Rời nhà trốn đi luôn cần thu xếp hành lý.
Nhưng miên hoa mới từ trong nhà rời đi đến thành phố lớn lại không có hành lý gì để thu xếp.
Ngày thứ hai, Úc Linh nhìn từ trên xuống dưới nhà của Chung Sở Vân tìm một vòng, cuối cùng cũng chỉ cất đi vài vật linh tinh không đáng giá vào cái tay nải nhỏ rách nát của mình.
Rốt cuộc trộm tiền tài của người là không đúng, thân là một đóa miên hoa phúc hậu, Úc Linh biết mình tuyệt đối không thể làm như vậy.
Nàng thề với trời, cuối cùng những gì nàng mang đi đều không đáng giá.
Nàng tin tưởng vững chắc vài thứ kia dù bị ném vào thùng rác, Chung Sở Vân cũng sẽ không phát hiện, chẳng sợ thật sự phát hiện cũng nhất định sẽ không đau lòng.
Tỷ như......
Bao nilon ngày thường dùng để lót thùng rác, Úc Linh lặng lẽ trộm đi ba cái.
Tăm xỉa răng ở trong phòng bếp cơ hồ không ai dùng đến, Úc Linh lặng lẽ lấy đi mười cây.
Còn có khăn giấy ướt dưới bàn trà phòng khách quá thời hạn hơn hai năm, Chung Sở Vân chưa bao giờ dùng tới, nàng lặng lẽ rút đi một xấp nhỏ.
Đúng rồi, hộp khoai lát tối hôm qua vừa ăn xong, sáng nay Chung Sở Vân ra cửa đã quên vứt đi, Úc Linh cũng thuận tay rửa rửa, thật cẩn thận giấu vào cái tay nải nhỏ rách nát của mình.
Úc Linh nghĩ, đồ vật nàng chuẩn bị mang đi đã quá ít ỏi, ngày gần đây nàng mỗi ngày giúp Chung Sở Vân giặt quần áo nấu cơm quét tước vệ sinh, cũng nên xứng với chi phí ăn ở mấy ngày nay cùng mấy thứ rách nát kia.
Thu xếp xong, Úc Linh khép hờ của nhà, theo thang máy đi vào gara ngầm, giấu tay nải nhỏ rách nát tới một góc nhỏ kín đáo.
Trong góc có một chiếc xe hơi nhỏ màu đỏ, xe đã tích một tầng bụi thật dày, rõ ràng thật lâu không động tới.
Tay nải giấu ở dưới xe, khẳng định không ai có thể thấy.
Tiểu miên hoa thông minh nghĩ như vậy, xoay người nhảy nhót về đến nhà, bắt đầu nghiên cứu đường trốn đi.
Cửa phòng khách có chút cũ kỹ, tiếng mở cửa khá lớn dễ dàng đánh thức Chung Sở Vân.
Cửa sổ phòng ngủ tuy rằng mở ra không ồn nhưng gió đêm một khi theo cửa sổ tiến vào, không khéo sẽ nhiễu người yên giấc.
Cửa sổ phòng khách không tồi, mở rất êm cũng sẽ không có gió thổi vào phòng ngủ.
Chỉ là chờ tới khi xuống đến mặt đất, nàng còn phải vòng về gara ngầm lấy hành lý, nhưng chuyện này không thành vấn đề.
Miên hoa có thể ở trong núi chạy khắp nơi sẽ không để ý vài bước này đâu.
Giữa trưa, Úc Linh nấu một chén mì dùng đồ ăn thừa chiều qua giống mọi khi.
Cơm trưa ăn xong, Úc Linh nghiêm túc quét khắp nhà một hồi, nhân tiện lau sạch sẽ giày của Chung Sở Vân một lần.
Nàng nghĩ, mặc kệ xuất phát từ động cơ như thế nào, Chung Sở Vân gần đây vẫn luôn đối với nàng thực tốt cũng là sự thật, hiện giờ nàng muốn đi, không có gì có thể báo đáp, chỉ có thể lại vì Chung Sở Vân thu dọn một chút ngôi nhà vốn đã rất sạch sẽ này.
Thu dọn xong nhà, Úc Linh lấy ra một tờ giấy trắng, nắm chặt cây bút lông, chuẩn bị một phong thư để lại cho Chung Sở Vân trước lúc rời đi để xin lỗi.
Một giờ sau, trang giấy vốn là trắng tinh đã đầy những vết mực không đếm được.
Úc Linh cảm giác mình nói quá nhiều, mà Chung Sở Vân hẳn là không thèm để ý cũng không muốn nghe.
Cho nên đến cuối cùng, nàng chỉ xé xuống phần cuối trang còn có thể coi là sạch sẽ, viết xuống một câu xin lỗi đơn giản nhất.
Tầm bốn rưỡi, sắc trời ngoài cửa sổ ám trầm xuống dưới, rõ ràng vẫn là buổi chiều lại như sắp vào đêm.
Thoạt nhìn, bên ngoài sắp mưa.
Úc Linh không thích trời mưa, mỗi một đóa miên hoa đều không quá thích trời mưa, đặc biệt là vào mùa hoa, ngày mưa sẽ làm miên hoa không nở được tốt.
Tuy rằng nàng đã không phải một đóa miên hoa bình thường nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ghét ngày mưa.
Huống chi, nàng sở dĩ đã bị tách ra khỏi Lâm Song chính là bởi vì một cơn giông tố không thể hiểu được.
Sắc trời càng thêm âm trầm làm Úc Linh không khỏi lo âu.
Ước chừng là vào giờ, theo một tiếng sấm vang, ngoài cửa sổ mưa to rào rào trút xuống, cuồng phong thổi vù vù.
Úc Linh ngẩn người trong chốc lát, vội vàng đứng dậy, đóng lại cửa sổ phòng khách, phòng ngủ cùng phòng bếp chắn lại cơn mưa lớn đột nhiên tới.
Cửa sổ khép chặt rồi, chỉ thấy gạch lát nền cạnh cửa phòng khách, tủ bát phòng bếp cùng với án thư phòng ngủ tất cả đều ướt một mảng lớn.
Úc Linh cầm giẻ nghiêm túc lau mấy chỗ trên sạch sẽ, sau lại không tự giác đi đến bên cửa sổ phòng khách, đôi tay áp lên tầng cửa kính thật dày kia, như suy tư gì nhìn phía dưới lầu.
Trận mưa này quá lớn, nước mưa tầm tã trút xuống, thường thường vang lên một tiếng sấm rền, cả thành phố đều trở nên mông lung.
Trên đường người đi bộ không nhiều lắm, có người trốn vào quán nhỏ bên phố, có người che đầu chạy, có người cầm ô che mưa cũng ướt nửa thân mình, bước chân hết sức gấp gáp.
Nơi xa xe cộ bắt đầu đi chậm lại, trên đường, xe sớm đã bật lên đèn.
Úc Linh đứng bên cửa sổ phát ngốc đã lâu, một tia chớp xẹt qua chân trời ám trầm, một tiếng sấm ầm vang theo sát sau đó, nháy mắt sợ tới mức nàng giật mình, xoay người chạy về bên cạnh sô pha.
Nàng ôm hai đầu gối ngồi ở trên sô pha, lần đầu tiên có chút hy vọng Chung Sở Vân hồ ly xấu tính kia có thể ở bên.
Úc Linh co rúm lại một hồi lâu, khi nàng lấy lại tinh thần, phát hiện thời gian đã không còn sớm liền lại vội vàng chạy vào phòng bếp chuẩn bị nấu cơm tối.
Chiều hôm đó, Chung Sở Vân về nhà muộn hơn nửa giờ so với ngày thường.
Nấu xong đồ ăn, Úc Linh vẫn luôn ngồi xổm cạnh cửa, vừa nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc liền vội vàng đứng dậy mở cửa phòng, ló đầu ra phía ngoài thăm dò, hướng về phía Chung Sở Vân còn chưa đi đến trước cửa chớp chớp mắt.
Úc Linh: "Hôm nay sao muộn vậy?"
Chung Sở Vân hơi hơi sửng sốt, giải thích: "Mưa lớn chút, tắc đường."
Úc Linh gật gật đầu, vội vàng vì Chung Sở Vân né ra khỏi cửa.
Nàng nói: "Mưa quá đáng sợ, bên ngoài vẫn luôn có sấm sét......"
Chung Sở Vân cúi người cởi giày cao gót, giương mắt hỏi: "Ngươi sợ cái đó?"
Úc Linh cắn cắn môi dưới, nói: "Chúng ta ở cao như vậy có thể bị sét đánh sao?"
"Lầu không cao, hơn nữa trong thành đều có cột thu lôi." Chung Sở Vân nói, hơi hơi cong lên khóe môi, đi qua bên cạnh Úc Linh, nhàn nhạt nói, "Đừng nói chỉ là một cơn giông tố tầm thường, nếu yêu tinh muốn độ kiếp đều phải đi vào trong núi."
"Cái thứ lôi kiếp kia, không chịu không được sao?"
"Ngươi nói đi?"
"Hẳn là không được......"
"Ân."
Úc Linh bẹp bẹp miệng, tiến phòng bếp xới hai chén cơm, cầm chiếc đũa ngồi trước bàn.
Thực mau, Chung Sở Vân thay xong áo ngủ, dùng một dây buộc tóc buộc gọn mái tóc dài, ngồi bên cạnh Úc Linh, tiếp nhận chiếc đũa trong tay nàng.
Úc Linh vừa muốn bắt đầu ăn, liền nghe thấy Chung Sở Vân sâu kín hỏi một câu.
"Tay nải của ngươi đâu?"
"Ân...... Vứt rồi."
"Sao bỗng nhiên vứt?" Chung Sở Vân nhàn nhạt hỏi.
"Mưa quá đột ngột, trong nhà ướt hết, ta nghĩ dù sao cũng đã bẩn, dứt khoát quét dọn trong nhà hết một lượt." Úc Linh nói, vùi đầu ăn một ngụm cơm, nhai mấy cái mới tiếp tục nói, "Lúc quét dọn, ta thấy mấy thứ trong bao đã rách nát liền thuận tay vứt đi."
"Nga." Chung Sở Vân đáp lời, không hề hỏi thêm cái gì.
Úc Linh vùi đầu ăn một hồi lâu, bỗng nhiên nhịn không được ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chung Sở Vân một cái.
Chung Sở Vân đã nhận ra ánh mắt nàng, nâng mi hỏi: "Làm sao vậy?"
Úc Linh mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay đồ ăn được không?"
Chung Sở Vân "Ân" một tiếng.
Không có phản ứng gì hơn, chỉ là "Ân" một tiếng.
Úc Linh không khỏi nghĩ, nếu đêm nay mưa ngoài cửa sổ có thể dừng lại, nàng muốn đi.
Nói thật, nàng nhiều ít có chút luyến tiếc.
Không phải luyến tiếc cuộc sống an nhàn những ngày nay, mà luyến tiếc hồ ly xấu tính giống hệt Lâm Song nhưng vĩnh viễn chỉ có bộ mặt lạnh băng kia.
Úc Linh cũng không biết chính mình vì sao lại luyến tiếc.
Rõ ràng hồ ly xấu tính trừ bỏ khuôn mặt cũng không có chỗ nào giống Lâm Song.
Rõ ràng hồ ly xấu tính lạnh như băng, không thích nghe người khác nói cũng không thích nói với người khác.
Rõ ràng hồ ly xấu tính nhất định cái gì ngon cũng từng nếm qua, căn bản sẽ không để ý tới đồ ăn nàng dụng tâm nấu mỗi ngày.
Nhưng nàng lại rất luyến tiếc.
Có lẽ......
Có lẽ là bởi vì, trên đời này người từng săn sóc nàng không nhiều lắm, hồ ly xấu tính này xem như một trong số đó đi.
Mặc kệ thế nào nàng cũng phải đi, không đi sẽ trở thành vợ người khác.
Nàng đời này dù có phải gả cho người khác cũng phải là người mình thích.
Cho nên nàng muốn vĩnh biệt hồ ly xấu tính.
Úc Linh nghĩ, trầm mặc ăn xong bữa tối.
Nàng như ngày thường, chủ động tự giác rửa nồi cùng chén đũa, lại không nói một tiếng xách giày cao gót Chung Sở Vân đi hôm nay vào phòng vệ sinh giặt sạch.
"Ngươi không cần......"
"Không phiền!" Úc Linh nói, cong mi cười cười với Chung Sở Vân.
Chung Sở Vân thấy, vào phòng bếp bưng cái mâm, trở lại bàn trà, cầm lấy dao gọt hoa quả đi gọt trái cây.
Úc Linh lau khô đôi tay đi đến trước sô pha, chỉ thấy trên bàn trà có một mâm táo bị cắt thành từng miếng từng miếng, trên quả táo cắm mấy cây tăm xỉa răng.
Chung Sở Vân dựa ngồi ở trên sô pha, cũng không có vẻ muốn ăn.
Úc Linh ngồi vào sô pha xem TV một lát, đang xem thì thấy Chung Sở Vân đứng dậy trở về phòng ngủ.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt không tự giác nhìn táo trên bàn trà đã có chút ngả vàng, trầm tư một lúc ngắn ngủi, trong lòng không khỏi ấm áp, cúi người cầm lên mâm, từng ngụm từng ngụm ăn.
Đêm hôm đó, Úc Linh nằm trên đệm giả bộ ngủ thật lâu.
Ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm, nàng giả vờ không an ổn, Chung Sở Vân hình như cũng ngủ không an ổn.
Mưa to ước chừng ngừng lúc hơn giờ sáng.
Úc Linh dựng lỗ tai nghe trong chốc lát, trên giường nhịp thở của Chung Sở Vân dần trở nên đều đều, hẳn là đã ngủ say.
Nàng thật cẩn thận bò dậy, bàn chân trơn bóng hóa thành bông tơ mềm mại, đạp lên mặt đất không phát ra chút thanh âm.
Tiểu miên hoa chuẩn bị trốn đi, lặng lẽ đi tới móc áo ở góc phòng ngủ Chung Sở Vân dùng để treo túi xách, vội vã lấy ra ví từ túi, lại tìm chứng minh thư của mình trong ví.
Vào lúc nàng chuẩn bị cất mọi thứ trong túi xách về chỗ cũ, mắt lại liếc thấy chứng minh thư của Chung Sở Vân.
Trong ảnh Chung Sở Vân xõa mái tóc đen sau người, khóe miệng thoáng gợn lên, dường như bóng dáng cố nhân......
Một khắc hoảng hốt, Úc Linh yên lặng thả lại chứng minh thư vào túi.
Nàng ngồi trên sô pha phòng khách trầm tư một hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu, lấy ra tờ giấy từ trong áo ngủ, dùng ly nước nhẹ nhàng đè trên bàn trà.
Úc Linh đứng dậy, hít sâu một hơi, hóa thành một đóa miên hoa, chui ra từ cửa sổ vừa mở, theo gió bay xuống dưới lầu.
Vĩnh biệt, hồ ly nàng nhận nhầm.
Tự do, miên hoa dũng cảm!
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đều biết, chụp ảnh chứng minh thư không được nhuộm tóc, hồ ly lại phải nhuộm tóc mới có thể chụp ảnh đúng quy định.