Sáng hôm sau , ngay sau khi thời gian thượng triều vừa mới qua đi , Tuyệt Tình Thủy lập tức chạy tới Huyền Hầu Phủ.
Trước khi đi còn không quên chạy tới Thái Y Viện lấy vài cây Thiên Sơn Tuyết Liên mang đi.
Nói là lấy vài cây nhưng thực ra là có bao nhiêu lấy hết.
Mấy lão thái y nhìn hòm thuốc trống rỗng , cũng không dám tức giận chỉ có thể đem nước mắt nuốt ngược vào trong.
Bệ Hạ , ngươi có lấy cũng nên chỉ lấy một cây thôi chứ.
Lấy hết nhỡ lúc cần đến kiếm đâu ra ?
Đó là Thiên Sơn Tuyết Liên chứ có phải hoa sen đâu !
Đối với tiếng khóc ai oán trong lòng của mấy thái y , Tuyệt Tình Thủy hiển nhiên không biết , dù có biết nàng cũng không quan tâm !
Cứ nghĩ như mọi lần sẽ đi thẳng vào trong mà không ai ngăn cản , nhưng thật không ngờ lần này đã khác.
Ngay khi Tuyệt Tình Thủy vừa đặt chân vào Hầu Phủ , hai tên ám vệ không biết từ đâu chui ra chặn đường nàng.
"Có chuyện gì sao ?"
Ám vệ ở Hầu Phủ bình thường không thấy mặt ai , bọn họ luôn ẩn nấp để bảo vệ chủ tử , công việc canh gác sẽ do thị vệ đảm nhận , hôm nay xuất hiện chắc không phải có chuyện gì đó rồi chứ ?
"Bệ Hạ mời quay về ! Chủ tử hiện không muốn gặp khách !"
Hai ám vệ kia làm ra tư thế thỉnh , tay hướng ra ngoài cửa.
Sắc mặt Tuyệt Tình Thủy lập tức trầm xuống.
Bị từ chối gặp mặt , đây là lần đầu tiên.
Trước đây cho dù có chuyện gì , chỉ cần nàng tới cho dù là có xông thẳng tới phòng ngủ của Huyền Dạ cũng không có kẻ nào dám ngăn cản.
Vậy mà hôm nay bọn họ lại dám đuổi nàng về !
"Trẫm đương nhiên biết hắn không tiện gặp khách.
Nhưng mà Trẫm đi hay ở không phải là chuyện hai người các ngươi có thể làm chủ.
Cút hoặc tử hình , chọn đi !"
Tuyệt Tình Thủy chắp tay đằng sau , ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người kia.
Hai ám vệ kia mặc dù đã từng gặp qua nàng nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng này của nàng , nhất thời không biết làm sao.
Hoàng Đế luôn là tiểu cô nương hoạt bát , sao hôm nay lại trở lên đáng sợ như vậy ?
"Bệ Hạ xin bớt giận !"
Quan gia lúc này mới chạy tới , vẻ mặt không giấu nổi sự hốt hoảng , vội vàng hành lễ.
"Miễn lễ ! Quan gia , ngươi có nên cho Trẫm một lời giải thích không ?"
"Bệ Hạ hiểu lầm rồi , Hầu Gia tuyệt đối không có ý này , nhất định là có kẻ cố ý ! Hai người các người còn không mau nói , đây là chuyện gì ?"
Có câu "Gần vua như gần hổ" , dù Hầu Phủ chịu sự ân sủng to lớn của Hoàng Đế nhưng đi cùng với sự ân sủng đó cũng là bất lợi.
Tuyệt Tình Thủy bề ngoài là một tiểu cô nương hoạt bát , luôn nói chuyện với người khác như vai vế ngang bằng.
Nhưng ánh mắt sắc lạnh vừa nãy có thể nói , Tuyệt Tình Thủy cũng không hoàn toàn ngây thơ như vẻ bề ngoài.
"Vừa rồi Cửu cô nương có nói , Hầu Gia không muốn gặp ai kể cả Bệ Hạ , ai tới cũng đầu từ chối gặp.
Vì thế nên..."
Cửu cô nương ? Cửu U Huyền !
Biết lý do vì sao bản thân bị người ta chặn lại , Tuyệt Tình Thủy càng âm trầm hơn.
"Nga , thì ra là vậy ! Trẫm không phải là người hẹp hòi nên không tính toán chuyện này nữa.
Chỉ là không biết từ khi nào người trong Hầu Phủ lại đi nghe lời một người ngoài ?"
Giọng nói Tuyệt Tình Thủy có phần trở lên nghiêm nghị.
Ai tên ám vệ kia cũng bắt đầu trở lên hốt hoảng vội quỳ xuống.
"Bệ Hạ , thứ tội , chuyện này cũng là do Hầu Gia phân phó !"
"Cho dù là Hoàng Thúc phân phó thì đã làm sao ? Trẫm là Hoàng Đế Thanh Hạm Quốc , cả cái Thanh Hạm Quốc này có chỗ nào Trẫm không được phép đi ? Hay là nói , hai người các ngươi cùng Cửu U Huyền kia đang có âm mưu tạo phản lật đổ Trẫm ?"