[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh

quyển 3 chương 116: biến hóa như thế (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chỗ Địch Cửu chỉ, lại là một ngôi mộ hoang, nửa tấm bia sứt mẻ giữa đám cỏ dại dưới ánh trăng. Năm đó y một kiếm đâm bị thương Phó Hán Khanh, nhân đêm ruổi ngựa tuyệt tình mà đi, cũng từng dừng ngựa trước gò mả hoang này. Mà nay lại có thể dẫn Địch Nhất đến tận nơi đây.

Bóng đêm quá khuya, năm tháng quá dài lâu, vô luận Địch Nhất vận đủ thị lực như thế nào, cũng không thể nhìn rõ chữ viết trên bia.

Địch Cửu nhìn biểu tình kinh nghi kia của Địch Nhất, mỉm cười: “Ngươi không cần đoán nữa, nơi này chôn chẳng phải đại nhân vật gì, chỉ là một nông phu bình thường đến không thể bình thường hơn, tên của ông ta, là Vương Đại Ngưu.”

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Địch Nhất, Địch Cửu chậm bước thong thả đến trước mộ phần, đưa tay nhẹ nhàng vỗ tấm bia sứt mẻ: “Ông ta thành thật, trung hậu, yên phận, có một phen sức lực, trong nhà có vài mẫu ruộng, cưới một thê tử không đẹp, nhưng rất tri kỷ, lại còn sinh được một đứa con nghe nói kháu khỉnh bụ bẫm. Ông ta không giàu, nhưng có thể hài lòng, cảm thấy mình có thể cả đời khoái khoái hoạt hoạt, chờ con trai lớn lên, cưới vợ, sinh cháu…”

Người như Địch Cửu, cư nhiên dùng ngữ khí bình hòa như thế, nói ra một chuỗi dài những lời nhìn như bình thường, trên thực tế lại cực quỷ dị như vậy, Địch Nhất bỗng cảm thấy lòng kéo căng, da đầu ngứa ran.

“Cho đến một ngày, con trai ông ta bỗng nhiên không thấy nữa…”

Địch Nhất hơi chấn động, như có điều hiểu ra.

“Sau đó, thê tử ông ta vì con trai mà khóc mù cả mắt, ông ta bán nhà bán đất, dẫn thê tử mù lòa đi khắp nơi tìm kiếm đứa con mất tích. Năm này qua năm khác, con không tìm thấy. Thê tử của ông ta phát điên, vào một đêm, kêu to con trai rồi nhảy xuống hồ, không bao giờ còn lên nữa. Vương Đại Ngưu ôm tro cốt vợ đi tiếp, về sau, ông ta già, nghèo khổ, sinh bệnh, không còn sức lực. Sau đó, chỉ có thể hành khất qua ngày, rồi sau đó nữa, vào một buổi sáng rất lạnh, chết trên phố thị bản thành. Nghe nói có một người địa phương thiện tâm thấy ông ta tội nghiệp, quyên chút tiền, mới cho ông ta sau khi chết có hoàng thổ chôn thân, một tấm bia khắc tên.”

Giảng thuật sinh tử khổ nạn của một người bình thường thản nhiên như thế, ngữ khí của Địch Cửu không bi không hỉ cũng không đau đớn.

Nhưng mà, bản thân Địch Nhất lại bỗng dâng lên một loại lạnh giá thấu xương cùng đau đớn xuyên tâm. Y chỉ có thể kinh ngạc nhìn Địch Cửu, không thể nói, không thể ra tiếng. Đột nhiên phát giác, mình rất khó chỉ trích y bất cứ chuyện gì nữa.

Địch Cửu lại đột nhiên cười rộ, y ngửa mặt lên trời cười dài, thân tư cao ngạo tột cùng: “Ha, Địch Nhất, biểu tình này của ngươi thật là buồn cười. Ta có nói đây là chuyện của phụ mẫu ta không? Đây căn bản chỉ là một phần mộ hoang, những lời này căn bản cũng chỉ là ta lâm thời biên ra, ngươi lại dễ lừa như thế.”

Địch Nhất chỉ nhìn y, mặc y trường tiếu cuồng ngữ như thế nào, không bắt bẻ nửa câu, không tiếp một chữ.

Vẻ chán ghét phẫn hận trong mắt người khác biến thành thương hại, ngược lại khiến Địch Cửu cảm thấy khó mà chịu được: “Được rồi, chuyện này thật sự không liên quan đến ta.”

Địch Nhất nhẹ nhàng gọi: “Địch Cửu…” Sự ôn hòa ít có trong giọng điệu này, khiến Địch Cửu cau mày rùng mình, quay đầu hung hãn nhìn Địch Tam một cái.

Địch Tam cười cười mới nói: “Đây là câu chuyện thật, nhưng người trong câu chuyện này, không có quan hệ với ta lẫn y. Hài tử mất tích kia tên Vương Phú Quý, trong chúng ta, đứng hàng thứ hai mươi ba.”

Ánh mắt Địch Nhất thoáng động, hai mươi ba? Hài tử học võ nhanh nhất trong số họ, lại không thể học nổi đạo độc ác tồn tại, đến chết cũng không chịu quên tên mình. Tên cùng Địch Tam hiểu nhau, bị Địch Tam giết chết, nhưng cuối cùng làm cho Địch Tam có thể trong ảnh vệ, bảo lưu lại một chút máu thịt sức sống… ngu ngốc đó.

Ngưng mắt nhìn vẻ tươi cười y nguyên uể oải kia của Địch Tam, đột nhiên, Địch Nhất đã minh bạch rất nhiều.

“Các ngươi làm sao tra được những điều này?”

“Còn nhớ Thập Ngũ và Thập Cửu không?” Địch Tam đáp. “Đối với lai lịch của mình, ảnh vệ chúng ta sớm đã không còn quá khứ ký ức, ai không có vài phần tò mò. Hai người kia nói muốn sống cuộc sống an tĩnh, đi theo Mạc Ly quản lý hồ sơ, tuy rằng tư liệu về ảnh vệ là bảo mật với họ, nhưng nhiều năm như vậy, chỉ cần có tâm thì vẫn có thể tìm được cơ hội lật tra. Mà sau khi biết chuyện, lộ ra một ít cho người từng trải qua như mình, chia sẻ lẫn nhau, cũng rất tự nhiên.” Địch Cửu nhàn nhạt thuyết minh.

“Bọn họ tiết lộ cho ta không hề nhiều, có lẽ bản thân họ có thể tra được cũng rất có hạn. Chúng ta sau khi biết lai lịch của Vương Phú Quý, liền an bài người đi tra phụ mẫu thân nhân của y, sau khi tra ra kết quả, lập tức phái người tìm kiếm Địch Tam.”

“Y tìm ta hàn huyên rất lâu, sau đó, ta đáp ứng giúp y.” Đại sự sinh tử như thế, Địch Tam nói lại hết sức hời hợt, mắt vẫn hàm tiếu, dù rằng ý cười lạnh thấu xương “Đã bảy trăm năm, y là ảnh vệ đầu tiên đứng ra chính diện đối địch với Tu La giáo. Mặc kệ y có tư tâm thế nào, âm mưu thế nào, ta chỉ biết là nếu không có y, e rằng ta suốt đời suốt kiếp cũng không dám nghĩ hai chữ báo thù, e rằng ta…”

Vẻ tươi cười trên mặt Địch Tam rốt cuộc không duy trì nổi nữa, y cắn răng, mới nói: “Đúng vậy, ta là kẻ bị vứt bỏ, ta không có phụ mẫu thân nhân để nhớ, nhưng chẳng lẽ ta không nên đi đòi Tu La giáo món nợ họ thiếu ta, cho dù không vì ta, chỉ vì người sống cùng ta mấy năm, lại bị ta giết chết kia, ta cũng nên làm chút gì đó chứ?”

Y cố định nhìn Địch Nhất, lại cười, vẻ tươi cười kia vậy mà thảm đạm: “Địch Nhất, ta biết ngươi là cô nhi, ngươi không có nỗi đau mất thân nhân, ngươi không như Nhị Thập Tam có một cái tên đến chết cũng không chịu quên. Nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự không oán không hận, ngươi có thể đi cảm kích Tu La giáo nhặt ngươi từ trên đường về, khiến ngươi từ người biến thành thú sao!”

Địch Nhất lặng thinh không nói, kinh đào hãi lãng đều trong lòng, quá khứ đẫm máu tăm tối, khủng bố tàn nhẫn đó, giữa gào thét, đều ở trước mắt.

Đau không? Hận không? Khổ không?

Cuộc sống an tĩnh hạnh phúc mấy năm nay, cơ hồ khiến y tưởng rằng mình đã lãng quên hết thảy. Nhưng hóa ra, không phải quên, chỉ là không dám nghĩ.

Nghĩ nhiều, chỉ sợ liền chìm vào biển máu tối tăm kia, suốt đời suốt kiếp, giãy giụa không ra.

Nhưng mà giờ khắc này, chuyện cũ rõ ràng trước mắt, y lại phải dùng hết tất cả sức lực, mới không đến mức run rẩy thất thố.

“Đúng vậy, hiện tại Tu La giáo phủ thêm da dê, muốn học làm người tốt, bãi bỏ chế độ ảnh vệ. Những người năm đó bắt chúng ta đến tổng đàn, những kẻ chủ sự quyết định vận mệnh của chúng ta ấy, cũng đa phần đã chết. Những kẻ gọi là giáo đầu huấn luyện chúng ta, tra tấn chúng ta, cũng đều bị chúng ta sau khi trưởng thành cường đại lợi dụng từng cơ hội huấn luyện, hợp quy tắc nhất nhất giết chết… Nhưng có phải ngươi cho rằng, bởi vì họ đã chết, hiện tại chúng ta nên nhận mệnh, hiện tại chúng ta nên không làm gì hết?” Địch Tam nghiến răng cười lạnh: “Ta không biết Địch Cửu rốt cuộc muốn làm gì, ta chỉ biết ta muốn làm gì. Địch Nhất…” Cơ hồ có phần dữ tợn nhìn y: “Ngươi lại không biết, ngươi muốn làm gì?”

Địch Nhất không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn hai tay mình.

Y muốn làm gì? Y có thể làm gì? Phải thế nào, mới xứng đáng với lòng mình! Y hoảng hốt rất lâu, mới có thể ngẩng đầu hỏi Địch Cửu: “Ngươi có tra ra lai lịch bản thân ngươi?”

“Không có.” Địch Cửu thản nhiên nói: “Ta là Thiên vương, lúc trước lại là người kế nhiệm giáo chủ nhiệm sau. Tư liệu của ta là cơ mật cao nhất trong giáo, Mạc Ly sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội tiếp xúc. Chuyện ngày bé ta đều không nhớ được. Chưa biết chừng ta cũng là cô nhi như ngươi, bị vứt bỏ như y, đương nhiên cũng có thể ta là một tiểu hài có cha mẹ bị dụ bắt, hoặc là… Ha ha, có khác biệt không. Nếu không ngoài dự kiến, cho dù ta từng có gia đình, hiện tại gia đình ta cũng sớm bị thần giáo lúc chặt tục duyên giết sạch rồi.” Y ngạo nghễ nhìn Địch Nhất, lạnh băng nói: “Bất quá ngươi không cần đồng tình, càng không cần thay ta thiết tưởng quá khứ của ta có thể đáng thương như thế nào. Ta làm hết thảy, chính vì bản thân ta, không liên quan phụ mẫu thân nhân. Cho dù là báo thù, ta cũng chỉ vì lòng mình.”

Y lại đưa tay vỗ vỗ mộ bia: “Cho dù trong phần mộ này chôn không phải Vương Đại Ngưu, là phụ thân của ta thì thế nào? Tình thiên luân? Tình yêu phụ tử? Đó là cái gì? Ngươi hiểu không? Ta không hiểu! Cho dù có thân nhân từng vì ta chịu hết giày vò thì thế nào? Ta rõ ràng không tìm được cảm xúc gì hết. Cho dù là phụ mẫu ta hiện tại đại nạn không chết, đang đợi ta về nhà, ta cũng căn bản không thể tưởng tượng mình đi sống cuộc sống hầu hạ dưới gối đó. Ta muốn đối phó Tu La giáo, bởi vì nó tra tấn ta, bởi vì nó không cho ta cơ hội lựa chọn vận mệnh! Cho dù, e rằng vận mệnh ban đầu, hiện tại bị ta chẳng thèm nhìn, nhưng nó chưa từng cho ta lựa chọn! Ta muốn đối phó Tu La giáo, cũng chỉ bởi vì nó ngăn trước mặt ta, nếu ta không diệt trừ nó, nó sẽ nhất định diệt trừ ta.”

Y cười sang sảng một tiếng: “Ta và Địch Tam, đều chỉ muốn làm chuyện mình lựa chọn, không phụ lòng mình, ngươi thì sao, suốt đời suốt kiếp này, ngươi có từng thống thống khoái khoái, làm một lần lựa chọn không phụ lòng mình?”

Địch Nhất im lặng không lời, chỉ đột nhiên đưa tay, vỗ nhẹ mấy vết sẹo trên mặt.

Năm đó khi hủy dung sao mà kiên quyết tàn nhẫn, cũng chẳng qua là vì vô cùng thống hận khuôn mặt này.

Nhưng mà, quyết tuyệt lớn nhất khi đó y có thể có, cũng chẳng qua là thống hận khuôn mặt người khác cho y.

Trong gió đêm, thanh âm của y gần như lơ lửng: “Vì sao phải nói những lời vô tình này? Nếu như ngươi nói cho ta một thân thế bi thảm, biết đâu ta sẽ thật sự hoàn toàn không cách nào trách móc ngươi nữa, biết đâu ta thật sự sẽ đứng bên ngươi.”

“Ta không phải không biết đạo lý này, cũng không phải không biết vờ đáng thương, chỉ là, bỗng nhiên không muốn nói mấy lời giả dối như vậy.” Địch Cửu khoanh tay nhìn trăng, khe khẽ thở dài một tiếng, hiển nhiên trong lòng cũng không phải là không tích tụ.

“Ngươi chẳng qua là không chịu nổi ánh mắt đồng tình của y, đột nhiên không thèm nói dối cầu xin thương xót.” Địch Tam bật cười lắc đầu: “Bằng ngươi thế này, còn dám tự mệnh kiêu hùng.”

Địch Nhất cũng bỗng nở nụ cười, lại hỏi: “Những người khác thì sao? Họ lựa chọn như thế nào?”

Địch Cửu cười ha ha: “Trừ ba chúng ta thì còn ai từng có dũng khí, có lực lượng, có tâm chí, hoàn toàn thoát khỏi bóng ma Tu La giáo? Mấy người chúng ta, năm đó có thể sống sót, đều là không còn lương tâm vứt bỏ tình cảm cả rồi. Cho dù là hiện tại, hiểu rõ những việc đã qua, không phải ai cũng có đủ huyết tính đứng ra. Không phải không hận Tu La giáo, chỉ là họ không biết, từ nơi đó chạy ra, họ còn có thể sống như thế nào. Họ có thể làm, chẳng qua là lắc trái đưa phải, chịu chủ động lặng lẽ thông tin tức cho ta, nhưng không chịu công khai đối địch Tu La giáo. Lấy lòng hai bên như thế, vô luận ai thắng ai thua, với họ đều không tổn hại.”

“Như thế xem ra, thực lực của ngươi vẫn đang rất yếu.” Địch Nhất dửng dưng nói.

“Tự nhiên.” Thừa nhận sự thật, lại không tổn hao vẻ cao ngạo giữa mi vũ Địch Cửu: “Nếu không ta cần gì kiên nhẫn nói nhiều những lời vô nghĩa như vậy với ngươi.”

Địch Nhất ngẩng đầu nhìn trăng sáng phương xa, từ từ nhả ra một hơi, thần sắc vừa như thoải mái, cũng như bi thương: “Với Tu La giáo, ta không phải không hận. Chỉ là ta có thê tử có bằng hữu, hiện tại, trong lòng ta, những điều này dường như đã quan trọng hơn những oán hận kia nhiều lắm. Ta không định vì báo thù mà hủy diệt hết thảy hiện tại đang có.”

Y ngưng mắt nhìn Địch Cửu: “A Hán bảo ta đến khuyên ngươi, nhắc nhở ngươi, hiện tại, ta nghĩ ta khỏi cần lãng phí lời lẽ như vậy nữa. Chuyện ngươi muốn làm, quả nhiên không ai ngăn cản được. Chúng ta có quá khứ như nhau. Vô luận ngươi là vì dã tâm, hay vì báo thù, những lời ngươi nói với ta tối nay, ta đều tuyệt không tiết lộ cho Tu La chư vương. Về sau chỉ cần ngươi không thương tổn A Hán, ta cũng sẽ không đối địch với ngươi. Nhưng A Hán là bằng hữu của ta, y bị ngươi phản bội, đã bị thương rất nặng, không chịu nổi ta cũng phản bội y một lần nữa. Vô luận ngươi nói bao nhiêu lý do, nói bao nhiêu lợi hại, vô luận ta phải chăng có nỗi khổ tâm, có thâm thù, lần này nếu ta đứng chung với ngươi thì chính là phụ y, chuyện thế này ta không làm được, cũng không thể làm.”

Y nhìn Địch Cửu một cái thâm sâu, lại nhìn Địch Tam, chợt thở dài nặng nề một tiếng: “Tối nay từ biệt, cũng chẳng biết các ngươi có còn mạng gặp lại ta không, tự giải quyết cho tốt đi.”

Một câu cuối cùng nhắn nhủ xong, y quay người, không chần chừ nữa, kiên quyết đi thẳng.

Chỉ là bước chân rời đi chậm chạp nặng nề như thế. Lần lựa chọn tối nay, với y, thật sự càng thêm trầm trọng, càng thêm gian nan hơn so với một lần quyết chiến sinh tử.

Truyện Chữ Hay