Sở Khanh tự mình vượt qua kì phát tình cảm bản thân như sống lại từ trong biển khổ.
Trần đời chắc chắc không có gì khó khăn hơn trải qua kì phát tình mà không có sư tôn ở bên, vậy nên bây giờ hắn là mạnh nhất vũ trụ!
Có lần đầu tiên, hắn còn tưởng những lần tiếp theo sẽ gần tương tự, nhưng thực tế không phải vậy.
Mỗi một lần kì phát tình, hắn lại càng nhớ nhung Sở Yến nhiều hơn trước.
Hắn đã có thể quen với thức ăn không hợp khẩu vị hắn của Ma giới, nhưng ban đêm vẫn sẽ mơ thấy cảnh tượng Sở Yến chờ hắn tan làm cùng đi ăn khuya.
Hắn đã mặc kệ người khác có nhìn chằm chằm hắn khi mặc quần áo Ma tộc lộ cánh tay không, nhưng lúc nhìn thấy thợ may vẫn sẽ nhớ hồi lễ trưởng thành Sở Yến hỏi hắn không chọn lễ phục màu sắc vui vẻ chút ư.
Cả khi chải đầu cũng có thể nhớ đến lần buông thả và dĩ hạ phạm thượng duy nhất kia, Sở Yến xõa suối tóc đen nhánh ở dưới người hắn nở rộ xinh đẹp như đóa hoa như thế nào.
Đẹp phạm quy.
Diệt trừ đồng đảng của Tân Trí và sự chống cự của phản quân Chu Nho Ma rất vất vả, chớp mắt đã qua một năm, mà một ngày nọ sau khi Sở Khanh buộc ngọc tím lên hông như mọi ngày xong, tình cờ ngẩng đầu đối diện với bản thân trong gương.
Lạ lẫm khiến hắn thất thần.
Sừng ma ở đỉnh đầu đã phát triển oai hùng, trông xinh đẹp mà nguy hiểm.
Gầy đi nhiều, gương mặt lộ ra góc cạnh rõ ràng và lập thể hơn.
Tính cách vốn lạnh lùng, sau khi chút ngây thơ và trẻ con chỉ có trong mắt cũng biến mất, thay vào đó là u ám và sát khí.
Trong đầu vô cớ nảy ra hai từ: sát thủ.
Chớp mắt mấy cái, Sở Khanh cúi đầu.
Sát thủ?
Rất hợp, đây không phải việc mà bây giờ hắn làm ngày đêm hay sao?Truy lùng từng kẻ theo dõi đi theo Tân Trí vương tử - anh họ trên danh nghĩa của hắn nhất là Chu Nho Ma sau đó đuổi cùng giết tuyệt.
Một tháng trước, lần đầu tiên bọn hắn phát hiện thôn trang Chu Nho Ma hành tung bí ẩn dừng chân.
Không giống Chu Nho Ma mỗi lần đi làm nhiệm vụ, trong thôn trang có cả nam nữ già trẻ, thường ngày ở bên sông giặt quần áo vui đùa, phố nhỏ của khu buôn bán cũng nhộn nhịp vui vẻ.
Lúc quân đội xông vào, mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Cho đến khi cây thương của Tân Thụy ném chuẩn một bé trai trước nhất.
Vỡ đầu.
Máu tươi tựa pháo hoa nở rộ trong đêm, tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ.
Chu Nho Ma như ong vỡ tổ, mà lần đầu tiên Sở Khanh không hấp tấp vung kiếm.
Đứng yên trên ngọn đồi không xa nhìn xuống Chu Nho Ma phản kích chật vật mà vô lực, tay hắn nắm cung tên, mím môi như đang trầm tư.
Bụi cỏ phía sau kêu "sột soạt", Sở Khanh quay đầu, một bà mẹ Chu Nho Ma ôm đứa con mấy tuổi sợ hãi nhìn hắn.
Hắn chưa nói gì, Chu Nho Ma đã khóc nấc, quỳ phịch xuống: "Cầu xin ngài giơ cao đánh khẽ, hãy bỏ qua cho bọn ta! Con của ta còn rất nhỏ... Xin ngài!"
Nhìn bà mẹ Chu Nho Ma nước mắt như mưa, huyệt thái dương Sở Khanh giật bang bang, đầu đau điếng như thể bị chia ra thành hai nửa.
Một nửa là Sở Yến cười trả lời hắn: "Tại sao phải giết con? Một đứa trẻ thì có thể có phiền phức gì chứ?"
Một nửa khác là Vu Miên nhoài trên thi thể của muội muội khóc xé ruột xé gan, oán hận và bất lực.
Không nhìn mẹ con Chu Nho Ma, hắn quay đầu đi.
Giương cung tên trong tay, miệng lẩm bẩm, mũi tên cháy lên ngọn lửa đen.
Hắn thả dây cung, tên lửa bắn nhanh ra, rơi vào căn nhà của thôn trưởng bùng ngọn lửa mạnh.
Ma khí lập tức tăng vọt, tên bén nhen lửa đồng thời rơi xuống bốn phương tám hướng như mưa tên, điểm xuyết thôn trang thành địa ngục nhân gian.
Ma diễm đỏ đen đang tàn sát, tiếng kêu thảm vang lên tứ bề.
Chu Nho Ma phía sau mở to mắt, che miệng khóc nức nở, mà Sở Khanh hoàn thành nhiệm vụ vô cảm xoay người rời đi, không nhanh không chậm xuống núi.
Tâm trạng và bước chân giống nhau, không nhẹ nhàng, cũng chẳng nặng nề.
Thôn trang do hắn phát hiện.
Phóng lửa đốt cả thôn trang cũng là hắn đề nghị.
Đây chắc là đồ thành? Quyết định như này, liệu sư tôn có mắng hắn không? Có trách trách hắn không?
Cuối cùng hắn vẫn lớn lên thành ác ma mà sư tôn không mong hắn trở thành.
Suy nghĩ trở về thực tại, Sở Khanh đến triều đường như ma vương yêu cầu.
"A, Tân Nghiêu tới rồi." Ma vương uể oải ngồi trên vương tọa nguy nga lộng lẫy của ông ta, tùy ý xua tay, "Được, bắt đầu đi!"
Sở Khanh chưa từng xem mình là thành viên vương thất không thích tham gia hội nghị với bọn họ, bởi vậy hơi không kiên nhẫn: "Có gì không?"
Đáp lại hắn là tùy tùng Ngự tiền của Ma tộc nâng cống phẩm: "Vì để biểu hiện quan hệ bang giao hữu hảo của Ma giới và Tiên giới, tiên tôn Tiên giới đặc biệt gửi tặng khăn tay lụa băng tiên chế, cảm ơn sự giúp đỡ và phối hợp Ma giới mang đến, duy trì hòa bình biên giới."
Cái tên ngày nhớ đêm mong bất thình lình xuất hiện từ miệng người khác, Sở Khanh ngẩng phắt đầu lên.
Một giây sau, hắn nở nụ cười từ tận đáy lòng: thật may.
Cắt đứt mọi liên hệ với Tiên giới, hắn cứ lo mọi hành động của mình ở Ma giới sẽ gia tăng tâm lý báo thù của Chu Nho Ma từ đó làm tăng số trẻ con Tiên giới vô tội bị hại.
Bây giờ xem ra thế công của họ đã đủ mạnh, vây cánh của Tân Trí tại Ma giới đã khó lo nổi thân mình, không thể phái người thâm nhập Tiên giới giết trẻ con Tiên giới lấy máu nữa.
Rất tốt, đây chính là kết quả hắn muốn.
Trên tay hắn dính máu không sao cả, chỉ cần Sở Yến và người hắn muốn bảo vệ ở Tiên giới bình an vô sự.
Khăn tay Tiên giới gửi tới có tất cả mười chiếc, màu sắc khác nhau, đồng thời mỗi chiếc đều ghi rõ là tặng cho thành viên vương thất nào: màu đen là của ma tôn, màu xanh dương là của Tân Thụy, màu hồng và tím thuộc về vương hậu...
Chia tới chiếc cuối cùng, tùy tùng lấy ra một chiếc khăn tay trắng trơn bình thường nhất: "Ồ, chiếc này không có tên..."
"Là của ta."
Bên cạnh cuốn lên một cơn gió mạnh, Sở Khanh vốn vẫn đứng ở góc đại sảnh đã tới trước mặt hắn, giật khăn tay trong tay hắn.
Hoa văn chìm màu trắng tuyền và may thủ công, chỉ có thể là khăn tay của Sở Yến với tư cách là tiên tôn Tiên giới.
Bàn tay nắm khăn tay vẫn còn đang run rẩy dữ dội, Tân Thụy lại ôm ý xấu đến gần: "Chậc, màu trắng khá đẹp đấy! Ta đổi với ngươi! Ta không muốn màu lam."
Phớt lờ Tân Thụy, Sở Khanh cất khăn tay xong quay người bỏ đi, nhưng Tân Thụy không bỏ cuộc đuổi theo: "Cũng đâu có viết tên ngươi, ngươi dựa vào đâu mà nhận định là của ngươi?"
"Chính là của ta."
Nói không xuôi, Tân Thụy liền định động thủ đánh úp, đổi được là Sở Khanh rút kiếm đe dọa trên đại sảnh.
Lưỡi kiếm đặt trước cổ họng, Tân Thụy vẫn cà lơ phất phơ: "Này này, rút kiếm trước mặt ma tôn? Đúng là tên không hiểu phép tắc."
"Đúng là ta không hiểu." Sở Khanh lạnh lùng nhìn Tân Thụy và một đám đại thần xem kịch hóng hớt, "Chiếc khăn tay này chính là của ta, các ngươi ai cũng đừng mơ có được."
Sư tôn của hắn, chỉ có thể là của hắn.