kém đến mức người khác cũng chưa chắc có thể cảm ứng được đến, sao có thể bị bọn họ tìm thấy a?

Nàng nên trốn sao?

Luận tu vi, luận thân thể, luận sức lực, tựa hồ đều không có khả năng chạy thoát thành công.

Thế nhưng nơi này là thành thị của nhân loại, yêu tinh phải tuân thủ quá nhiều quy định, tu vi dù cao cũng không được dùng trước mặt nhân loại.

Cho nên, nàng hẳn nên la to, phòng ngừa mình bị bọn họ mang đi sao?

Úc Linh nghĩ, chỉ thấy Chung Sở Thiên đã quét xong mã.

Từ phòng nghỉ vang lên một tiếng thông báo đã nhận được tiền, Lý tỷ thực mau từ trong phòng đi ra.

Lý tỷ vừa tỉnh ngủ, vừa ra khỏi cửa liền thấy Úc Linh đang đứng trước quầy thu ngân vẫn không nhúc nhích, đầu cúi xuống, ánh mắt trốn tránh.

Không khí trước mắt quá mức vi diệu, Lý tỷ ngây người, mờ mịt hỏi: "Tiểu Úc a, sao lại đứng ở kia? Khách muốn ăn gì a?"

Úc Linh há miệng thở dốc, vừa định nói chuyện, liền bị Chung Sở Thiên giành trước một bước.

"Rau hẹ trứng gà, sủi cảo luộc, gói mang đi, cảm ơn."

"Rau hẹ trứng gà của quán chúng tôi hấp sẽ ngon hơn." Lý tỷ nhắc nhở theo thói quen.

"Phải là sủi cảo luộc." Chung Sở Thiên nói, ánh mắt lại lần nữa nhìn phía Úc Linh.

"Cũng đúng, cũng vẫn ngon." Lý tỷ đáp lời, xoay người đi đến phòng bếp.

Úc Linh không tự giác lui về phía sau hai bước, phía sau lưng chạm tới vách tường lạnh lẽo, cảm giác lạnh xuyên thấu qua xiêm y đơn bạc làm nàng hơi nhăn lại mi.

Chung Sở Thiên: "Tỷ của ta nói, ngươi nghĩ gì có thể nói thẳng, nàng sẽ tôn trọng mong muốn của ngươi hết mức có thể, không cần thiết không nói một tiếng mà chạy, làm cho mọi người đều thực xấu hổ."

Úc Linh cắn cắn môi, nhỏ giọng nói thầm nói: "Vì sao các ngươi có thể tìm được ta a......"

"Không cần quá khinh thường hồ ly a, tiểu miên hoa." Chung Sở Thiên nói, thu hồi gương mặt tươi cười, dựa vào quầy thu ngân than một tiếng, dư quang liếc về phía Úc Linh, nhàn nhạt nói, "Thu dọn đồ vật, cùng tỷ của ta trở về đi."

"Không!" Úc Linh lắc lắc đầu, vô cùng nhỏ giọng lại vô cùng nghiêm túc mà nói, "Lén cầm tù yêu tinh là phạm pháp, các ngươi không có quyền nhốt ta lại!"

"Tỷ của ta không nhốt ngươi lại."

"Có, có nhốt! Nàng tịch thu chứng minh thư của ta, mỗi ngày nuôi ta trong nhà chỉ vì muốn đợi một ngày bắt ta gả cho ngươi!" Úc Linh nhỏ giọng nói, nói tới đây, nhịn không được cắn răng lẩm bẩm một câu, "Ta không cần, Mộc tộc nhiều nữ tử như vậy, nhiều người muốn được gả lại đây, các ngươi vì sao không thể đổi người đâu?"

"Tiểu muội muội, nói lý đi." Chung Sở Thiên bất đắc dĩ nói, "Ngươi không muốn gả, ta cũng không một hai phải cưới ngươi đi?"

"Một khi đã như vậy, ta đây hiện tại sống rất tốt, ăn ở không lo, vì sao muốn cùng các ngươi đi a?" Úc Linh nói, trừng lớn đôi mắt vô tội.

"Ta nào biết tỷ của ta suy nghĩ cái gì, nàng đã tìm ngươi vài ngày." Chung Sở Thiên nói, đứng thẳng thân mình, hít sâu một hơi, nói, "Dù sao hôm nay nói gì đi nữa ngươi đều phải trở về."

Úc Linh vừa nghe thấy, có chút nóng nảy: "Ngươi, ngươi không nên ép ta, ta sẽ kêu lên a!"

Chung Sở Thiên chẳng hề để ý: "Ngươi kêu a."

Úc Linh cắn răng cảnh cáo nói: "Ngươi đừng mặc kê ta a, ta sẽ nói ngươi là lưu manh, ngươi...... Ngươi là bọn buôn người! Ta...... Ta hét rất to!"

Âm lượng tiểu miên hoa thấp thấp, ngữ khí lúng túng, nói ra không có nửa điểm tự tin, càng đừng nói có khả năng thuyết phục người.

"Ngươi nói ngươi nói, ngươi cứ nói đi." Chung Sở Thiên nói, từ trên người lấy ra một quyển sổ nhỏ màu đỏ, ném lên mặt bàn, ung dung nói, "Dù sao tên của ngươi cũng có ở sổ hộ khẩu đây, chúng ta hiện tại xem như người một nhà, ngươi có bịa đặt như thế nào đi nữa, ta da mặt dày, không sợ giải thích cho người khác."

"...... Cái, cái gì là sổ hộ khẩu."

"Không phải người một nhà, không vào cùng một sổ đâu."

Úc Linh hít ngược một hơi khí lạnh.

Nàng chưa từng nghĩ tới, ở trong thành thị của nhân loại, ngoài chứng minh thư lại còn có sổ hộ khẩu như vậy.

Xong rồi, nàng bị hai hồ ly kia ăn chết.

......

Ngày tự do thứ bảy, dưới ánh mắt bất đắc dĩ lại tiếc hận của Lý tỷ, Úc Linh bị Chung Sở Thiên dẫn về xe Chung Sở Vân.

Úc Linh xem như biết vì sao Chung Sở Vân lại muốn bảo Chung Sở Thiên gia hỏa này vào đón nàng.

Hồ ly nam này có một khuôn mặt siêu dễ dàng khiến người khác yêu thích, nói dối lại hoàn toàn không cần chuẩn bị bản thảo, chỉ cần đứng ở đó, thoáng động động môi, đã ra cả một thiên lời nói nhảm cảm động thấu trời xanh.

Hắn không những nói mình là biểu ca của nàng, còn nói nàng là học sinh học đúp lớp , lần trước thành tích không lý tưởng, tâm thái suy sụp, cãi nhau với trong nhà một trận lớn, lúc này mới không nói một tiếng rời nhà trốn đi.

Cái gì học đúp lớp rồi không lý tưởng, Úc Linh cũng không hiểu, nhưng nàng phát hiện Lý tỷ sau khi nghe xong trong mắt tràn đầy khiếp sợ, liền biết hồ ly miệng đầy dối trá kia tuyệt đối đang nói bậy về nàng.

Bởi vì địa chỉ trên chứng minh thư trùng với sổ hộ khẩu, Úc Linh biết mình hết đường chối cãi, chỉ có thể nghe Lý tỷ tận tình khuyên bảo mà đồng ý về nhà nhất định học tập chăm chỉ.

Rời đi, Úc Linh không ồn cũng không nháo, chỉ đưa Lý tỷ quần áo đã gấp gọn gàng, đặt trên sô pha ở phòng nghỉ.

Chiếc xe trắng quen mắt đã đỗ bên ngoài thật lâu.

Úc Linh ngồi trên ghế phụ, trong tay còn ôm một hộp sủi cảo rau hẹ trứng gà.

Nàng sợ hãi mà nhìn thoáng qua Chung Sở Vân ở bên trái, thấy người kia mặt mày lạnh băng, liền như mắc tội lớn mà cúi thấp đầu nhỏ.

Xe hướng tới một phương Úc Linh hoàn toàn không quen thuộc, Chung Sở Thiên ở ghế sau ăn xong sủi cảo, cả xe đều là mùi rau hẹ trứng gà.

Úc Linh nhìn chằm chằm hộp sủi cảo trong tay trong chốc lát, không khỏi tò mò, Chung Sở Thiên ở phía sau ăn ngon miệng như vậy, giữa trưa hiển nhiên là không ăn gì, như vậy...... Chung Sở Vân ăn chưa?

Hẳn là chưa, bằng không Chung Sở Thiên mua hai phần sủi cảo, còn đưa một phần cho nàng làm gì?

Không thể là cho nàng ăn đi? Nàng đã ăn trưa.

Úc Linh nghĩ, nhất thời siết chặt hơn hộp cơm nhựa trong tay.

"Ngươi, ngươi ăn chưa?" Úc Linh nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

"Chưa." Chung Sở Vân nhàn nhạt đáp.

"Ngô...... Vậy, vậy ngươi muốn ăn không?" Úc Linh lại hỏi, "Ta ăn rồi, đây là tên phía sau mua cho ngươi."

Chung Sở Thiên nghe xong không vui: "Cái gì là ' tên phía sau ' a? Ta không xứng có được tên họ sao?"

Hồ ly miệng đầy nói dối còn xứng có được tên họ sao?

Úc Linh cắn môi dưới, giận dỗi không phản ứng, chỉ tiếp tục nhìn Chung Sở Vân nhỏ giọng nói: "Sủi cảo là ta gói, nhân cũng là ta mới vừa học trộn."

Chung Sở Vân không khỏi cong cong môi, nói: "Trở về sẽ ăn."

"Ân." Úc Linh gật gật đầu, ngón tay không tự giác siết chặt chiếc đũa dùng một lần, sau mấy giây trầm mặc, lại nhỏ giọng nói thầm một câu, "Lý tỷ đã nói qua, sủi cảo rau hẹ trứng gà hấp ăn ngon hơn, nhưng tên phía sau nhất định phải luộc."

Chung Sở Vân nghe xong, theo lời Úc Linh, thuận miệng hỏi một câu: "Vì sao không hấp?"

"Làm gì?" Chung Sở Thiên cắn chặt răng, "Phải là sủi cảo luộc! Sủi cảo hấp ăn khô a!"

"Hơi nước từ rau hẹ trứng gà là quá đủ."

"Phải luộc!"

"Chính là rau hẹ trứng gà hơi nước đã quá đủ, luộc ra sẽ bị nhão, hai loại ta đều đã ăn qua, xác thật hấp ngon hơn a!"

"Ta mặc kệ, phải luộc!"

Úc Linh phát hiện hồ ly căn bản không nói lý, nhất thời chỉ mím lại cái miệng nhỏ, ủy khuất ba ba mà nhìn phía ngoài cửa sổ.

Chung Sở Vân nghĩ nghĩ, nói: "Lần sau liền thử hấp xem."

"Ân!" Úc Linh nghe xong, vội vàng cao hứng gật gật đầu.

Chung Sở Thiên bất mãn nói: "Tỷ, khuỷu tay ngươi quẹo ra ngoài!"

Chung Sở Vân: "Ngươi mấy tuổi?"

Chung Sở Thiên: "......"

Úc Linh nghe Chung Sở Vân nói như vậy, vội vàng quay đầu xoay người trừng mắt nhìn Chung Sở Thiên một cái, trên mặt tràn đầy "Dào dạt đắc ý" bốn chữ to.

Chung Sở Thiên mắt trợn trắng, phun ra một ngụm hờn dỗi, không nói nữa.

Xe đi được nửa đường, Chung Sở Thiên xuống trước.

Trong không gian không lớn bớt đi một tên có thể thở dốc, điều này làm cho không khí vốn là thập phần xấu hổ lại trở nên xấu hổ thêm vài phần.

Như vậy làm Úc Linh chột dạ đến một đôi mắt đều không biết nên hướng chỗ nào, lông mi thật dài như cây quạt nhỏ, theo đôi mắt chớp không ngừng,

Không bao lâu, cảnh sắc chung quanh dần dần quen thuộc lên, đầu đường đã từng bị nàng bỏ lại xa xa lại một lần ánh vào mi mắt nàng.

Từ cửa hàng sủi cảo về gara ngầm của tiểu khu, thế nhưng không đủ để nàng bắt đầu say xe.

Úc Linh cho rằng thành thị rất lớn, mình đã đi rất xa, trên thực tế toàn bộ đều là một ảo giác.

Chỉ là trách cứ đã đoán trước vẫn luôn không đến, nàng giống như lúc vừa tới vậy, bám sát theo Chung Sở Vân đi thang máy lên lầu quen thuộc.

Trong lối đi chật hẹp, đèn cảm ứng vốn đã hỏng bỗng nhiên sáng lên.

Úc Linh theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt một cái, không dám hỏi nhiều, chỉ theo Chung Sở Vân đi vào gian phòng không lớn nọ.

Úc Linh cúi đầu nhìn lại, dép bông trên mặt đất vẫn là đôi dép nàng đi trước khi rời bỏ.

Nàng yên lặng đổi dép lê, trở tay đóng lại cửa phòng, rón ra rón rén đi theo Chung Sở Vân vào phòng ngủ.

Nàng cho rằng đệm của mình hẳn đã bị thu hồi rồi.

Nàng cho rằng Chung Sở Vân hẳn sẽ kiếm một cái bình hoa mới cho nàng.

Nhưng vừa vào nhà, nàng thấy một cái giường mới thật xa lạ.

Đó là một cái giường hai tầng, thang lầu ở phía bên phải, bên dưới tầng dưới còn có mấy cái ngăn kéo nhỏ lùn lùn, trên dưới đều trải khăn trải giường sạch sẽ cùng chăn thật dày.

Mà bộ áo ngủ nàng không mang đi, giờ này khắc này đã bị trải trên gối ở giường trên.

Đây là hồ ly xấu tính mua cho nàng sao?

Úc Linh bưng sủi cảo trong tay, nhất thời có chút không biết làm gì mà nhìn Chung Sở Vân.

Chung Sở Vân đi đến mép giường ngồi xuống, mắt cá chân nhẹ nhàng chạm chạm ngăn kéo dưới giường: "Về sau đồ của ngươi đều để nơi này, ngươi có thể ngủ ở trên."

"Ta......" Úc Linh há miệng thở dốc, lại không có thể nói nên lời.

"Ngươi muốn cái gì, không muốn cái gì, có thể nói thẳng." Chung Sở Vân nói, khẽ thở dài một tiếng, "Nếu ta đã đưa ngươi từ Mộc tộc tới, ta sẽ không mặc kệ ngươi."

Úc Linh cắn cắn môi, nói: "Ta không gả chồng......"

Nàng nói, rũ xuống mặt mày.

Mấy giây lặng im sau, nàng nghe được một tiếng trả lời.

"Ta không ép ngươi."

Thanh âm kia dường như khói nhẹ, ôn nhu đến phảng phất như là người trong giấc mộng của nàng.

Truyện Chữ Hay