Tiểu Lưu Manh Đích Ái Tình Công Lược

chương 60: có tỉnh hay không?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đừng hỏi tại sao ta vẫn để tiểu Cương và Thần Thần xưng chú cháu nhé, vì nguyên gốc Tiểu Cương vẫn gọi Thần Thần là Thần thúc mà ^^

——————–

Buổi chiều Mộ Dung Cương vừa đến bệnh viện, Đường Mộ Thần đã quyết định,,“Như thế này đi, chú trở về gặp cha, nếu cha đến đây, cảm xúc quá mức kích động thì con cũng giúp chú khuyên nhủ.”

Mộ Dung Cương hiểu được, giấy không gói được lửa, Đường Lập Hiền hẳn là đã sớm nghi ngờ, chỉ là vẫn không muốn nghĩ đến tình huống xấu nhất. Hôm nay ông mượn cớ mình bị ngã mà nói ra, chính là muốn biết được sự thật.

Có thể nói gì đây? Không thể nói được gì cả.

Đường Mộ Thần nhìn cái bụng đã to vượt mặt của Mộ Dung Cương, bộ dáng ảm đạm khổ sở, khẽ thở dài một tiếng, mấy ngày nay đúng là làm khổ cho y.

Người khác mang thai đều được xem như bảo bối, được mọi người vây quanh chăm sóc chiều chuộng. Ngược lại, dựng phu nhà bọn họ cả ngày phải ngâm mình ở bệnh viện, ăn không ngon ngủ không yên, còn phải chăm sóc bệnh nhân.

Mộ Dung Cương tuy rằng không hề oán thán một tiếng, nhưng mà toàn thân y trừ bỏ cái bụng ra thì hoàn toàn chả nhìn ra được chút thịt nào. Cho dù đã sắp đến ngày sinh nở nhưng cả người gầy gò, hai gò má tái nhợt, trông tiều tụy đến không thể nói thành lời.

Đường Mộ Thần vô cùng áy náy, đừng nói là so với Hứa Gia Bảo kia, ngay cả với Hà Gia Duyệt, đã từng đó tuổi trên đầu rồi, vẫn được Kì Nhạc Chi còn có mấy người trong Kì gia sủng lên đến tận trời.

Tháng trước, Hà Gia Duyệt vừa bình an sinh ra một đứa bé trai, đây cũng chính là đứa bé trai đầu tiên mang họ Kì trong hàng thế hệ thứ ba. Ngày hôm qua chính là ngày đầy tháng của đứa bé, Kì Hà hai nhà mở đại yến tiệc, Kì An Chi đã gửi ảnh chụp đến cho y, bé con khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng, cực kỳ đáng yêu.

Kì Nhạc Chi đến tuổi này rồi mà lại được làm cha vô cùng mừng rỡ, đem đứa con này phủng trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Loại tình cảm yêu thương nồng đậm này, khiến cho Đường Mộ Thần không khỏi tức cảnh sinh tình, trong lòng có hơi chua xót.

Nếu Tiểu Cương sinh con, em trai vẫn chưa tỉnh lại, bảo bảo chào đời cũng không được cha ôm, vậy thật sự rất đáng thương! Nếu như có thể, y thật sự muốn đánh cho thằng em tỉnh lại. Nhưng mà thật sự là y không có khả năng này.

Mà trước mắt, còn phải nói ra sự thật với người cha già đã hơn bảy mươi tuổi, để cho ông tuổi đã lớn mà còn phải chịu đựng thương tâm bị thống, chỉ cần nghĩ đến đây, tim Đường Mộ Thần đã như bị dao cắt.

Cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ Trung y họ Quách lau mồ hôi trên trán đi ra, đang định báo tin mừng cho hai người bọn họ, thì thấy sắc mặt của cả hai rất kém ngồi trước cửa phòng, lặng lẽ không nói gì.

“Hai người…… có chuyện gì vậy?”

Đường Mộ Thần giật mình hồi thần,“A, không có gì. Bác sĩ Quách, em trai của tôi sao rồi ạ?”

“Tốt hơn nhiều rồi!” Bác sĩ Quách cười ha ha nói với hai người,“Tình trạng của cậu ta đã tốt hơn rất nhiều, bắt đầu xuất hiện phả ứng sinh lý rồi. Thận tàng tiên thiên chi tinh, nãi tạng phủ âm dương chi bổn, sinh mệnh chi nguyên, cậu ta có thể có phản ứng này chứng minh nguyên khí đang khôi phục, là dấu hiệu tốt a!”

Là sao? Tuy rằng nghe không hiểu gì hết, nhưng dù sao cũng là tin tốt. Đường Mộ Thần cổ vũ Mộ Dung Cương, cũng là tự bơm hơi cho bản thân,“Có nghe thấy không? Tiểu Cương, Mộ Dương nhất định sẽ tỉnh lại!”

Mộ Dung Cương gượng cười gật gật đầu, Đường Mộ Thần biết tâm tình của y vẫn chưa tốt lên được, không nhiều lời nữa, gọi điện cho bác sĩ tư nhân, quyết định về nói chuyện với cha mình.

Mộ Dung Cương tâm trạng hôm nay thực sự không được ổn định, bảo y tá ra ngoài, đóng cửa, một mình ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn tiểu lưu manh vẫn đang say ngủ, đột nhiên rơi lệ.

Bảo bảo trong bụng tựa hồ cảm nhận được nỗi buồn của ba ba, có chút bất an động động, tựa hồ như đang cố gắng an ủi ba ba đáng thương.

Hai tay nắm lấy bàn tay của tiểu lưu manh, Mộ Dung Cương cầm lấy tay hắn luồn vào trong áo mình, để cho tay hắn trực tiếp tiếp xúc với cái bụng đã nhô cao của mình, cảm nhận được bảo bảo đang động đậy.

“Anh có thấy không? Bảo bảo đang tức giận. Con đang hỏi anh, cha rốt cuộc muốn ngủ đến khi nào?” Mộ Dung Cương ép giọng xuống cực thấp, nhưng bên trong tràn ngập ủy khuất nồng đậm.

“Hôm nay em bị té, cha định hái cà chua cho em, nhưng mà bị rớt, em muốn nhặt, kết quả là bị ngã. Anh cảm thấy có buồn cười không? Nhưng mà anh có biết không, tất cả đều là tại anh cả!”

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi tí tách trên cánh tay tiểu lưu manh, Mộ Dung Cương cũng không muốn lau đi.

“Không phải tại anh thì sao em có thể mang thai? Nếu không có anh, sao em lại phải đi nhặt cà chua? Đây rõ ràng là việc anh phải làm mới đúng! Anh là đồ lười, chẳng chịu làm cái gì cả. Biết em có bảo bảo, còn muốn chạy đi thi đấu. Thi thì thi, thi xong rồi thì huênh hoang cái gì? Cần gì phải gọi điện khoe khoang ngay lập tức chứ? Sao không chịu chờ một chút? Anh là đồ ngốc, đồ ngốc!”

“Anh có biết không, có bảo bảo rất vất vả? Lúc mới có bảo bảo, mỗi ngày đều ăn không vô, ăn gì cũng buồn nôn. Đợi đến khi ăn được rồi thì anh lại xảy ra chuyện, hại em mỗi ngày đều lo lắng, cũng ăn không vô. Nhưng vì con, em phải liều mạng ăn. Anh có biết cái loại cảm giác này có bao nhiêu khó chịu không? Anh chỉ biết mỗi ngày nằm ở đây ngủ ngon, em ghét anh! Ghét đến chết!”

“Bảo bảo càng lúc càng lớn, giống hệt như anh lúc trước, cực kỳ bướng bỉnh, mỗi ngày ở trong bụng em đá tới đá lui, phá em khiến em cả đêm ngủ không ngon. Chuột trắng nhỏ nhắn tin cho em, nói cậu ta cũng có loại phản ứng này, nhưng mà bên cạnh cậu ta có chú năm. Cậu ta nói ông chồng của cậu ta dù cho bận rộn đến thế nào, mỗi buổi tối đều mát xa cho cậu ta, như vậy thắt lưng sẽ thoải mái rất nhiều. Nhưng mà em thì…… chồng của em đang ở đâu? Anh đừng có mà không thừa nhận, em đã ký tên rồi, anh chính là chồng của em, nhưng mà anh có hoàn thành trách nhiệm của một người chồng sao?”

Mộ Dung Cương kéo tay hắn ra, nước mắt đã ướt đẫm cả khuôn mặt,“Em thật muốn đánh anh một trận, anh có biết không? Anh bỏ mặc em, cũng không quan tâm đến bảo bảo. Tất cả đều ném cho em, chỉ nói một câu bảo em phải chăm sóc con là xong. Còn anh thì sao? Anh không có trách nhiệm sao? Chúng ta đã đánh mất một đứa con, vất vả lắm mới tìm lại được, sao anh có thể đối với con như vậy, đối với em như vậy?”

Trên giường bệnh Đường Mộ Dương không thể trả lời.

Mộ Dung Cương khóc càng thêm thương tâm,“Anh là cái đồ không có trách nhiệm! Cư nhiên còn có mặt mũi có phản ứng sinh lý? Anh có phản ứng sinh lý có đúng không? Nếu như anh còn không chịu tỉnh lại thì em liền cắt cái thứ này của anh cho chó ăn! Anh có tỉnh lại không?”

Y vừa thương tâm vừa phẫn nộ, vươn tay luồn vào trong quần tiểu lưu manh, tóm lấy cái thứ hơi hơi cương lên kia, hung hăng nhéo một cái cho hả giận.

“Tút tút!”

Đột nhiên, điện tâm đồ vẫn chạy đều đều phát ra âm thanh bất thường, nháy mắt hấp dẫn lực chú ý của Mộ Dung Cương.

Lau nước mắt, mở to mắt nhìn chằm chằm số liệu, rõ ràng nhịp tim hơi thở lẫn huyết áp của tiểu lưu manh đều tăng lên một chút.

Mộ Dung Cương đột nhiên nảy ra một ý tưởng lớn mật, tim y đập thình thịch, có thể chăng?

Mặc kệ, ngựa chết chữa thành ngựa sống đi! Nghiến răng nghiến lợi dùng đôi mắt đỏ hồng trừng Đường Mộ Dương,“Anh muốn giở trò lưu manh có phải không? Hôm nay em sẽ cho anh thấy thế nào mới là lưu manh!”

Quyết đoán cởi quần Đường Mộ Dương, lôi lợi khí đã lâu không dùng đến kia ra, sau khi làm vệ sinh cho nó sạch sẽ xong, Mộ Dung Cương há mồm, không chút do dự cúi đầu ngậm lấy tiểu tiểu lưu manh đã nửa cương, đầu lưỡi nóng bỏng cao thấp du động, đem hết khả năng ra mà thi triển nghệ thuật câu dẫn.

Tiểu tiểu lưu manh luôn luôn yếu lòng, khi chủ của nó còn tỉnh thì nó còn có thể nhẫn nại ba phần, bây giờ không có chủ nó quản thúc, thế là dã nhanh chóng đứng nghiêm chào cờ, hoàn toàn một bộ dáng tiểu sắc quỷ, khẩn cấp muốn được cùng ai đó phong lưu khoái hoạt.

Nhưng mà một đôi tay vô tình khống chế dưới gốc, ngăn không cho nó phát tiết.

Mộ Dung Cương bắt đầu nổi lên những vệt đỏ ửng khả nghi trên hai gò má, thân thể đã lâu chưa hoan ái, cho dù là y đơn phương kích thích nhưng cũng khiến cho y nổi lên phản ứng. Cực lực đè nén của mình, Mộ Dung Cương quay đầu quan sát một chút các số liệu, tốt lắm, lại tăng lên một chút.

“Tiểu lưu manh, xem anh có tỉnh hay không? Nếu như anh vẫn không tỉnh thì em sẽ giết anh!”

Vừa nói vừa tiếp tục tăng tốc độ tấn công, mặc cho tiểu tiểu lưu manh khóc cầu xin tha thứ, y vẫn kiên quyết không cho nó tiết ra.

Rõ ràng, tiếng thở dốc của tiểu lưu manh càng lúc càng nặng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy g ngực hắn kịch liệt phập phồng, ngón tay lẫn ngón chân đều theo bản năng cuộn lại, cơ thể căng cứng lên, tựa như đang tích tụ lực lượng, chuẩn bị phóng thích.

Mộ Dung Cương biết, thời khắc mấu chốt sẽ đến, hai tay đều dùng tới, đem tiểu tiểu lưu manh siết chặt.

“Tỉnh lại a! Tiểu lưu manh, em biết anh có thể, mau tỉnh lại! Đường Mộ Dương, em đang ra lệnh cho anh đó, anh có nghe thấy không? Nếu như anh không chịu tỉnh lại thì em sẽ ly hôn với anh! Nói cho anh biết, bác sĩ kiểm tra cho em vô cùng có hứng thú với em, anh ta cực kỳ tuấn tú, đẹp hơn cả Brad Pitt, đẹp trai hơn anh nhiều! Nếu anh không chịu tỉnh thì em sẽ mang con của anh bỏ trốn với anh ta, cho con trai anh mang họ của anh ta, gọi anh ta là cha!”

Tựa hồ là nghe thấy những lời của y, tiếng điện tâm đồ phát ra càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhanh!

Mộ Dung Cương mắt cũng không dám chớp một chút nhìn chằm chằm gương mặt của Đường Mộ Dương, chỉ thấy hai mày hắn nhíu lại càng lúc càng chặt, biểu tình trên mặt biến hóa liên tục, con ngươi giấu sau mi mắt liên tục đảo tới đảo lui, tựa hồ như đang cố gắng giãy khỏi giấc ngủ trói buộc.

“Cố lên! Đường Mộ Dương, anh có thể làm được, mau mở to mắt, cha anh sắp đến đây rồi, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cho cha anh chừng này tuổi mà vẫn phải lo lắng cho anh sao? Còn có bảo bảo, bảo bảo đang ở trong bụng em nhìn anh! Nó không muốn làm con của người khác, nó vẫn muốn anh là cha của nó, anh đừng khiến con xem thường!”

Hộc! Tiểu lưu manh cuối cùng mở miệng, thở hồng hộc, sau đó, mí mắt của hắn, từ từ mở ra.

Mộ Dung Cương kích động đến run rẩy, cảm thấy máu huyết như xông thẳng lên đầu,“Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây! Anh ấy tỉnh rồi!”

Truyện Chữ Hay