[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội

chương 22:  anh hùng chứng kiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giang Châu phụng thiên quân một sớm tiêu diệt, Liễu Châu thuận thiên quân không biết nên vui hay buồn.

Thuận Thiên đại vương nguyên danh Vương Thiết Ngưu, hắn sau khi vung sào mà lên, giây lát tọa ủng mấy vạn quân lực, cảm thấy mình tay nắm trọng binh, khống chế một vùng, tốt xấu gì cũng là một anh hùng hào kiệt, bèn tìm một người đọc sách giúp mình cải danh Vương Thừa Thiên, tự nói kế thừa thiên mệnh, có tướng đế vương.

Lúc ấy tin tức Phương Khinh Trần phục xuất truyền đến, hắn lại chẳng cảm thấy Phương Khinh Trần là cứu thiên hạ gì. Phương Khinh Trần cái gì, Trấn Quốc hầu cái gì, lúc ta đói bụng sống không nổi chẳng thấy ngươi chui ra. Hiện tại đương nhiên là mẹ kiếp nắm đấm ai cứng thì lời người đó quyết định, trông chờ ta quỳ xuống trước ngươi? Phi! Có bản lĩnh anh em ta gặp trên chiến trường!

Bất đồng với phụng thiên quân, trong đám hán tử hào sảng thuận thiên quân này, lại thêm ra một vị nam tử trung niên hoàn toàn khác biệt, tư văn nho nhã, thanh âm nhu hòa khiến người ta nghe mà như gội trong gió xuân. Khi đám người thô kệch mắng Phương Khinh Trần, là hắn giải thích với Thuận Thiên đại vương, Phương Khinh Trần sẽ thay họ gánh một phần áp lực của Tần Húc Phi, họ chính có thể nhân cháy ăn cướp, ngồi yên lên giá, mà người Tần không dám không theo.

Thuận Thiên đại vương ngoác miệng cười mấy ngày liền, cười đến khi có tin tức phụng thiên quân bị diệt, tâm trạng hoảng loạn, lại là vị văn sĩ trung niên này mỉm cười trấn an rằng tàn binh phụng thiên đến đầu, thế lực bên ta càng lớn. Người Tần lại phải phân binh đóng ở Giang Châu, thuận thiên quân ta hiện tại chẳng những càng có thể ngồi yên lên giá, thậm chí cơ hội ba phần Sở quốc đã bày ra trước mắt.

Kết quả là, trong thuận thiên quân Liễu Châu, lại là mặt mày hồng hào, náo nhiệt vui mừng.

Cảnh nội Giang Châu, cũng là một phiến reo mừng.

Bách tính thật sự bị phụng thiên quân áp bức quá khổ. Đám hán tử nghe nói cũng xuất thân nghèo khổ đó, một khi có được vũ khí, được quyền lực làm việc không kiêng nể gì mà không cần bị trừng phạt, mỗi ngày có bao nhiêu thi thể vô cớ bị giết ném ra bãi tha ma không người hỏi đến, mỗi ngày có bao nhiêu nhược nữ đáng thương bị lăng nhục đến chết, mỗi ngày lại có bao nhiêu gia đình bị vô số lần cướp sạch? Đến sau đó, bách tính thậm chí không dám cầu đám quân gia đừng xâm phạm nữ nhi nhà mình, chỉ cầu ngươi vui xong rồi, đem trả nữ nhi về. Thậm chí không dám cầu xin đám quân binh đừng lấy tài vật nhà mình, chỉ cầu ngươi sau khi đoạt đồ, đừng vì tìm vui mà thuận tay lại phóng hỏa.

Sau đó, ác mộng trong một đêm kết thúc, gần năm ngàn kỵ binh Tần quân, gió táp chớp giật, nháy mắt đuổi sạch tà ma nhân gian.

Sau khi họ vào thành, mặc dù không thể làm đến mức không đụng cây kim sợi chỉ, nhưng so với thuận thiên quân lại hiền lành khách khí hơn nhiều. Nơi nơi đều có người dán thông báo an dân, quân đội thậm chí còn xuất lương thực, tiếp tế những bách tính bị cướp sạch gia sản lương thực, luẩn quẩn bên bờ tử vong đó.

Sau khổ nạn quá dài lâu, trừ “một nhúm” những người đọc sách nhiều đọc đến đầu óc sinh bệnh, mọi người nào có nhiều khí lực đi chú ý cái gọi là quốc gia đại sự. Có thể sống sót, có thể miễn cưỡng sống sót như một con người, cũng đã đủ rồi.

Trong sự thảm đạm tiêu điều, bách tính đang ăn mừng với nhau. Lúc này, chẳng có ai lại đầy bụng oán hận mà nhắc tới, Chúa cứu thế của họ, kỳ thật là địch nhân dị quốc.

Họ chỉ biết, hiện tại họ miễn cưỡng có thể ăn lửng dạ, có thể không cần lo lắng có người đá văng cửa phòng, lôi nữ nhi của mình đi ngay trước mặt, có thể không cần sợ hãi, có người cầm đao xông vào cướp đi chút lương tồn cuối cùng trong nhà, lại mắng họ không ủng hộ quân đội kháng địch, quyền đấm cước đá họ cốt để mua vui.

So với sự vui mừng của bách tính, Tần quân cũng rất cao hứng. Có thể lấy quân đội năm ngàn, đánh tan đại quân năm vạn, có thể trong một ngày một đêm, lấy tử thương cực nhỏ, đoạt hết toàn vùng Giang Châu, đám quân nhân dị quốc họ đây cuối cùng có thể được bách tính địa phương chấp nhận thậm chí cảm kích, cảm giác này đương nhiên cũng khá khiến người vui mừng.

Sau khi phá phủ tướng quân Giang Châu, nhìn thấy khoản tài phú kếch xù Phụng Thiên tướng quân trong thời gian ngắn sưu cao thuế nặng tích lũy được, Tần Húc Phi bình tĩnh đem chia làm ba phần, một phần trả cho dân, một phần giữ làm quân tư, một phần chia thưởng tướng sĩ trong quân. Đương nhiên, những tài phú này đều là từ bách tính bóc lột ra, nhưng bách tính chỉ cần thấy được trả là vui mừng vô hạn rồi, ai lại đi để ý chuyện không trả hết.

Quân binh có tiền chia, có đồ cầm, tự nhiên cũng vừa lòng thỏa dạ, vui mừng ra mặt.

Tóm lại, phụng thiên quân bại vong, Bắc Sở này thật là không người không cười.

Thời điểm Phương Khinh Trần đang trước người vui cười sau người đau đầu, cuộc sống của Tần Húc Phi cũng chẳng tốt được đến đâu. Gian ngoài một phiến reo mừng, bầu không khí trong phủ tướng quân Giang Châu lại cực túc mục.

Cũng giống như Phương Khinh Trần, lúc đó vừa vào trong quân, mỗi người còn xem y là vương tử, mỗi kẻ kính mà chẳng dám gần, ngay cả cùng y lớn tiếng nói một câu cũng không chịu. Nhưng y lại cố muốn mọi người lẫn lộn một chỗ như huynh đệ, thành ra hiện tại, mọi người đối với y sớm chẳng còn tôn kính.

“Điện hạ, ngài không thể chuyên quyền độc đoán như vậy nữa.”

“Ngài là Nguyên soái, là người đứng đầu ba quân, ngài chỉ cần phụ trách chỉ huy là được, đừng cướp cả chuyện của quan tiên phong được không?”

“Điện hạ, chuyện gì ngài cũng làm hết, còn cần chúng ta làm gì?”

“Điện hạ, ngài là vương tử, ngài là chủ soái, ngài muốn chúng ta nói với ngài bao nhiêu tiếng? Gương cho binh sĩ cố nhiên là tốt, nhưng sa trường tranh phong, đao kiếm không mắt, nếu ngài có gì vạn nhất, chúng ta một nhánh cô quân, thân tại đất Sở, tứ phương đều là địch, quần long không đầu, về nước không đường, bảo chúng ta phải làm sao?”

“Lần này ngài thật sự quá đáng lắm rồi, chỉ dẫn năm ngàn binh, không đợi hậu viên, mang lương khô hai ngày là dám cô quân xâm nhập? Điện hạ à, cho dù ngài cảm thấy nắm chắc phần thắng, không cần lo lắng, có thể phiền ngài lần tới khi có mấy việc thế này, tùy tiện sai một kẻ trong chúng ta đi, ngài chỉ cần chờ tin đắc thắng, được không?”

Liễu Hằng cầm đầu, mọi người cơ hồ là chen nhau lên trước làm khó Tần Húc Phi.

Tần Húc Phi cũng chẳng bày ra nổi khí thế của chủ soái, vương tử tôn quý, chỉ đành cười xòa: “Ta biết rồi, ta biết rồi, không còn lần sau, không còn lần sau?”

Tiếc là, chẳng ai chịu để y lừa dối qua cửa như vậy.

“Không còn lần sau, điện hạ, ngài là lần sau thứ mấy đây?”

“Điện hạ à, chúng ta biết ngài dũng quan tam quân, ngài không thích xa hoa, ngài không yêu nữ sắc, ngài không sợ gian nguy, nhưng mà ngài cũng phải để lại một con đường cho chúng ta chứ.”

Mọi người phẫn nộ lên, bắt đầu nhao nhao liệt kê tội trạng của y.

“Công vào kinh thành, ngài không đăng cơ, không làm Hoàng đế thì thôi, lại tùy tiện tìm một gian phòng hơi lớn rồi coi thành chỗ ở, ngài đơn giản, chúng ta phải làm sao đây, vương tử điện hạ, Đại nguyên soái ở cũng đơn sơ như vậy, đám người dưới chúng ta đây còn dám ở phòng tốt không?”

“Đúng vậy đúng vậy, điện hạ không yêu nữ sắc, từ khi vào trong quân tới nay, chúng ta chưa từng thấy ngài chiêu mỹ nữ thị tẩm, vào Sở kinh, mỹ nữ đất Sở yêu kiều cỡ nào, nhưng điện hạ cả khóe mắt cũng lười lướt qua một thoáng, điện hạ, ngài là hào kiệt, là anh hùng, không để tâm chuyện tình cảm nam nữ này, tội nghiệp chúng ta, trơ mắt nhìn Sở quốc nhiều mỹ nhân như vậy, muốn nạp thêm vài thiếp, cũng không tiện…”

“Còn nữa, điện hạ, ngài còn nào là ăn uống sinh hoạt không thể quá khác binh lính, phàm khi xuất chinh, tất cả đồ ăn đều như binh sĩ, dù là ngẫu nhiên có quang cảnh thái bình, ngài cũng chẳng qua thêm một hai món, điện hạ Nguyên soái cũng ăn như vậy, cấp dưới chúng ta ai còn dám ăn ngon, tội nghiệp ta, bao nhiêu ngày chưa từng thấy đồ mặn…”

Rốt cuộc đã tìm được cơ hội phát tiết, mọi người đúng là hết kẻ này đến kẻ khác, ai cũng không chịu ngớt miệng. Bữa tiệc mừng công này, oán trách cũng là nói đùa, nói đùa cũng là oán trách, không cần phân rõ như vậy.

Tần Húc Phi chỉ có thể cười khổ: “Được được được, toàn là lỗi của ta, ta phạt rượu, được không?” Y vội vàng rót cho mình một bát rượu lớn, hy vọng nhờ đây mà lừa dối qua cửa.

Liễu Hằng trợn mắt trừng y: “Điện hạ…”

Ngay cả hảo hữu ôn hậu hay thông cảm cũng đã tỏ vẻ bất mãn, Tần Húc Phi cười khổ, buông bát rượu, nhất thời không nói gì.

Cả sảnh vắng lặng, sự phẫn nộ oán trách của mọi người ban đầu, cũng đổi thành ảm đạm thương tâm.

Họ là một nhánh cô quân. Ở quê hương họ, quân vương của họ, không muốn thấy họ sống sót trở về.

Nháy mắt qua năm, chinh chiến không ngớt, bách chiến binh bì, lòng người mong về.

Nếu không phải uy vọng của Tần Húc Phi, nếu không phải y giản dị tự cảnh, không dính nữ sắc, thế thì y làm sao có thể ước thúc những sĩ binh xa xứ, không nhìn thấy tương lai, không đi cướp đoạt gian quá phận.

Tần Húc Phi cuối cùng vẫn bưng bát uống rượu.

“Ngần ấy hảo nam nhi người Tần, vất vả vì ta, ở đây chiến trận xung sát, sinh tử một tuyến bao nhiêu lần, nhưng ta ngay cả để họ về nhà thăm thê nhi cũng chẳng làm được. Họ vì nước liều mạng, không được quốc gia tưởng thưởng, phá thành đoạt quan, ta lại chẳng thể cho họ mặc sức cướp bóc để bù đắp bồi thường mồ hôi xương máu của họ. Nếu ta chiến tất đích thân ra trận, sa trường làm đầu, chắc họ cũng sẽ không quá oán hận ta lại đè trường chiến sự liên miên này lên vai họ nhỉ…”

Trong sảnh không khí nặng nề, ngoài sảnh đang có người cao giọng truyền báo: “Điện hạ, thám mã cấp báo!”

Tần Húc Phi cao giọng nói: “Đưa vào đây.”

Một quân sĩ bước nhanh vào.

Những lễ nghi rườm rà trong quân Tần Húc Phi sớm bỏ hết, cho nên quân sĩ này đi thẳng đến trước án vương tử, cũng chẳng quỳ, chỉ khom lưng thi lễ rồi đưa cấp báo lên.

Tần Húc Phi trước nay không nói phô trương, cũng không cần người khác truyền lại, một tay nhận lấy, mở ra xem ngay. Chỉ khoảnh khắc, chợt cao giọng cười dài: “Hay cho một Phương Khinh Trần, quả nhiên không làm ta thất vọng!”

Vừa nghe tên “Phương Khinh Trần”, mãn tọa đều kinh, Liễu Hằng đứng dậy hỏi: “Điện hạ, chuyện gì thế?”

Tần Húc Phi mỉm cười nói: “Phương Khinh Trần một nhóm bất quá bốn mươi người, đích thân đến trong quân Tiêu Viễn Phong, đã tiếp quản quân chính đại quyền!”

“Làm sao có thể?” Liễu Hằng ngạc nhiên: “Tiêu Viễn Phong không phải hạng người biết phục tùng, sớm nghe Phương Khinh Trần quay về, y cũng lần lữa không chịu giải tán quân đội tập kết…”

Tần Húc Phi cười, đưa cấp báo qua.

Liễu Hằng đưa tay tiếp nhận, mở ra nhìn kỹ, bất giác cắn răng oán hận nói: “Tiêu Viễn Phong này quá không có đảm sắc! Cư nhiên cứ thế để người ta dọa cho dễ dàng đem hết thảy chắp tay mà đưa…”

“Không phải Tiêu Viễn Phong không có đảm sắc, là Phương Khinh Trần tài ba!” Tần Húc Phi thần thái phấn chấn: “Lấy đội ngũ không quá bốn mươi người kiến tạo ra uy nghi khí thế của chiến thần giáng thế, đoạt tâm chí người, khiến người kinh sợ, rồi lại không tổn hòa khí. Sau khi thời thế đổi dời, chỉ bằng ba chữ “Phương Khinh Trần” y, đã có thể khiến cựu bộ trung tâm như thế, quyến luyến như thế, nhân vật như thế, nhân vật như thế…” Tần Húc Phi lặp lại hai lần, hưng phấn bộc lộ trong lời nói, giữa mi vũ chiến ý hào hứng, cuối cùng vẫn không thể kiềm chế tâm tình kích động, lại nói một câu “Nhân vật như thế!”

Tuy rằng chúng tướng đã tập mãi thành quen với hành động quỷ dị cao hứng vì địch nhân của chủ soái nhà mình, lúc này mỗi người vẫn không thể nề hà trừng vương tử điện hạ, biểu đạt sự bất mãn của họ.

Tần Húc Phi lúc này sớm đã mất vẻ ảm đạm thương tâm vừa nãy, tâm thần phấn chấn, nào còn quan tâm kháng nghị trầm mặc của những người chung quanh.

Y cười dài mấy tiếng, lại rót đầy một bát rượu lớn, giơ lên xa xa kính về không trung phía trước.

Phong hoa tuyệt thế bạch mã ngân giáp, trước trận hai quân, thoáng như thần nhân kia.

Cường địch trong lúc thong dong nói cười, ngăn hai mươi vạn đại quân của y ở biên quan, nửa bước không thể tiến lên kia.

Anh hùng tuyệt thế vừa chết là cả Sở quốc sụp đổ, vừa sinh thiên hạ anh hùng hào kiệt nhao nhao quy thuận kia.

Truyền kỳ nhân gian một người phiêu nhiên mà đến, liền khiến Trác Lăng Vân cúi đầu nghe lệnh, bốn mươi kỵ lao nhanh như sấm, liền khiến Tiêu Viễn Phong cam tâm xưng thần kia!

“Phương Khinh Trần, ta kính ngươi!”

Cổ tay giơ lên, cả bát rượu y uống một hơi cạn sạch!

Truyện Chữ Hay