Không thể tự lừa mình dối người thêm, thật ra y vẫn chịu nỗi nhớ thương dằn vặt ấy, nước mắt lũ lượt trào khỏi hốc mắt, Sở Khanh suy sụp quỳ xuống: "Con xin lỗi sư tôn..."
"Không sao hết, sư tôn chưa từng trách con." Sở Yến cũng ướt khóe mi nói khẽ, "Ngược lại, là sư tôn không bảo vệ được con, đã để con chịu khổ bị thương."
Nước mắt đẫm mặt, Sở Khanh lắc đầu: "Không phải, không phải như thế..."
"Lại đây, sư tôn nhìn xem."
Sở Yến nói rất kìm chế, kết quả tiểu ma vương nhà y chẳng nhúc nhích quỳ trên sàn khóc.
"Sở Khanh, lại đây, sư tôn nhìn xem."
Năm mươi năm không gặp, cũng không biết tiểu ma vương nhà y trông thế nào? Sừng ma đã xinh đẹp ngạo nghễ rồi chứ? Có cao hơn hay cơ bụng gợi cảm hơn không?
Sở Khanh khóc không kìm được, cuối cùng vẫn là Sở Yến tiến lên ngồi xổm trước mặt hắn, nâng mặt hắn lên hôn xuống: "Không khóc."
Ôm lấy, cảm nhận sự sống, cảm nhận sự ấm áp, Sở Khanh nhanh chóng ngừng khóc.
Hắn hôn vừa gấp gáp vừa tham lam, tiên khí đã lâu ngày không gặp khiến cả người hắn sống dậy.
Dòng nước ấm quen thuộc chảy trong cơ thể, hắn ngậm môi Sở Yến mổ lại hôn, cuối cùng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại trong khoang miệng người kia, mút mát từng chút, cuốn nhẹ từng hồi.
Lúc tách ra, hai người đều đỏ mặt, thở dốc.
Năm mươi hai năm, hơn mười bảy ngàn ngày, chia xa thời gian dài như vậy sao có thể bù lấp bằng nụ hôn mười mấy phút?Vì vậy chẳng được mấy giây Sở Khanh lại nâng hai má của sư tôn hắn bắt đầu gặm môi dưới của đối phương: "Tại sao bên ngoài không bày kết giới?"
Ngẩng đầu đón nhận tình yêu của tiểu ma vương nhà y, Sở Yến yêu chiều xoa đầu hắn: "Sợ con không dám về nhà."
Thương yêu thẳng thắn khiến Sở Khanh lại rướm nước mắt: "Vậy, vậy có người tập kích thì phải làm sao...! Quá nguy hiểm!"
"Sư tôn không yếu như vậy, sẽ đánh thắng." Sở Yến cười khẽ, dùng đốt ngón trỏ lau nước mắt ở má hắn.
"Vậy sao còn ngày một gầy hơn?! Sắc mặt tái như vậy nữa!" Vừa lo vừa giận đồng thời cảm thấy tự trách, cảm xúc ngay lúc đó của Sở Khanh có thể nói là ngũ vị tạp trần, "Người bị bệnh thật sao?"
Sở Yến bất đắc dĩ nói: "Thật giả cái gì?"
"Lão ma y nói bọn họ sắp chọn tiên tôn mới."
"Không tốt ư? Nếu vậy sư tôn có thể dẫn con cao chạy xa bay."
Không biết có phải sư tôn đang đùa hay không, Sở Khanh lẩm bẩm: "Thế nào cũng được, chỉ cần ở bên sư tôn..."
"Không bệnh, đừng lo, nghỉ dưỡng vài hôm là được." Không muốn hắn lo lắng, Sở Yến cam đoan.
"Không phải bệnh, vậy là vì để cho con mấy cái đó?" Chỉ băng giám, có ngốc nghếch chậm tiêu hơn Sở Khanh cũng biết những bình máu kia là dự trữ vì hắn.
"Đó là cách bổ sung tiên khí nhanh nhất." Sở Yến không phủ nhận, sau đó lộ vẻ vui mừng, "Nhưng xem ra là ta đã nghĩ nhiều, cơ thể con thích ứng rất tốt, hơn nữa không mất kiểm soát."
Sở Yến không nhắc còn đỡ, y vừa nhắc, Sở Khanh lập tức không nhịn được mà òa khóc, vừa tủi thân vừa khó chịu:
"Không có thích ứng! Con không thích cơ thể con bây giờ!"
"Con không cảm nhận được chút tiên khí nào hết, là một tên ma vô cùng độc ác!"
"Mỗi ngày đều rất khó chịu, phát tình càng khó chịu hơn, khó chịu đến mất sắp chết..."
"Không ngày nào con không nhớ sư tôn, nhưng không gặp được cũng không hôn được, còn không có tiên khí, con không thích..."
Không phàn nàn một đại nam nhân như hắn khóc sướt mướt, Sở Yến chỉ đau lòng ôm hắn vào lòng, vỗ lưng hắn an ủi: "Sao ra ngoài rèn luyện nhiều năm, về nhà lại thành bé mít ướt thế này?"
Sở Khanh khóc nức nở, nói: "Bởi vì bên ngoài không có sư tôn, không có ai thương."
Lời này vừa thốt ra cũng làm chóp mũi Sở Yến cay xè: có thể tưởng tượng được tiểu ma vương của y ở bên ngoài chịu bao khổ sở mà y chẳng nỡ để hắn chịu.
Đều tại y là sư tôn nhưng không thể bảo vệ người mình yêu nhất, không thể bỏ lại chúng sinh cùng trách nhiệm và gông xiềng trên vị trí kia vì tiểu ma vương của y bất chấp tất cả.
Sở Yến nghĩ, có lẽ y không thể nào tiếp nhận mọi đau khổ và tủi thân tiểu ma vương nhà y đã chịu những năm qua trong một lần, vì vậy y lại kề đến chặn môi của hắn.
Lần này, tiểu ma vương nhà y bế ngang y lên đặt lên giường, sau đó đáp những cái hôn nồng cháy mà thành kính lên khắp người y.
Năm mươi năm đối với tiên nhân hay ma tộc có thể sống mấy ngàn tuổi không tính là dài, nhưng chung quy là ngàn vạn đêm thâu trằn trọc khó ngủ, vậy nên hai người đều không che giấu nỗi nhớ nhung và dục vọng của mình.
"Sở Khanh của chúng ta lớn rồi, sừng ma đã dài như vậy..." Sở Khanh nắm sừng ma lộ ra vì tình dục của tiểu ma vương nhà y, mơn trớn lên xuống.
Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, quần áo bị trút xuống từng lớp.
Thấy rõ vết thương suýt chí mạng trên người Sở Khanh, Sở Yến không kìm được nước mắt.
Không một tiếng động, lặng im mà kìm chế.
Sư tôn vô địch trong lòng hắn rơi nước mắt bởi vì mấy vết sẹo không còn đau của hắn, trong đầu Sở Khanh hiện lên câu nói của lão ma y: sư tôn ngươi yêu ngươi hơn ngươi tưởng tượng đấy.
Trong khi tay Sở Yến từ từ đi xuống dọc vết sẹo trước ngực hắn, y chậm rãi rót tiên khí thuần hậu vào.
Biết Sở Yến vì để cho vết thương của hắn có thể nhanh lành hơn, nhưng Sở Khanh gạt tay đối phương ra, đưa đến bên môi hôn.
Cắn nhẹ đầu ngón tay của Sở Yến, hắn nói: "Vẫn còn một cách."
Thở hổn hển, gương mặt trắng nõn của Sở Yến nhuộm lên màu đỏ rực: "Nói, bắt đầu dòm ngó cơ thể sư tôn từ lúc nào?"
"Con không biết." Sở Khanh nghiêm túc nghĩ một hồi, sau cùng lại lắc đầu, "Hình như từ lần tiên nghĩ đến sư tôn, là về sau không bỏ được nữa."
Ở cái tuổi không biết gì, phát hiện ban đêm Sở Yến sẽ xông vào giấc mơ của hắn cùng hắn trầm luân, sau khi phóng thích, từ đầu đến cuối chỉ có mình Sở Yến.