Tiểu Ma Y Chín Tuổi

quyển 1 chương 37: hoàng thất long đằng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đều tản ra đi, chẳng qua chỉ là một mâu thuẫn nhỏ, cần gì phải xé ra to chứ” Thiếu niên Lam bào vẫn không nói chuyện đột nhiên đi lên phía trước, tiếng nói của hắn trầm thấp, ôn nhu, thanh nhã, thật là dễ nghe.

Lạc Ánh Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, đến khi nhĩn rõ khuôn mặt tuấn dật, ôn hòa ấy, tâm thần không khỏi hốt hoảng, không còn tàn khốc như lúc trước mà lập tức trở nên mềm mại, đáng yêu: “Xin hỏi, công tử là?” Lạc Ánh Tuyết cười yếu ớt, thanh âm uyển chuyển nhẹ nhàng như vũng nước mùa xuân.

Khóe môi Chỉ Yên khẽ nâng, đôi mắt trong suốt, sáng ngời hiện lên một tia châm chọc: Háo sắc! (lời tác giả: Ho ho, có vẻ như người nào đó cũng đã từng háo sắc qua.)

Thân hình thiếu niên lam bào, thon dài, cân xứng, hờ hững đứng nơi đó nhưng lại lộ ra khí thế không thể xem thường. Tóc đen vấn cao, làn da trắng nõn gần như trong suốt, đôi con ngươi màu xanh như ngọc lục bảo, thản nhiên chăm chú nhìn vào mọi người, giống như một biển tri thức uyên bác, sâu thẳm, chói mắt, nhìn qua giống như rất ôn nhu nhưng lại ẩn giấu một cỗ xa cách, cự tuyệt người đến gần.

“Sa Long, vị này là xá muội, chuyện vừa rồi xem như là một chút hiểu lầm nhỏ.” Bạc môi khẽ nâng, gợi nên một độ cong xinh đẹp. Thiếu niên chuyển từ thần sắc ôn nhu lúc trước trở nên nghiêm túc, đứng đắn, trong khoảnh khắc đã mê đảo hàn vạn thiếu nữ.

(cách xưng hô khiêm tốn khi giới thiệu muội muội của mình với người khác)

Oanh, Sa, Sa Long?

Là Sa Long nào? Hoàng tử Long Đằng cũng gọi là Sa Long… Ách, chắc không phải là cùng một người chứ?

Mọi người ngạc nhiên, trừng lớn mắt, bộ dạng không dám tin. Ôi trời, thiếu niên này chính là hoàng tử Long Đằng?

Một khắc trước Lạc Ánh Tuyết còn tươi cười trong suốt, một khắc sau lại ngây ra như phỗng, tương đối chịu đả kích đứng tại chỗ. Sa Long, hoàng tử, xá muội... Nàng, vậy mà nàng lại có quan hệ với hoàng thất Long Đằng! Nhưng vừa rồi mình còn uy hiếp nàng... Xoát, một cái, sắc mặt Lạc Ánh Tuyết trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy không ngừng, xong rồi…

“Không biết Lạc gia các ngươi so với Long Đằng quốc thì như thế nào?” Sa Toa hừ lạnh một tiếng, uốn éo thắt lưng, vươn tay cướp lấy tinh hạch mộc hệ tam giai trên tay Lạc Ánh Tuyết: “Không phục thì hoan nghênh người tùy lúc có thể đến tìm ta, còn có, nàng là muội muội của ta, nếu làm nàng bị thương một phần, ta sẽ khiến toàn bộ Lạc gia các ngươi chôn cùng. Chúng ta đi thôi!”

Hung hăng ném lại một câu, tử y thiếu nữ lôi kéo Chỉ Yên đi về phía trước, thiếu niên lam bào theo sát sau lưng hai người. Trên sân, mọi người chứng kiến đều dại ra, thẳng đến khi bóng dáng bọn họ biến mất thật lâu, mọi người mới có thể hồi phục lại tinh thần. Vẻ mặt Lạc Ánh Tuyết vặn vẹo, sâu trong mắt tràn ngập ý tứ thô bạo, hai tay nắm chặt, trên mặt hiện rõ sự điên cuồng, bất chấp…

“Tay của ngươi có thể bỏ ra được rồi.” Đi đến một góc, Chỉ Yên đột nhiên đột nhiên dừng lại, nhìn vẻ mặt nhiệt tình của Sa Toa đọc nhấn từng chữ.”

“Oa, tiểu muội muội ngay cả tức giận mà cũng dễ thương như vậy, tỷ tỷ rất thích.” Vẻ mặt Sa Toa hưng phấn, hai mắt tỏa sáng dừng trên người Chỉ Yên, một đôi móng vuốt sói không ngừng chà đạp hai má mềm mại, bầu bĩnh của Chỉ Yên.

Chỉ Yên vẻ mặt hắc tuyến, đôi mày thanh tú nhíu lại, không hờn giận nói: “Đừng để ta nói lần thứ hai, mời ngươi cách xa ta một chút.”

Ánh mắt Sa Long híp lại, lúc này mới thật sự đánh giá lại đứa nhỏ trước mặt. Người bình thường khi biết được thân phận của bọn họ đều nịnh nịnh nọt nọt, nhưng nàng lại trưng ra một bộ không kiên nhẫn, loại phản ứng này, khiến hắn cảm thấy thật ngoài ý muốn.

Đôi môi mềm mại, hồng hồng, khuôn mặt yêu kiều mềm mại như hoa, một đôi mắt sáng trong, linh hoạt, giảo hoạt tràn đầy tinh thần, thỉnh thoảng lóe ra tia sáng trí tuệ. Toàn thân lộ ra một cỗ khí thế không thể nói nên lời, chỉ thản nhiên đứng đó nhưng lại khiến người khác cảm nhận được một loại cảm giác thần bí, thu hút.

Hô hấp của Sa Long căng thẳng, trong mắt nổi lên sự kinh diễm. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một đứa nhỏ tinh xảo, đặc biệt như vậy. Cái loại hồn nhiên mang theo tao nhã và bình tĩnh này, cái loại lạnh nhạt xa cách từ trong xương này, khiến cho người khác ngay từ ánh mắt đầu tiên đã nhịn không được muốn lại gần.

“Ngô, không cần nhỏ mọn như vậy đâu, tỷ tỷ không chạm vào ngươi là được chứ gì.” Sa Toa bĩu môi, không cam lòng buông móng vuốt sói, ánh mắt vẫn như cũ dừng lại trên người Chỉ Yên: “Muội muội muốn đi chỗ nào? Tỷ tỷ đi cùng với ngươi được không?”

“U Lam học viện.” Chỉ Yên thản nhiên nhìn lướt qua thiếu niên đối diện, nói ngắn gọn.

“Ách, muội muội muốn đi U Lam học viện tìm người, hay là?” Vẻ mặt Sa Toa khó hiểu hỏi.

“Báo danh.” Chỉ Yên thật không biết nói gì, đến U Lam học viện trừ báo danh thì còn có chuyện gì khác nữa sao.

A, Sa Toa và Sa Long đồng loạt nâng mắt, ánh mắt giống như đèn pha dừng trên người Chỉ Yên. Nàng muốn đi U Lam học viện báo danh? Nhưng vì sao bọn họ lại không cảm giác được nửa phần tinh lực trên người của nàng? Đứa nhỏ này không phải đang nói giỡn chứ?

“Không biết tiểu cô nương có thể cho tại hạ biết phương danh?” Sa Long không biết khi nào đã đến trước mặt của Chỉ Yên, đôi con ngươi như ngọc lục bảo thâm thúy nhìn nàng, vẻ mặt chân thành, giọng nói cũng êm tai lạ thường.

“Lãnh Chỉ Yên, các ngươi có thể gọi ta là Yên Nhi cũng được.” Lui về sau từng bước, kéo dài khoảng cách giữ hai người, Chỉ Yên thản nhiên nói.

“Lãnh Chỉ Yên, Yên Nhi, tên này thật dễ nghe. Ta gọi là Sa Toa, hắn là Sa Long. Sau này chúng ta chính là bằng hữu, ngươi yên tâm, có ta che chở, sẽ không có ai dám ức hiếp ngươi nữa.” Sa Toa vẻ mặt nghiêm túc, nhiệt tình lôi kéo tay Chỉ Yên, sau đó ba người đơn giản giới thiệu về nhau, xong mới nhanh chóng đến U Lam học viện.

Ngày mồng chín tháng chín đến ngày mười một tháng chín, ba ngày này là ngày U Lam học viện tổ chức chiêu sinh. Bốn ngày sau sẽ dán thông báo quy trình khảo hạch, năm ngày sau sẽ chính thức khảo hạch.

Tại hiện trường, chật chội, toàn người là người, người đến báo danh đứng xếp thành hơn mười hàng dài, liếc mắt một cái, trường hợp này nhìn có vẻ rất đồ sộ. Nhờ phúc của hai người Sa Long, lúc Chỉ Yên báo danh xong cũng chưa đến thời gian một phút.

“Ha, giờ chúng ta đến nơi nào đi dạo đây?” Sau khi báo danh xong, Sa Toa vui sướng lôi kéo tay Chỉ Yên, trưng cầu ý kiến.

“Không được, ta muốn tìm khách điếm nghỉ ngơi.” Chỉ Yên lắc đầu, không hứng thú.

“Bây giờ khách điếm ở đây, chỗ nào cũng đã kín người, hết chỗ, nếu ngươi không chê, vậy thì đến chỗ chúng ta đi.” Ánh mắt Sa Long ôn hòa, thân thiết, nhìn Chỉ Yên nhẹ giọng nói.

“Cái gì ghét bỏ chứ, Yên Nhi là loại người này sao? Đi, ta mang ngươi đi đến chỗ bọn ta, đến lúc đó, ngươi cứ tùy tiện chọn một phòng là được.” Không đợi Chỉ Yên trả lời, Sa Toa đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chạy về phía trước.

Không đến hai mươi phút, dưới sự dẫn dắt của Sa Toa, Chỉ Yên đã đứng trước một tòa nhà độc lập. Chỗ này nhà cao cửa rộng, trong viện rộng rãi, hoa tươi vô số, không quá xa hoa, lại an nhàn yên tĩnh, vô cùng thích hợp.

Chỉ Yên chọn một gian phòng cách nơi ở hai huynh muội Sa Toa xa một chút để ở lại. Sau khi vào phòng, đóng kỹ cửa phòng, Chỉ Yên lập tức lắc mình tiến vào vòng tay càn khôn.

Ngây người ở Vân Vụ sơn nửa tháng, hơn nữa còn mất thời gian mười ngày đi đường, ngắn ngủi thời gian một tháng, trong vòng tay càn khôn đã xảy ra biến đổi vô cùng lớn. Nước ao trong suốt, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy đáy. Khu trồng dược thảo, dưới sự ươm dưỡng hung hãn của linh khí đã phát triển gấp đôi, công hiệu của dược liệu cũng tăng lên mấy bậc.

Còn Dạ Quang thảo và cổ mộc, cành lá càng thêm sum xuê, xanh biếc, ban đầu thân cây cổ mộc chỉ có năm mươi thước, nay lại phát triển đến gần trăm thước, hầu như trở thành điểm trụ của vòng tay càng khôn.

Dạ Quang thảo bám vào cổ mộc cũng dài thêm mấy thân nhánh, quang tố nồng đậm, mặc dù không phải ở trong chỗ tối nhưng vẫn ẩn ẩn lóe sáng, trong không gian sương mù càng lóa mắt. Thân cỏ dài nhỏ, mềm dẻo, ngắn ngủn chỉ trong một tháng đã dài ra gấp năm, sáu lần, tuổi cũng tăng đến sáu mươi năm, tin rằng không bao lâu sau có thể đạt tới trăm năm.

Trong không khí, trừ sương mù màu trắng mờ, còn len lõi những màu sắc khác. Màu xanh của sinh mệnh lực của thực vật, màu sắc tinh hoa của hoa cỏ, bởi vì có quan hệ đặc thù với vòng tay càn khôn mới càng hiện ra rõ ràng mà lại không dễ biến mất...

Truyện Chữ Hay