Chương
"Kỳ Lân , không biết bọn họ và Minh Điện các ngươi có quan hệ gì ?"
Chí Vỹ nhìn thấy Kỳ Lần liền kinh ngạc không thôi , lại nghe cách mà hắn xưng hô với hai người bọn họ lại càng kiếp sợ
Kỳ Lân gọi tiểu cô nương kia là Cửu Tiểu Thư , người hiện tại có họ Cửu mà hắn biết chỉ có một người
Không lẽ tiểu cô nương kia chính là Cửu Đế ?!
Nghĩ tới Cửu U Huyền , cảm giác lạnh lẽo truyền đến.
Nghĩ tới Ngự Linh Lăng và Nhiêu Mạn Tuyết đắc tội với Cửu U Huyền không khỏi mắng bọn họ ngu ngốc
"Bọn họ có quan hệ gì với Minh Điện chúng ta các ngươi không cần biết.
Các ngươi chỉ cần biết , đắc tội với bọn họ chính chính là ngu ngốc nhất trên đời !"
Nghe thấy lời này , trong lòng Chí Vỹ càng chắc chắn suy đoán của mình
Đúng lúc này một giọng nói khác truyền đến
"Không biết muội muội của Bổn Điện Chủ đã gây ra chuyện gì ?"
Cảm giác áp lực từ đỉnh đầu ập đến , ngoài trừ vài người thì ai cũng đều khó trụ vững , có người còn chịu không được mà thổ huyết
Bắc Chi Hạc từ trên trời bay xuống , không quản ánh mắt người khác mà đi thẳng tới chỗ Cửu U Huyền
Nhưng mà khi Bắc Chi Hạc chỉ còn cách nàng có vài bước chân thì bị thứ gì đó chặn lại
Bắc Chi Hạc cúi người xuống , nhìn Hàn Dạ Minh , mày không khỏi nhíu lại
Ánh mắt Hàn Dạ Minh hiện lên vẻ kiêu kích , khóe miệng Bắc Chi Hạc co giật
Hắn có thể chắc chắn Hàn Dạ Minh đang giả trang để lừa nàng.
Chứ làm gì có hài tử nào mà lại nhìn hắn với cái ánh mắt đó chứ.
Chỉ có Huyền Nhi gây thơ mới bị hắn lừa mà thôi !
Khóe miệng Bắc Chi Hạc kéo lên một độ cung nhỏ , hơi cúi người xuống
"Tiểu tử , ngươi còn nhỏ , nên đi về nhà ôm mẹ chứ không phải ra ngoài bám dính lấy cô nương chưa gả đi , tránh làm hỏng thanh danh của nàng !"
Tên Bắc Chi Hạc này !
Ánh mắt Hàn Dạ Minh tối sầm lại , trong lòng rất muốn xé xác người trước mặt ra.
Bởi vì quay lưng lại với Cửu U Huyền cho nên nàng không nhìn được biểu cảm của hắn lúc này , nghe thấy lời Bắc Chi Hạc nói nàng chỉ đơn thuần coi đó là lời nói bình thường
"Ngươi là ai ?"
Chí Vỹ cảnh giác nhìn người mới xuất hiện.
Người này tu vi không thấp , từ khi nào Đại Lục xuất hiện người như này , sao hắn lại không biết chứ ?
"Bắc Chi Hạc , Tân Điện Chủ Cửu Bắc Điện !"
Cửu Bắc Điện , đó không phải là tên mới của Cửu Điện sao ?
"Vậy không biết muội muội ngươi là ?"
"Nàng !"
Ngón tay Bắc Chi Hạc chỉ vào Cửu U Huyền.
Nàng không nói gì , coi như là đồng ý
Tất cả mọi người như chết lặng.
Cứ tưởng đó chỉ là một tiểu cô nương vô danh tiểu tốt , thật không ngờ đó vậy mà lại là muội muội của Tân Điện Chủ Cửu Bắc Điện !
Ngự Linh Lăng đứng một bên quan sát tinh hình , trong lòng thoáng vui mừng
Như lời Bắc Chi Hạc vừa nói vậy có nghĩa là nữ nhân kia và Nhà Dạ Minh không phải phu thê.
Chỉ cần không phải là phu thê thì không sao !
Nàng vẫn có cơ hội !
Chỉ cần kiên trì nàng không tin Hàn Dạ Minh sẽ không động lòng !
"Được rồi , dù sao cũng chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ , ta đại nhân không chấp tiểu nhân bỏ qua chuyện này.
Còn về bốn mươi viên đan dược mà Ngự Linh lăng đang nợ ta , coi như là chút bố thí cho nàng !"
Nói xong Cửu U Huyền liền quay người rời đi , để lại Ngự Linh Lăng đang hận nàng thấu xương phía sau
Hàn Dạ Minh và Bắc Chi Hạc thấy Cửu U Huyền rời đi cũng chẳng ở lại nữa
Ngự Linh Lăng nhìn bóng dáng Cửu U Huyền đang dần biến mất , bàn tay nàng ta nắm chặt lại , chặt tới mức mà móng tay đâm vào chảy máu cũng không cảm thấy đau
Bố thí ?Tiện nhân kia coi nàng thành ăn mày sao ? Đáng chết ! Cứ đợi đó , đợi khi Hàn Dạ Minh rung động trước Bổn Cung , Bổn Cũng sẽ bảo hắn tiễn ngươi xuống Địa Ngục !
Chương
Ngự Linh Lăng và Chí Vỹ đưa thi thể của Nhiêu Tuyết Mạn trở về kinh thành Phong Quốc
Nhìn thấy thi thể của nữ nhi bản thân yêu thương nhất , Nhiêu Dương Hạo vừa tức giận vừa đau thương
"Mạn Nhi ! Nữ nhi của Bổn Vương ! Là kẻ nào , kẻ nào gi ết chết Mạn Nhi ?"
Ngự Linh Lăng và Chí Vỹ đưa thi thể Nhiêu Tuyết Mạn tới Dương Vương Phủ nhưng vẫn chưa thể rời đi
Dù sao lúc đó bọn họ cũng là người chứng kiến , nếu không đưa ra lý do thích hợp chỉ sợ Nhiêu Dương Hạo sẽ khó lòng bỏ qua !
Hoàng Đế Phong Quốc Ngự Định Đức sau khi nghe thấy tin này cũng đã lập tức xuất cung tới Dương Vương Phủ
Còn về phía mẫu thân Nhiêu Tuyết Mạn là Dương Vương Phi Ngự Dung , nghe thấy tin nữ nhi đã thiệt mạng chịu không nổi đả kích này mà ngất xỉu
Ngự Dung xuất thân cao quí , là công chúa được yêu thương nhất của Tiên Hoàng , muội muội ruột của Ngự Định Đức . Gả cho Nhiêu Dương Hạo làm chính thất , bao nhiêu năm nay chỉ có mỗi một đứa nữ nhi là Nhiêu Tuyết Mạn, cho dù có cố gắng tới mức nào cũng chưa thể sinh nhi tử . Vì thế có bao nhiêu yêu thương đều dồn hết vào Nhiêu Mạn Tuyết
Có phụ thân quyền thế ngập trời , mẫu thân lại là Công Chúa , từ nhỏ được nuông chiều muốn gì được nấy bảo sao không kiêu ngạo cho được !
"Các ngươi không phải đi chung với Mạn Nhi sao , vì sao lại không bảo vệ nàng ?"
Nhiêu Dương Hạo quát lớn . Ngự Linh Lăng trong lòng đang mắng Nhiêu Tuyết Mạn ngu xuẩn ,chết rồi còn hại nàng ta phải đứng đây nghe lời trách móc , nhưng không ngoài mặt không dám biểu hiện gì không phải
Nước mắt nàng ta lã chã rơi xuống , tay lau nước mắt , đau thương nói
"Tôn trượng (chồng của cô ruột ) , không phải là Linh Lăng không bảo vệ Tuyết Mạn , mà là do..."
Ngự Linh Lăng ngập ngừng , Nhiêu Dương Hạo càng không kiên nhẫn , quát lớn
"Do cái gì ?"
"Là do...là do người Tuyết Mạn đặc tội chính là muội muội của Điện Chủ Cửu Bắc Điện ! Chúng ta không địch lại bọn họ . Nếu như ta mạnh hơn nữa thì Mạn Tuyết đã không...!"
Dù muốn hay không thì cũng phải bày ra vẻ mặt ưu thương cho người khác xem
"Quốc Sư , chuyện này là thật ?"
"Lúc đó ta đến nơi , Dương Quận Chúa đã...!"
"Hay cho một Cửu Bắc Điện ! Nữ nhi của Bổn Vương mà cũng dám giết ! Người đâu , lập tức điều động binh mã , tới san bằng Cửu Bắc Điện !"
Nếu là bình thường Nhiêu Dương Hạo sẽ cân nhắc mọi việc trước khi làm , đặc biệt là những chuyện cần phải động tới quân sự . Nhưng lúc này có lẽ nỗi đau mất đi nữ nhi đã che lấp đi sự cẩn thận này !
Ngự Định Đức nghe thấy vậy lập tức lên tiếng ngăn cản
"Dương Vương, Trẫm biết ngươi mất đi Tuyết Mạn rất đau lòng , nhưng đối phương chính là Cửu Bắc Điện , cho dù thế nào cũng nên cân nhắc chuyện này trước đã !"
Nếu chỉ là thế lực nhỏ , hắn liền không do dự đồng ý chuyện này . Nhưng thế lực của Cửu Bắc Điện đã cắm rễ ở Tinh Phong Đại Lục này hơn bốn trăm năm , mặc dù tên đã đổi , chủ đã thay , nhưng thế lực vẫn không hề yếu đi
Lại thêm bên ngoài đều đang đồn ầm lên Cửu Bắc Điện và Minh Điện có một mối quan hệ vô cùng thân thiết . Nếu lời đồn là thật , đến lúc đó Minh Điện chắc chắn sẽ không ngồi im
Hai đại thế lực hợp lại , Phong Quốc dù có mạnh cũng khó tránh khỏi thương vong vô số !
Nếu như Cửu Bắc Điện vẫn còn là của Cửu U Huyền, một khi có kẻ dám tấn công Cửu Điện , Hàn Dạ Minh tất nhiên sẽ không làm ngơ chuyện này . Mặc dù hắn biết nàng hoàn toàn có thể dẹp yên nó
Nhưng hiện tại Cửu Bắc Điện là của Bắc Chi Hạc , bảo hắn đi ứng cứu tình địch , làm mơ sao ?
Nếu như Bắc Chi Hạc ngay cả chuyện này còn giải quyết không xong thì không xứng đáng làm t ình địch của hắn !
"Bệ Hạ , chuyện này thần đã quyết , sẽ không thay đổi ! Thần có thể tự tin mười phần nắm chắc nhất định có thể diệt được Cửu Bắc Điện , đến lúc đó toàn bộ Cửu Bắc Điện xin dâng lên Bệ Hạ !"
Không thể không nói , lời này của Nhiêu Dương Hạo chính là dụ hoặc cực lớn đối với Ngự Định Đức
Đã là Hoàng Đế , có kẻ nào không có dã tâm bành trướng chứ ?
"Ngươi thật sự có mười phần nắm chắc ?"
"Thật ra bấy lâu nay thần đã bí mật tạo ra một vũ khí có sức tấn công vô cùng lớn , đề phong Phong Quốc lâm nguy . Vốn không lâu nữa sẽ nói cho Bệ Hạ biết , thật không ngờ phải đã phải dùng tới nó !"
Sai người chuẩn bị hậu sự thật long trọng cho Nhiêu Tuyết Mạn, Nhiêu Dương Hạo và Ngự Định Đức kéo nhau tới Thư Phòng bàn chuyện
Chí Vỹ đứng một bên nhìn , nhìn thấy hai người họ rời đi liền lập tức trở về Phủ Quốc Sư
Vừa nãy hắn không lên tiếng ngắn cản bởi hắn biết có nói cũng chẳng có tác dụng gì
Chí Vỹ bày ra một trận pháp . Thật ra hắn có một thân phận khác mà không ai biết , đó chính là Thiên Cơ Sư !
Hắn trở lại Phủ Quốc Sư chính là muốn xem trộm Thiên Cơ của Phong Quốc !
La bàn trên tay Chí Vỹ xoay tròn trên không trung , trong miệng hắn niệm chú , một khoảng trời thoáng thay đổi
Vài phút sau , la bàn rơi xuống đất vỡ làm đôi !
Bàn đầu có chút khinh hãi khi nhìn thấy kết quả , nhưng ngay sau đó chỉ biết bất lực mà thở dài
"Phong Quốc đã hạn !"