Hai người một chim tốn gần một khắc mới đến nơi gọi là ôn tuyền bí mật của Sở Yến.
Yến Yến chưa từng dựa vào "sức của một chim" xa nhà tới như vậy, sau khi đến nơi nó mệt mỏi nằm dài trên người Sở Khanh, trốn vào tay áo hắn như làm nũng.
"Mệt rồi?" Sở Khanh cười túm nó ra, sau đó cởi áo ngoài của mình làm một cái ổ cho nó: "Mi cứ ở đây nghỉ ngơi đi!"
Nhìn tiểu ma vương nhà y hôn tiểu yêu điểu, Sở Yến ép mình dời mắt, bắt đầu động tay quét dọn căn nhà đã lâu không ai ở.
Không có tiểu cung nữ, bữa tối đều là hai người tự hái quả bắt cá chuẩn bị.
Có lẽ do kì phát tình bắt đầu đánh tới, sau bữa cơm, Sở Khanh dần cảm thấy buồn ngủ, mà sự phấn khởi sinh ra bởi vì gặp Sở Yến vừa rồi cũng từ từ lắng xuống, thay vào đó là cảm giác khó chịu không biết đến từ đâu.
Hắn lắc đầu, lộ ra sừng ma nhịn suốt cả ngày.
Vết thương lần trước đã bình phục hoàn toàn, lần nữa trải qua kì phát tình, sừng ma lại bắt đầu phát triển nhanh chóng.
"Đau không?"
Cũng không biết Sở Yến hỏi sừng ma hay vết trầy xước mặt, nhưng Sở Khanh đã gật chẳng nghĩ ngợi.
"Để sư tôn xem."
Sở Yến ngồi xuống cạnh hắn, mà Sở Khanh vô cớ nhớ tới người đến gần hắn như vậy trước đó là tiên nhân đọa ma ban sáng.
Mày mặt gã ta dữ tợn, dù là đang cận chiến với Sở Khanh cũng tiếp tục nói xằng nói bậy, điên khùng cười to:
"Thứ vô dụng các ngươi đi chết hết đi!"
"Ta là người mạnh nhất! Các ngươi bắt được ta cũng vô dụng, ta đã thề tận hiến với Ma tộc!"
"Sớm muộn gì bọn ta cũng sẽ giẫm đạp thi thể của Sở Yến leo lên bảo tọa kia!"
Con ngươi co lại, Sở Khanh vô cảm rút kiếm đâm vào tâm nhĩ trái của tiên nhân.Bảo kiếm trừ Ma đâm xuyên lồng ngực tiên nhân, máu tươi phun ra như vòi phun nước.
Tiên nhân phát ra tiếng hét thảm, sau đó tiền bối của đội Cảnh vụ phía sau lần lượt thở hổn hển.
"Sở Khanh! Đủ rồi! Chúng ta chỉ cần bắt gã, không phải muốn giết gã, phải bắt sống!" Giang Hòa ngăn cản.
"Không chết được." Sở Khanh bình tĩnh trả lời, sau đó xoay bảo kiếm cắm người xuống đất trong tiếng hét thảm thiết của tiên nhân, "Dẫu sao tim của Ma tộc không nằm ở bên trái."
Mất lượng máu lớn khiến tiên nhân đọa ma không thể phản kháng kịch liệt nữa, đội Cảnh vụ nhanh nhẹn bắt người lại.
Nếu như nói trước kia đồng đội khác tránh xa hắn là bởi vì chán ghét Ma tộc, vậy thì hắn có thể nhận được sự xa cách này rõ ràng hơn sau khi tiên nhân đọa ma bị bắt.
Bởi vì sợ hãi.
Hắn không thương hại tiên nhân trọng thương, cũng không vui vẻ vì lập công.
Tiên nhân đọa ma thoi thóp dù đã an phận, nhưng lúc đi hắn đi ngang qua nhanh chóng nói một câu: "Quả nhiên ngươi giống bọn ta."
Sở Khanh dừng bước, nghiêng đầu nhìn tiên nhân mỉm cười với hắn: "Tuổi còn trẻ mà đã dũng mãnh như vậy, quả nhiên là hậu duệ mang dòng máu của ma vương."
Hiếm có ai thẳng thắn nhắc tới thân phận vẫn luôn là điều kiêng kị ở tiên giới này của hắn, vì vậy Sở Khanh không khỏi ngây ra.
"Tiểu ma vương, ta xem trọng ngươi." Tiên nhân chợt vươn tay ra với hắn.
Hoàn hồn lại, Sở Khanh vội vàng nhảy ra, nhưng không thể tránh được hoàn toàn.
Móng tay dài sắc nhọn của tiên nhân xước qua mặt trái của hắn, để một một vệt máu trên gò má.
"Sở Khanh."
"Sở Khanh?"
Sở Yến gọi liên tục mấy tiếng, ánh mắt của Sở Khanh mới có tiêu cự lại.
Nhìn gương mặt lo lắng của Sở Yến, hắn buột miệng nói: "Sư tôn, nếu có một ngày con mất kiểm soát, người sẽ sợ con chứ?"
"Không sợ." Sở Yến trả lời dứt khoát.
"Nhưng con sẽ trở nên rất tàn bạo."
"Vậy con cũng chắc chắn sẽ không làm hại sư tôn đúng không?"
"Nếu như con muốn làm hại người khác thì sao?"
"Sư tôn sẽ ngăn cản con."
"Ngộ nhỡ con không nghe lời của sư tôn thì sao?"
Chỉ tưởng tượng tình cảnh đó thôi, Sở Khanh đã cảm thấy rất tuyệt vọng.
Đó chắc chắc là một thế giới đỏ thẫm.
Sở Yến vỗ đầu tiểu ma vương nhà y, lắc đầu an ủi: "Không đâu, sư tôn sẽ nghĩ cách đưa con về lại thành con lương thiện chính trực như thế này."
Nhớ tới bộ mặt hung hãn của tiên nhân đọa ma, Sở Khanh hít sâu một hơi nhắn nhủ: "Sư tôn, nếu như có một ngày con trở nên không giống con nữa, người hãy giết con."
Nơi rừng sâu, trong căn nhà nhỏ chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.
Một lúc sau, yết hầu Sở Yến hơi di chuyển, nhưng không trả lời thỉnh cầu của Sở Khanh, chỉ tự mình nói:
"Bắt tiên nhân đọa ma vẫn nâng cao với con quá rồi."
"Sư tôn biết con sẽ không thua, nhưng các tiền bối và các đội trưởng của con hơn con mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm tu hành không chỉ là tiên lực và võ công, mà còn có tâm trí."
"Con không thể vì một việc thậm chí một câu nói của người khác mà nghi ngờ hay phủ định bản thân."
Tiểu ma vương của y vẫn còn quá non nớt.
"Hắn nói con và bọn hắn thật ra đều giống nhau." Bị Sở Yến nói trúng tâm sự, Sở Khanh cúi đầu, yếu ớt nói, "Không có gì khác biệt."
Nếu không phải từ nhỏ được Sở Yến nhặt về, chắc chắn hắn cũng sẽ lớn lên thành ác ma giết người không chớp mắt, chỉ ham hiệu quả và lợi ích như thế.
"Nói bậy. Sao lại không có khác biệt?" Sở Yến cau mày.
Đầu tiên Sở Khanh lắc đầu, sau đó lại nhún vai, cuối cùng mờ mịt nhìn y: "Con không biết..."
"Con có lương tri, con có lòng chính nghĩa, con có Yến Yến, bọn chúng có không?" Sở Yến dừng lại, "Hơn nữa Sở Khanh à, con có ta."
Sự dịu dàng thẳng thắn kích thích tiểu ma vương trong kì phát tình nào đó, vừa cảm động vừa kích động, liền không kìm nén nổi tình yêu đắp ắp trong khoang ngực.
Sở Yến đương định nói tiếp, tiểu ma vương nhà y lại bất ngờ nghiêng về trước.
Trên môi là sự mềm mại ấm áp.
Ma tộc trong kì phát tình nóng nảy nhưng nhạy cảm, kích động mà yếu đuối, song lần này Sở Khanh lại hôn rất dịu dàng, không gặm cũng không cắn, chỉ dán nhẹ một cái rồi rời đi.
Có lẽ đã có kinh nghiệm hoặc là cảm nhận được sự ỷ lại tiểu ma vương nhà y để lộ, Sở Yến cũng bình tĩnh hơn lần trước rất nhiều.
Y không nổi giận cũng không trách móc Sở Khanh, chỉ hơi nghiêng đầu, dời mắt: "Lại hôn trộm sư tôn."
Nghe như một câu trần thuật, nhưng Sở Khanh nhìn kĩ lại phát hiện Sở Yến đang đỏ tai.
Vốn chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa, nhưng bây giờ sư tôn thẹn thùng như vậy lại làm hắn bất giác muốn nhiều hơn.
Muốn hái lấy sư tôn đáng yêu thế này.
Dán lên một lần nữa, tuy Sở Yến không né, nhưng vươn ngón trỏ đặt ngang môi dưới của hắn: "Sở Khanh, con là người thân quý giá nhất của sư tôn, chỉ dựa vào điểm này, con đã khác hẳn bọn chúng."