Tiểu Lão Bản

chương 30: chờ mong

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đường Học Cẩn rất nhanh đã chuẩn bị xong hai phần ăn sáng, cậu bưng khay ra, bên trong để một chén cháo lớn, đĩa bên cạnh có một cái màn thầu to tròn và một cái bánh bao, một đĩa bánh quẩy đã cắt còn có một phần củ cải khô tặng kèm, phân lượng thoạt nhìn rất đủ, tuyệt đối bao no.

Vương Đại Tráng nhìn mâm, nhướng mày, thuận miệng hỏi: "Nhóc a, cháu làm vậy không sợ lỗ vốn à?"

"Dạ, tuy rằng kiếm không nhiều, nhưng cũng không thiệt." Đường Học Cẩn cười cười, lại quay đầu nói với Tôn Tiểu: "Chú Tôn, cháu đi lấy phần của chú nhé."

Nhìn bóng lưng cậu nhóc, Vương Đại Tráng và Tôn Tiểu nhìn nhau, nói: "Hắc, thằng nhóc này còn rất thực tế."

Tôn Tiểu vươn tay sờ bàn, "Ừ, buổi trưa cũng tới đây thử xem?"

"Có thể thử." Vương Đại Tráng sờ cằm, gật đầu, "Nếu ngon, sau này có thể cho thằng nhóc này phụ trách cơm hộp của tụi mình."

Tôn Tiểu nhíu mày, "Vậy được không?"

Vương Đại Tráng bật cười, "Có gì không được, mày cũng không nhìn cái tiệm đưa cơm hộp cho tụi mình làm ăn thế nào."

Tôn Tiểu nhớ tới chỗ cơm trưa mỗi ngày mình ăn, chỉ nghĩ thôi mà đã thấy ngán, tiệm bọn họ đặt cơm, trước kia làm còn được, nhưng về sau càng ngày càng chẳng ra gì, rau không mới, thịt béo ngậy, có lúc còn bị thiu, thậm chí trong món mặn còn có côn trùng lớn bằng hạt đậu, gạo cũng vậy, phỏng chừng là gạo cũ không biết để bao nhiêu năm, ăn chỉ nghe mùi mốc...

Nhìn vẻ mặt của Tôn Tiểu, Vương Đại Tráng cũng hiểu cái cảm giác ấy.

"Mày cũng thấy đấy, hai thằng cục mịch như tụi mình còn nghĩ chỗ cơm ấy không phải cho người ăn." Vương Đại Tráng xòe tay, "Nếu mùi vị ổn, chỗ Tiểu Nhị Tử tao đi nói, chính nó cũng biết mà."

Lúc đó bọn họ cũng vì tiệm đó là nhà thân thích của tạp vụ làm chung mở, nên xem như tặng nhân tình, đặt cơm ăn, ban đầu không tệ... Bất quá, về sau, hẳn là cảm thấy có thân thích nhà mình ở trong nên lộ ra nguyên hình.

Hai người nói chuyện, chỉ chốc lát sau Đường Học Cẩn lại bưng mâm ra, bên trong để một chén sữa đậu nành vừa xay và một đĩa bánh quẩy đã cắt, bên cạnh còn một cái đĩa để hai cái bánh bao lớn nóng hầm hập bốc khói, hiển nhiên là vừa ra lò.

"Chú Tôn, đây là bữa sáng của chú." Đường Học Cẩn để mâm xuống, lại về bếp.

Hai người nếm một miếng, chỉ cảm thấy thỏa mãn không thôi, mùi vị đầu lưỡi nhận được, cũng là cực ngon.

Cháo nấu vừa vặn, sữa đậu nành vừa nhẵn vừa đặc, màn thầu cắn vào không thấy quá khô khi nhai cũng rất có độ dai, vỏ bánh bao mỏng nhân lại nhiều, mùi vị quyện với nhau rất tuyệt, bánh quẩy cũng chiên xốp giòn.

"Nhóc, tay nghề của cháu không tồi." Ăn uống no đủ, Vương Đại Tráng cười ha hả nói với Đường Học Cẩn.

"Cảm ơn ạ." Đường Học Cẩn mang theo ngượng ngùng cười cười.

Có người đầu tiên sẽ có người thứ hai, sau khi Vương Đại Tráng và Tôn Tiểu vào tiệm, phía sau lại lục tục tới rất nhiều, có đóng gói mang đi, cũng có ngồi lại ăn, bọn họ gọi món xong, Đường Học Cẩn sẽ nói với, hy vọng ngày mai lại có thể thấy bọn họ, chào buổi sáng, rồi chúc bọn họ một ngày tốt lành, cuối cùng còn nhắc nhở bữa sáng ngày mai sẽ khác hôm nay.

Khách tới đều cảm thấy thái độ của Đường Học Cẩn rất tốt, tăng thêm không ít điểm cho cậu, lại vì gặp con nít xinh đẹp tính tình nhu thuận, mọi người sẽ theo tiềm thức thích lây.

Nhờ vậy, bất tri bất giác, Đường Học Cẩn mời chào cho tiệm của mình rất nhiều hộ khách trung thực.

Bảy giờ, Vạn Bác đúng giờ rời giường xuống phụ, lúc đó Đường Học Cẩn đang bận tối mày tối mặt, hận không thể có thêm một đôi tay, vừa bưng một phần ăn sáng ra xong đã vội chạy về bếp tiếp tục chuẩn bị phần kế, cứ vậy qua lại, mệt đến mồ hôi đổ ròng ròng.

Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trái lại có vẻ cực kỳ khỏe mạnh.

Vạn Bác xuống, cuối cùng cũng cho Đường Học Cẩn một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Hai người họ trực tiếp phân công, Vạn Bác chạy bên ngoài đưa món, Đường Học Cẩn ở bên trong chuẩn bị đồ ăn, hai người từ trước đã hợp tác, nên lúc này ăn ý mười phần, tuy rằng vẫn có chút lúng túng, nhưng đã nhìn ra trật tự.

Đã sắp tám giờ, bữa sáng chuẩn bị cũng bán gần sạch, người chỉ thừa lại hai ba cái, nên ở khi chiêu đãi xong mấy người thừa lại ấy, Đường Học Cẩn tháo tấm bảng dựng bên ngoài xuống, treo lên biển tạm nghỉ.

Múc cho mình và Vạn Bác một chén cháo, cầm màn thầu mặt đối mặt ngồi gặm, bụng của hai cậu nhóc sớm đã đói reo vang, nhưng vì trước vẫn có khách, căn bản không rút được thời gian lót dạ cái gì, lúc này bọn họ đều có chút đói lả.

Lang thôn hổ yết, hai người ước chừng ăn sạch mấy phần ăn sáng chưa bán hết, sờ cái bụng tròn trịa của mình, Vạn Bác than thở: "Hắc hắc, Đường Học Cẩn, tôi cảm thấy tiếp tục đi theo cậu, chưa hết một tháng, tôi sẽ phát triển theo chiều ngang rồi."

Đường Học Cẩn liếc cái tên đang bận ợ, thản nhiên nói: "Ừ, nếu cậu ăn ít tí, tôi nhắm chừng sẽ mất khoảng ba tháng."

Vạn Bác: "..." Đột nhiên hổng dui nữa rồi.

Lợi nhuận của bữa sáng không nhiều, gạo và bột mì Đường Học Cẩn dùng là loại tốt, mà còn phân lượng rất đủ, một phần bán ra trừ đi phí tổn nhiều nhất chỉ kiếm ba bốn hào, bất quá Đường Học Cẩn vẫn vui, cậu không cảm thấy vì kiếm tiền có thể bỏ qua mọi thứ, bao gồm lương tâm.

Cậu tin tưởng, người đang làm trời đang nhìn, không phải không báo là chưa tới lúc.

Huống hồ, được sống lại, cậu càng tin tưởng, mọi thứ trên đời đều có mệnh số, có vài thứ tuy rằng bình thường nhìn không thấy sờ không tới, nhưng vẫn tồn tại.

Vạn Bác duỗi eo, ngáp mấy cái liền, "Mệt chết, mới có ngày hôm qua, tôi đã cảm thấy có thể so với một tháng bán lắc tay lúc trước rồi." Ngã ra ghế, cậu không muốn nhúc nhích gì nữa, toàn thân chỉ muốn lười.

"Ừ, xác thực rất mệt." Đường Học Cẩn một tay chống cằm, ánh mắt hơi bay xa, "Tôi nghĩ, chờ mấy ngày nữa, nên thuê thêm người."

"Vậy không phải lại nhiều một phần chi tiêu nữa à?" Vạn Bác trừng mắt, "Cậu có tiền không."

Đường Học Cẩn nhớ tới mấy lời sáng nay nghe được từ chỗ Vương Đại Tráng và Tôn Tiểu, híp mắt bật cười, khóe miệng cong lên, đuôi mày thoáng giơ cao, tâm tình thoạt nhìn rất tốt.

"Hẳn rất nhanh sẽ có một mối lớn tìm tới cửa."

Vạn Bác hồ nghi nhìn Đường Học Cẩn cười vui vẻ, không hiểu gì cả, cậu nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra gì, thế là, cậu vươn ngón tay chọt chọt cánh tay để trên bàn của người ngồi đối diện, "Mối gì vậy, sao tôi không biết?"

Liếc trắng, Đường Học Cẩn nói: "Vì sáng nay cậu còn ngủ ngáy o o."

Vạn Bác bĩu môi, "Không phải cậu dặn tôi bảy giờ hãy xuống phụ à."

Đường Học Cẩn: "..." Khụ khụ, hình như là vậy.

Nhìn cái đồng hồ treo trên tường, mới tám giờ hơn, Đường Học Cẩn đứng dậy, nhìn Vạn Bác, chỉ có lúc này, chiều cao của cậu mới có thể bằng thằng nhóc đang ngồi nào đó, "Làm bài tập đi, sáng mai có kiểm tra đó."

"A, sao giờ cậu mới nhắc, tôi quên béng rồi." Vạn Bác cọ một cái bật dậy, vội vàng chạy lên lầu, vừa chạy vừa lẩm bẩm: "Xong đời xong đời, lần này nếu rớt, nhất định sẽ bị cụ Đường mắng chết..."

Nhìn cái bóng vội vàng của người nào đó, Đường Học Cẩn cúi đầu nhìn chiều cao hai tháng mới tăng thêm hai cm của mình, thở dài, a, lúc nào mới có thể cao tới một mét tám đây ——

Thu hồi ý nghĩ kỳ lạ ấy Đường Học Cẩn nâng tay sờ mặt mình, đột nhiên cảm thấy, đời này, làn da của cậu hình như tốt hơn nhiều lắm? Ra vẻ ngoại trừ hai tay, vùng da ở những chỗ khác, đều trơn nhẵn đến mức không thể tưởng được, quả thật là sắp có thể sánh ngang với da của trẻ sơ sinh.

... bàn tay vàng cao cấp này, rốt cuộc có để làm chi.

...

Buổi trưa, quả nhiên như Đường Học Cẩn dự liệu, Vương Đại Tráng và Tôn Tiểu lại tới, lần này còn dẫn theo một thanh niên tuổi tác không lớn, có một khuôn mặt hàm hậu, thoạt nhìn rất thành thật.

Thanh niên vừa thấy Đường Học Cẩn, ra vẻ rất kinh ngạc, anh từ trên xuống dưới nhìn nửa ngày, nghiêng đầu nói: "Chú nói là tiệm này à? Chỉ có cậu nhóc trước mặt?"

Vương Đại Tráng ôm cánh tay gật đầu, "Chính là tiệm này." Sau đó lại nói với Đường Học Cẩn: "Nhóc à, chỗ cháu có món gì?"

"Đồ ăn của chỗ bọn cháu đều ở đây." Dẫn người tới chỗ bàn dài chỉnh tề bày mười mấy cái đĩa lớn, Đường Học Cẩn nói: "Các chú muốn ăn gì cứ cầm mâm tới đây gọi là được."

Vương Đại Tráng và Tôn Tiểu còn có thanh niên nhìn đồ ăn trong đĩa, không tìm ra khuyết điểm gì, mỗi người bèn cầm mâm, định nếm thử mùi vị.

Bọn họ gọi món, cầm cơm canh, tìm cái bàn ngồi xuống, làm xong rồi, cả ba mới phát hiện, trên bàn có dán một tờ giấy chữ viết tinh tế xinh đẹp, phía trên viết rõ nguồn gốc của rau thịt và dùng dầu gì để nấu ăn...

Vương Đại Tráng rất hiếu kỳ, bèn gọi Đường Học Cẩn tới, hỏi: "Nhóc à, cháu viết mấy cái này lên bàn làm chi? Đây là buổi trưa làm ra hả, sáng sớm khi chú và lão Tôn tới, còn chưa có nó."

Như là sớm dự liệu được sẽ có người hỏi, Đường Học Cẩn cẩn thận trả lời, "Nó là để nói cho người tiêu dùng, khiến khách hàng yên tâm và an lòng khi ăn uống."

Vương Đại Tráng rõ ràng gật đầu, "Thì ra là vậy, cách này tốt, bất quá phía trên viết đều là thật à?"

"Thật ạ," Đường Học Cẩn nghiêm túc nói: "Nếu không tin, chú có thể tự đi hỏi."

Trương Vân ngồi ở bàn thu ngân thu tiền, nghe được Đường Học Cẩn nói, bà nhìn cậu một cái, nụ cười trên mặt sâu hơn, bà cảm thấy, đứa bé này, thay đổi rất nhiều, ngày càng hấp dẫn mắt người.

Bà lại nhìn Vạn Bác sức sống tỏa ra bốn phía thoạt nhìn cực kỳ dương quang, nhìn cái vẻ cười có chút ngu đần của đối phương, bà lại buồn cười lắc đầu, hai cậu bé này về sau sẽ thế nào, kỳ thực bà rất chờ mong.

Truyện Chữ Hay