Chương
“Thì sinh chứ sao nữa, tạm thời em đừng nghĩ ngợi gì cả, cứ nghỉ ngơi trước đĩ, mọi chuyện cứ để anh lo”
“Nhưng mà …”Vân Hạ không biết bây giờ nên làm thế nào.
Cô cũng không ngờ rằng mình lại dính bầu, lần đó mới xác định quen anh ta, trong một lần hai người quá nôn nóng, không dùng biện pháp an toàn, sau đó cô cũng, quên mất, không mua thuốc uống. Không ngờ thế mà dính được.
Tự nhiên nghĩ đến chuyện trong bụng có một sinh linh đang từ từ lớn lên, tự nhiên cô lại có phần mong, đợi, hai bàn tay cứ thế mà vuốt ve phần bụng dưới đang phẳng lỳ của mình.
Thứ mà cô lăn tăn ngay lúc này là thái độ của anh đối với cái thai này như thế nào, người đàn ông này có lúc rất quan tâm cô, nhưng có lúc lại rất lạnh nhạt, cô không biết anh ta rỐt cuộc muốn như thế nào?
Với cả hiện tại bây giờ anh ta cũng đang rất ham chơi, nếu có con vào thì có làm anh ta trưởng thành mỘt chút hay không? Anh ta có làm đủ trách nhiệm của một người ba đối với con mình không?
Cô không chắc!
“Không phải lo lắng gì hết, em cứ nghỉ ngơi trước đi, lắt nữa anh mang cháo lên cho em”” Vương Đình Trường để cho Vân Hạ nằm lên giường anh ta nghỉ ngơi, sau đó anh ta đi xuống dưới nhà, tiếp tục ăn cơm.
Thật ra anh ta đang muốn yên lặng để tiếp nhận thông tin này.
Bên dưới bà Hương và Mai ngay lập tức đi vào bếp chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ và hầm một nồi cháo loãng, sau đó cùng ăn cơm với mỌi người.
“Mới đầu năm mà nhộn nhịp quá, nào chúng ta nâng ly chúc mừng năm mới đi” Ông Thông đứng lên, trên tay cầm một ly rượu nói với mọi người.
Mọi người đồng loạt nâng ly chúc mừng năm mới, hai đứa nhỏ uống sữa, phụ nữ uống nước cam còn những người đàn ông ngồi trên bàn đều uống rượu.
Nhìn một bàn ăn đầy thức ăn, mả Vân Hạ lại không được ăn, bình thường cô thích ăn hải sản như vậy, mà bây giờ có cưa và tôm cô cũng không được ăn, tự nhiên bây giờ có cua và tôm cô cũng không được ăn, tự nhiên Vương Đình Trường cũng không muốn ăn nỮa.Anh ta uống hết ly rượu rồi xin phép đứng dậy đi lên phòng trong sự ngơ ngác bật ngửa của người nhà. Bình thường anh ta không bao giờ chê rượu, đặc biệt là đám đông như ngày hôm nay, vậy mà bây giờ lại không ăn nữa, dừng cuộc chơi.
Có phải biết mình sắp làm ba nên bị sốc không?
Thiên Từ cũng phải rửa mắt mà nhìn, bình thường, không phải là cà phất cà phơ lắm sao, nay nghiêm túc vậy, chẳng lẽ ông chú của cậu bị cái thai làm cho ám ảnh ả?
Đúng là yếu bóng vía!
Thiên An thì vẫn vô tư như vậy, ngồi tận hưởng mấy.
cái càng cua mà baba bóc cho, không cần quan tâm đến sự đời. Từ hôm qua tới giờ, cô bé đã nhận được rất nhiều tiền lì xì từ mọi người, thậm chí ngủ cũng ôm tiền lì xì ngủ. Thiên Từ khinh thường ra mặt, mấy đồng bạc như vậy mà đã cười không khép được miệng rồi, nông cạn thật sự!
‘Vương Đình Trường cũng không đi lên phòng mà đi thẳng lên sân thượng. anh ta cần yên tĩnh để sắp xếp đống hỗn độn trong đầu.
Thấy nhà ông Thông có chuyện vui, ông Hào ăn cơm xong thì xin phép đi về nhà nghỉ ngơi.
Chiều hôm đó, bà Hương gọi bác sĩ Bắc đến khám cho Vân Hạ, đầu năm mà phiền người ta sớm như vậy bà cũng rất ngại nhưng không có cách nào khác, có thể trong bụng cô ấy đã có đứa cháu nội của bà.
Đúng như dự đoán,Vân Hạ đã mang thai, được gần hai tháng tuổi.
Cả nhà đã vui càng vui hơn, nhưng mỌi người lại không thấy Vương Đình Trường đâu cả, lúc ăn cơm anh ta đi lên phòng trước rồi, mà sao bây giờ lại không thấy đầu nữa?
Lại trốn đi chơi đâu nữa rồi?