Hôm nay , kinh thành Thanh Hạm Quốc có thể nói là khá náo nhiệt.
Trong cung đang tất bật chuẩn bị yên tiệc chào đón Bắc Thừa Tướng trở lại sau thời gian dài từ nước khác trở về.
Tuyệt Tình Thủy phái vài vị quan đại thần ra cửa thành đón Bắc Chi Hạc.
Hai bên đường bách tính đã đứng chặt kín.
Có thể thấy vị Bắc Thừa Tướng này rất được lòng dân.
Đoàn người đi từ từ tiến vào trong kinh thành , hỏi bật chính là một cỗ xe ngựa lớn.
Bên trong hoàng cung , Tuyệt Tình Thủy thay xong hoàng bào , ngồi thờ thẫn một chỗ trong tẩm điện , trong lòng buồn bực.
Từ cái này nàng thổ lộ tình cảm với Huyền Dạ , ngoài trừ giờ thượng triều và lúc bàn chính sự ra thì không gặp hắn nữa.
Thời gian nàng nhìn thấy hắn cũng không còn nhiều như trước nữa.
Tiểu Ngọc Tử đi từ bên ngoài vào , nhìn thấy Tuyệt Tình Thủy thẩn thờ ngồi ở đó , cũng chỉ biết thở dài.
Hắn cũng chỉ hơn nàng có hai tuổi , theo hầu hạ nàng từ lúc đăng cơ đến giờ.
Việc nàng thích Huyền Dạ từ sớm hắn đã nhìn ra được.
Mấy ngày nay mỗi này chỉ nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của nàng.
Nếu đoán không lầm Bệ Hạ nhà hứa là bị người ta cự tuyệt tình cảm.
"Bệ Hạ , Bắc Thừa Tướng đã vào kinh , sắp tới hoàng cung rồi !"
"Ờ !"
Hai tay Tuyệt Tinh Thủy chống cằm , thờ ơ trả lời.
"Bệ Hạ , người có biết nô tài vừa mới hỏi gì không ?"
"Hả ? Tiểu Ngọc Tử , ngươi vừa mới hỏi cái gì ?"
Quả nhiên là không để ý hắn vừa mới nói cái gì ?
"Nô tài nói , Bắc Thừa Tướng sắp tới hoàng cung rồi !"
"Nhanh như vậy ?"
Nàng còn tưởng phải mấy canh giờ nữa mới tới chứ !
"Bệ Hạ , nếu người không chê nô tài nhiều chuyện , có thể nghe nô tài nói vài lời hay không ?"
"Nói mấy lời khách khí như vậy làm gì ? Bây giờ chỉ có hai chúng ta , đừng câu nệ nữa , tới đây ngồi đi !"
Tuyệt Tình Thủy vẫy tay gọi Tiểu Ngọc Tử tới ngồi bên cạnh nàng.
Tiểu Ngọc tử cũng không khách khí , bỏ phất trần qua một bên , ngồi xuống bên cạnh nàng.
Giữa bọn họ lúc này nhìn giống như là bằng hữu lâu năm hơn là chủ tử.
"Bệ Hạ , ngươi thân là vua một nước , không nên để lộ quá nhiều cảm xúc ra bên ngoài !"
"Ta biết !"
Nhưng mà nếu hắn cũng gặp tình trạng giống như nàng không biết còn nói như vậy được hay không.
"Nô tài đã sớm biết , ngươi thích Huyền Hầu Gia !"
"Ngươi...ngươi đang nói cái gì vậy chứ ? Ta thích Hoàng Thúc ? Ngươi nghe mấy lời vớ vấn này ở đâu vậy chứ ? Ha ha , hắn là Hoàng Thúc của ta , cũng là sư phụ ta , sao ta có thể thích hắn được chứ , đúng không ?"
Tuyệt Tình Thủy bị câu nói của Tiểu Ngọc Tử làm cho giật mình.
Câu nói đó chả khác nào nói trúng tim đen của nàng.
Dĩ nhiên Tuyệt Tình Thủy phải lập tức phủ định câu nói này.
Nhưng nụ cười cứng ngắc của nàng càng khiến cho lời nói phủ định bị lạt tẩy.
"Bệ Hạ , Tiểu Ngọc Tử ta theo hầu hạ người cũng đã gần chục năm.
Mỗi ngày đều nhìn người lớn lên.
Cảm xức của người đối với người khác ra sao , ta đều biết rõ.
Người lừa được người khác nhưng không lừa được ta !"
"Được rồi , ta thừa nhận là đợi chứ gì !"
"Người bị từ chối rồi ?"
"Nhìn là biết còn hỏi làm gì ?"
Cả hai trầm mặc không nói , Tuyệt Tình Thủy không che giấu nữa , cảm xúc tiêu cực bên trong lức này bộc phát.
"Bệ Hạ , nô tài khuyên người vẫn là sớm từ bỏ đi.
Kẻ ngốc còn nhìn ra dược hai người không thể nào đến với nhau được ! Huyền Hầu Gia trời sinh tuyệt tình , điều này ai cũng biết.
Nếu không vì sao đến hơn ba mười tuổi rồi mà vẫn chưa lấy vợ sinh con chứ.
Người thật sự không nên đâm đầu vào đoạn tình cảm này tránh khổ bản thân !"