Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

chương 415-416

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Đắc ý chưa được bao liền cười không nổi.

Chỉ thấy Cửu U Huyền lấy ra một chiếc ghế, từ từ ngồi xuống không nhanh không chậm nói.

"Đây là Toái Linh Trận.

Ta đã bày trận khắp Kim Giao Sơn!"

Toái Linh Trận - trận pháp sẽ khiến Linh Sư bị tiêu tán linh lực!

Dù nói như vậy nhưng đám người này căn bản không để Toái Linh Trận này vào mắt.

"Cũng chỉ là một Toái Linh Trận mà thôi, chẳng lẽ nhiều người như vậy còn không phá nổi sao?"

Nói xong liên xung phong lên muốn phá trận, kết quả vừa mới vận linh lực ngay lực tức linh lực của người kia tiêu tán, cuối cùng vì canh kiệt linh lực mà chết.

Sắc mặt ai lấy cũng đại biến.

Phải biết người vừa rồi tu vi đã đạt tới Linh Đế trung cấp, vậy mà chỉ vừa mới động đến linh lực không mấy thời gian đã chết.

Một cường giả cứ như vậy ngã xuống, những người khác không dám manh động.

Phượng Vũ Đình sắc mặt càng khó coi.

Nếu như bây giờ lão sư ở đây, chắc chắn sẽ dậy cho nữ nhân này một bài học.

Khóe miệng Cửu U Huyền cong lên, hướng Phượng Vũ Đình nói.

"Ngươi muốn trứng thú, hay là thế này đi, ngươi đánh với hắn, ngươi thắng ta liền đưa trứng thú cho ngươi!"

Ngón tay Cửu U Huyền chỉ sag Tiểu Điền.

Tiểu Điền hai mắt mở to nhìn nàng.

Trong hồ lô của tỷ tỷ rốt cuộc là đang bán gì thứ gì vậy, sao đột nhiên lại muốn hắn đánh với Phượng Vũ Đình?

Phượng Vũ Đình và hắn cũng coi như là thanh mai trúc mã, hai người cũng đã từng trải qua sinh tử cùng nhau, nếu thật sự muốn hắn đánh với nàng thì quả thực hơi khó.

"Thật sao?"

Phượng Vũ Đình nhìn Tiểu Điền, ánh mắt hiện lên sự nghi ngờ.

Ai biết nữ nhân này nói giữ lời hay không?

"Ta có thể thề, nếu dám nuốt lời, hồn phi phách tán!"

"Được, ta tin ngươi! Đánh thì đánh!"

Mắt Cửu U Huyền còn lên, tay chông đầu: "Chỉ có hai người đánh với nhau những người khác không được can thiệp.

Hai người có thể dùng linh lực!"

Phượng Vũ Đình đã không cố gắng tu luyện vậy thì hôm nay dùng việc này đả kích nàng một chút.

Mặc dù không biết có thể kéo dài trong bao lâu nhưng ít nhất cũng được nhất thời.

"Tiểu Điền, không được phép nương tay.

Ngươi dám nương tay ta giết ngươi!"

Cửu U Huyền truyền âm cho Tiểu Điền, trên mặt hắn xuất hiện vẻ khó khăn.

"Nhưng...!"

"Ngươi nên nhớ, kẻ địch cũng là người quen! Ngươi có thể không giết nàng nhưng không được nương tay!"

Tiểu Điền gật đầu, bước lên phía trước.

Phượng Vũ Đình nhìn hắn, trong lòng hiện lên vẻ khinh thường.

Cũng chỉ là Ngưng Mạch Kỳ, so với lão sư yếu không biết bao nhiêu lần.

Phượng Vũ Đình chỉ là Trúc Cơ Kỳ, Tiểu Điền cho dù chỉ mới là Ngưng Mạch Kỳ nhưng cũng cao hơn nàng.

Chẳng qua là không ý thức được khoảng cách thực lực.

Ba vị trưởng lão Bắc Cửu Điện muốn khuyên nàng không nên đáp ứng nhưng lời còn chưa nói ra thì cổ họng như vị chặn lại không thể phát ra âm thanh.

Bọn họ trong lòng không khỏi thất vọng.

Cứ tưởng do đích thân Điện Chủ dạy đỗ sẽ học được cách khiếm tốn, ai ngờ chỉ mới là Trúc Cơ Kỳ đã kiêu ngạo thế nào không sau nay này còn thế nào.

Điện Chủ mà giao Bắc Cửu Điện vào tay nàng chỉ sợ Bắc Cửu Điện hủy hoại sớm.

Quả nhiên không qua mấy chiêu Phượng Vũ Đình bị Tiểu Điền đánh cho không dậy nổi.

Tay Phượng Vũ Đình nắm chặt, ánh mắt không cam lòng.

Cửu U Huyền nhìn Phượng Vũ Đình lần nữa, phất tay một cái cả nàng và Tiểu Điền liền biến mất ở đó, Toái Linh Trận liền biến mất.

Người Bắc Cửu Điện tới đỡ Phượng Vũ Đình dậy rời đi.

Phượng Vũ Đình cúi đầu, trong lòng hận không thể giết nàng cùng Tiểu Điền.

Công sức chờ đợi tám tháng, cuối cùng lại bại trong tay một kẻ vô danh tiểu tốt.

Quay trở lại Bắc Cửu Điện, Phượng Vũ Đình tìm một chỗ vắng vẻ phát tit lên cây cối ở đó.

Phát tit chán rồi, nàng bình tĩnh lại, đột nhiên một giọng nói mị hoặc vang lên phía sau.

"Thật đáng thương a!"

Chương

"Thật đáng thương a!"

Giọng nói mị hoặc, ngâm dài vang lên phía sau Phượng Vũ Đình. Phượng Vũ Đình kinh hãi quay lại. Một nữ nhân mặc hồng y cắt xẻ táo bạo, trông vô cùng quyến rũ đang ngồi trên cây, tay chống cằm nhìn nàng.

Đôi mắt hồ ly nhìn Phượng Vũ Đình, hơi thở quyến rũ nhanh chóng bao trọn lấy Phượng Vũ Đình, đôi môi đỏ hơi mở, y phục đỏ rực tôn lên thân hình cùng làn da trắng của nữ nhân hồng y, trên mỗi chân và tay đều đeo một chiếc vòng lục lạc. Dung mạo câu nhân, quả xứng với câu hồng nhan họa thủy.

Phượng Vũ Đình tưởng Cửu U Huyền đã là đẹp nhất rồi, không ngờ trên đời này còn có người đẹp không kém.

Cửu U Huyền mang lại cảm giác như đóa liên hoa cao quí trên đỉnh núi tuyết, trong trẻo lạnh lùng, đôi khi mang lại cảm giác rất áp lực.

Còn nữ nhân này mang một vẻ đẹp quyến rũ khó ai sánh kịp. Phóng khoáng, nóng bỏng, ma mị, như một hồ ly thực thụ.

Hai người này đứng cạnh quả thực là một trời một vực. Một người lạnh như băng, một người nóng như lửa!

Phượng Vũ Đình nhìn nữ nhân hồng y bất giác nuốt nước miếng. Cho dù là đứng trước dung mạo tuyệt sắc như Cửu U Huyền, nàng cũng không đến nỗi như thế này.

Nữ nhân kia cười một tiếng, tiếng cười dễ nghe như lục lạc đeo trên người nàng, manh theo cảm giác mê hoặc rung rinh, trong lòng như có lông vũ vuốt v e qua, khiến tâm can ngứa ngáy.

"Tiểu muội muội, ngươi đừng có buồn như vậy!"

Không biết từ khi nào nữ nhân hồng y đã xuất hiện trước mặt Phượng Vũ Đình, ngón tay nữ nhân hồng y đặt lên môi Phượng Vũ Đình khiến giật mình lùi lại, mặt không khỏi đỏ lên.

"Ngươi... ngươi là ai?"

Nữ nhân yêu nghiệt này là ai, nàng chưa từng gặp trong Bắc Cửu Điện. Để lộ da thịt thế này không lẽ là tới quyến rũ lão sư?

Phượng Vũ Đình cảm giác được nguy cơ, cảnh giác nhìn nữ nhân hồng y. Nữ nhân kia như nhìn thấu Phượng Vũ Đình, bàn tay che miệng bật cười.

"Ngươi có muốn biết nữ nhân sai người đánh ngươi ở Kim Giao Sơn là ai hay không?"

Nữ nhân đã cướp trứng thú?!

Nghĩ tới Cửu U Huyền, trong lòng Phượng Vũ Đình nổi nên một cơn giận. Nhìn biểu hiện của nàng ta, nữ nhân hồng y khóe miệng cong lên càng rõ. Nàng ta đi tới phía sau Phượng Vũ Đình, tay đặt lên vai nàng, cúi người, đôi môi đỏ áp sát bên tai Phượng Vũ Đình, nói.

"Người đó ngươi không xa lạ gì đâu, chính là Cửu U Huyền. Còn người ta tay đánh ngươi chính là người cùng ngươi lớn lên, tên là gì nhỉ, phải rồi Tiểu Điền!"

"Ngươi nói cái gì?"

Không thể nào? Sao nữ nhân đáng chết kia cũng với người đã đánh nàng chính là tỷ tỷ và Tiểu Điền được. Tỷ tỷ đã từng cứu nàng, còn đặt cho nàng một cái tên mới, cho nàng một cuộc sống mới sao lại muốn nhục mạ nàng được. Còn Tiểu Điền, hai người bọn họ đã chơi chung từ nhỏ với nhau, hắn luôn nhường nhịn nàng, chư từng đánh nàng bao giờ. Chắc chắn là nữ nhân này đang nói dối!

"Ngươi đừng hòng lừa ta!"

Nữ nhân kia lần nữa cười duyên, như đang cười nhạo Phượng Vũ Đình ngu xuẩn. Nàng ta đi lên phía trước mặt Phượng Vũ Đình, vươn bàn tay thon dài xinh đẹp ra ngắm, miệng nói.

"Bắc Chi Hạc là thanh mai trúc mã với nàng, hắn yêu Cửu U Huyền tới mức vì Cửu U Huyền mà từng chết một lần. Mọi sự cưng chiều của Bắc Chi Hạc chỉ có giành cho một mình Cửu U Huyền. Cho tới bây giờ tình cảm đó vẫn không thay đổi. Chuyện này không phải ngươi còn rõ hơn ta sao?"

Phượng Vũ Đình như chết lặng, mỗi câu của nữ nhân hồng y như mũi dao đâm vào tim nàng. Nàng muốn biện minh nhưng từng câu từng chữ ấy không sai.

"Nhưng mà thật đáng tiếc a, Cửu U Huyền lại không yêu Bắc Chi Hạc, nàng yêu một người khác. Nhưng mà cho dù đã yêu một người khác, Cửu U Huyền cũng tuyệt đối không muốn Bắc Chi Hạc nuông chiều nữ nhân khác. Nàng ta muốn sự nuông chiều ấy chỉ giành cho duy nhất một mình nàng ta mà thôi!"

Truyện Chữ Hay