Buông thả một buổi tối, Sở Khanh trong kì phát tình mệt mỏi ngủ rất say.
Sáng sớm mở mắt ra, Sở Yến không có ở bên cạnh.
Chớp chớp mắt, đủ chuyện tối qua phát lại trong đầu như đèn kéo quân.
Ướt át, trắng trợn, vô lễ, suồng sã.
Chưa từng dĩ hạ phạm thượng như vậy, Sở Khanh càng nhớ lại, sắc mặt càng tái nhợt.
Xong rồi, nói không chừng lúc này Sở Yến đã quyết định đuổi hắn ra khỏi phủ, không nhận đệ tử là hắn nữa...
"Dậy rồi à?" Ngay lúc này Sở Yến đẩy cửa vào, thấy vẻ mặt hắn không tốt lo lắng chạy tới quỳ xuống bên cạnh hắn, "Sắc mặt sao kém vậy? Nếu cơ thể vẫn không thoải mái hôm nay không luyện kiếm nữa."
Sở Khanh há miệng nhưng không nói được: nói hắn không cố ý, hay nói sau này hắn sẽ cố gắng hết sức không thèm nhỏ dãi cơ thể Sở Yến?
Trên mặt không nhìn ra khác thường gì, Sở Yến sờ trán hắn: "Nếu khó chịu lắm sư tôn truyền tiên khí cho con?"
Không dám thẳng thắn đối diện với Sở Yến, Sở Khanh cúi đầu nắm chăn, thăm dò hỏi: "Sư tôn không giận con ạ...?"
Im lặng vài giây, Sở Yến trả lời rất bình tĩnh: "Tại sao phải tức giận?"
"Con..." Sở Khanh giống như tên dâm tặc kéo sư tôn mình lên giường rất chột dạ, "Kì phát tình không quản lý bản thân, còn, còn liên lụy sư tôn..."
"Nếu như sư tôn không muốn, con cưỡng ép ta được chắc?" Sở Yến cười, thản nhiên vẫn như mọi khi, "Đói bụng rồi phải không? Dậy ăn cơm."
Là thích là yêu hay là thói quen và nuông chiều, dù sao tiểu ma vương làm như thế với y y cũng không ghét, cùng lắm là hơi xấu hổ.
Sau khi kì phát tình của Sở Khanh kết thúc, hai người xuống núi, khôi phục sinh thoạt thường ngày thanh bình.
Cho dù đã khai trai, nếm được ngon ngọt, không ai định để đêm phóng túng tiêu hồn kia tái diễn lần nữa.
Chẳng qua đôi bên lại rất ăn ý chấp nhận hôn môi thân mật, thậm chí đã thành thói quen không bỏ được.
Trước khi Sở Yến đến đại sảnh họp các trưởng lão sẽ hôn một cái, ban đêm Sở Khanh từ bộ Cảnh vụ về cũng sẽ kéo người gặm một hồi mới chịu đi ngủ.Hắn đã quen với đôi môi mỏng ngọt dịu của Sở Yến, giống như tiên nhân của bộ cảnh vụ dần quen trong đội có một Ma tộc.
Ngoại trừ bình thường có hơi lạnh nhạt, nhưng Sở Khanh không kiêu ngạo không nóng nảy, cũng không keo kiệt chỉ công pháp tiên lực Sở Yến đích thân truyền thụ cho người khác, vì vậy dần dà bọn họ ăn cơm huấn luyện thỉnh thoảng sẽ gọi hắn đi cùng, làm nhiệm vụ cũng không bày ra vẻ mặt bài xích lập nhóm với hắn rõ ràng nữa.
Thậm chí có hôm, cảnh hoa được mọi người trong nhóm yêu quý mang một vò rượu thanh mai trong nhà tới cho hắn.
Hôm đó tình cờ là ngày nghỉ, Sở Khanh không làm tổ trong phòng mà mang theo Yến Yến ở đại sảnh làm việc với Sở Yến.
Lúc các trưởng lão tiếp kiến, hắn ở phòng nghỉ ngơi bên cạnh huấn luyện cho Yến Yến; lúc không có ai, hắn kéo Sở Yến nói chuyện trêu chim.
"Sư tôn, Yến Yến có phải tiểu hoả điểu không? Có phải nó nên học phun lửa rồi không?" Sở Khanh chỉ Yến Yến bây giờ đã có thể bay nửa tòa thành cũng không than mệt hỏi.
Sở Yến nhìn đôi cánh mạnh mẽ hữu lực của điểu yêu, lắc đầu quả quyết: "Không phải, nó là đại hỏa điểu."
Yến Yến đã trưởng thành dùng sức vung cánh có lẽ có thể đập một người bình thường chấn động não, chân cào lên mặt cũng phải hủy dung.
Lúc cảnh hoa Vu Miên đến đưa rượu thanh mai cho Sở Khanh, hắn vừa hay ra ngoài tìm ngòi lửa dùng để luyện tập cho Yến Yến.
Vì vậy người nhận rượu thanh mai biến thành Sở Yến.
Tiểu cô nương thò đầu từ bên ngoài vào đương nhiên không qua mắt được Sở Yến: "Tìm ai thế?"
"Tìm, tìm Sở Khanh ạ." Không ngờ vừa đến đã nói chuyện với Sở Yến, Vu Miên nhất thời nói đớt, "Vừa rồi đến chỗ ở của hắn cũng không thấy người, nên nghĩ hắn liệu có ở đây không."
Nhìn vò rượu trong tay Vu Miên, Sở Yến mỉm cười: "Cho Sở Khanh?"
Thấy Sở Yến cũng không nghiêm túc như trong lời đồn, Vu Miên ăn nói cũng lưu loát hơn: "Vâng vâng! Đây là rượu mẹ ta tự ủ, buổi sáng mọi người cùng nhau uống đều nói ngon, nhưng hôm nay đúng lúc Sở Khanh nghỉ, ta bèn mang đến cho hắn, bằng không chờ ngày mai hắn về bộ Cảnh vụ chắc chắn đã bị uống sạch!"
"Nếu không ngại, ta giúp ngươi chuyển cho nó? Nó vừa ra ngoài, tìm vật liệu tập luyện cho Yến Yến." Sở Khanh thản nhiên nói.
"Cũng được... Vậy phiền sư tôn quá." Vu Miên giao rượu thanh mai vào tay Sở Yến, "Nếu như sư tôn không chê hãy cùng chia với Sở Khanh!"
Xách một túi ngòi lửa về, Sở Khanh phát hiện trong tay Sở Yến cũng có thêm một bình rượu: "Oa? Đây là rượu của sư tôn?"
Từ lúc bắt đầu có trí nhớ hắn không nhớ từng thấy Sở Yến uống rượu.
"Không phải của ta, là của con." Sở Khanh đính chính, "Vừa rồi Vu Miên của bộ Cảnh vụ các con mang tới tặng con."
"Tặng con?" Sở Khanh được thương mà sợ, "Tại sao lại tặng con?"
"Nàng ta nói là rượu thanh mai mẹ nàng ta ủ, buổi sáng mọi người trong Cảnh đội đều đã uống, để lại cho con một ít."
Sở Khanh gật đầu đã hiểu, chạy tới trước mặt Sở Yến, híp mắt nhìn chằm chằm y: "Có phải sư tôn hơi không vui không?"
Rõ ràng giọng điệu ngữ khí không có gì bất thường, nhưng hắn cứ cảm thấy hình như tâm trạng Sở Yến không tốt.
Sở Yến không để ý, cúi đầu tiếp tục làm việc: "Con có thể thân thiết với họ, sư tôn vui còn không kịp, giận làm gì?"
Thấy Sở Yến nói có lý, Sở Khanh bèn mang Yến Yến sang một bên tập phun lửa.
Nhưng đi được nửa chừng, hắn ném ngòi lửa đi, lại sáp đến trước mặt Sở Yến: "Không đúng, sư tôn ghen phải không?"
Từ ghen này là hắn mới học được ở bộ Cảnh vụ, nghe đồn là một người không vui cáu kỉnh bởi vì bạn đời mình thân thiện với người khác.
Nghĩ đến tình huống bây giờ cũng khá chuẩn xác.
Vu Miên có lòng tặng rượu thanh mai cho hắn, vì vậy sư tôn không vui.
"Ta ghen với ai..." Sở Yên khó chịu lẩm bẩm.
"Vu Miên đó." Sau khi thuyết phục bản thân là Sở Yến đang ghen, Sở Khanh cười toe toét, "Sao sư tôn lại đáng yêu vậy kìa!"
Sở Yến không thể chấp nhận mình đường đường là sư tôn lại bị trêu đáng yêu: "..."
"Sư tôn đừng giận nữa, rượu thanh mai thôi mà! Con chia sư tôn uống!" Sở Khanh bây giờ dỗ người rất điêu luyện ôm hờ eo của Sở Yến, gác cằm lên vai y.
Nhìn dáng vẻ giả vờ hào phòng của tiểu ma vương nhà y, Sở Yến trêu: "Thì vốn dĩ người ta nói để con và ta uống chung, không nói để con độc chiếm."
"Hì hì, vậy sư tôn uống với con đi." Sở Khanh nói đoạn tung tăng đi tìm chén rượu.
Đến khi hắn trở lại đại sảnh, Sở Yến nhìn chén rượu trong tay hắn, tự hỏi: Không phải nói chia uống với y sao? Sao chỉ lấy một cái chén?
Có lẽ vì lần đầu uống rượu, tiểu ma vương nhà y trông rất phấn khởi, sau khi rót một chén đầy liền ngồi lên đùi y chẳng chút khách sáo.
Nghĩ bây giờ chắc cũng không có ai vào, Sở Yến tùy hắn, chỉ đưa tay phải đỡ eo hắn: "Ngồi yên."
Hai tay Sở Khanh cầm chén rượu uống cẩn thận từng ly từng tí, đầu tiên vươn đầu lưỡi hồng phấn ra liếm một cái, quen rồi mới tiếp tục nhấp mấy ngụm.
"Ngon không?" Sở Yến xoa đầu tiểu ma vương nhà y đầy cưng chiều.
Sở Khanh gật đầu, ngoan ngoãn đưa chén rượu bên môi y: "Sư tôn cũng nếm thử xem?"
Nhìn vành chén tiểu ma vương nhà y vừa ngậm, Sở Yến bừng tỉnh: ra là thằng nhóc này có ý này.
Không vạch trần, y phối hợp với thế tay của Sở Khanh uống một hớp: "Ừm, quả thật thanh nhã thơm mát."
Hai người người một hớp ta một hớp, chén rượu thanh mai nhanh chóng cạn đáy.
"Ngon quá." Sở Khanh liếm khóe môi chưa đã thèm.
"Thích?" Thấy tiểu ma vương nhà y uống vui, tâm trạng của Sở Yến cũng tốt lên theo, "Lần sau chúng ta tự ủ."
Sở Khanh nghe vậy cười nhe răng, đột nhiên nâng mặt Sở Yến hôn bờ môi đỏ ẩm ướt bóng láng của y, thỏa thuê hài lòng: "Vẫn là sư tôn thơm, ngọt hơn."
Thích rượu thanh mai, nhưng thích sư tôn hơn.
"Sở Khanh!" Đại sảnh chung quy là nơi y làm việc và gặp mặt người khác, Sở Yến không khỏi cảm thấy mất tự nhiên, vậy nên nghiêm túc ngăn cản, "Không được làm loạn ở đại sảnh."
Tiểu ma vương bị cảnh cáo ngoan ngoãn rời khỏi đùi y: "Ò... Con còn tưởng sư tôn thích kích thích..."
Sở Yến: y đã làm gì mới khiến cho tiểu ma vương nhà y có ảo giác này??