Bằng một cách lạ lùng, Ngôn Tiếu và Hoa Vũ trở thành bạn bè. Hai người ngày ngày ở cùng một chỗ, cùng nhau châm chọc bới móc chuyện vui đến bất diệc nhạc hồ, thường xuyên cùng nhau trốn học đi dạo linh tinh.
Hoa Vũ nhổ ra vỏ hạt dưa, “Bạn gái anh An của cậu bộ dạng trông còn không đẹp bằng tôi.”
Ngôn Tiếu cậy mở tay cậu ta ra, “Lại trộm ăn đồ của tôi! Anh bộ dạng còn không bằng tôi.”
Hoa Vũ chìa tay, “Thế nên nói, cậu ta không chọn chúng ta vì chúng ta quá đẹp sao?”
Ngôn Tiếu đến liếc cũng không thèm liếc cậu ta, “Ăn của anh đí.”
Lúc này từ phía sau truyền tới một giọng nói xa lạ: “Cậu ta không chọn thì tôi chọn.”
Người đến bộ dạng tinh anh, trông không giống sinh viên cũng không giống giáo viên. Bộ Âu phục được thiết kế tinh tế trên người thể hiện rõ thân thế bất phàm của người đó. Ngôn Tiếu nhận ra mình hoàn toàn không biết gã, lại nhìn khuôn mặt đờ ra của anh Hoa đẹp trai bên cạnh, liền không khỏi nghi ngờ.
Người kia căn bản không nhìn Ngôn Tiếu, lập tức đi về phía bạn học Hoa đang cố gắng biến mình thành người tàng hình.
Hoa Vũ vốn đang ngồi trên ghế, nhìn thấy người kia bước tới liền chạy trốn, bộ dạng sợ hãi vô cùng. Người kia thấy vậy thì cong khóe môi, sau đó không coi ai ra gì ôm lấy eo Hoa Vũ, kề bên tai cậu nói gì đó, mặt Hoa Vũ soát cái liền đỏ rực.
Tiếp đó Hoa Vũ bị người kia nửa ôm nửa kéo mà mang đi.Ngôn Tiếu căng thẳng lớn tiếng gọi ở phía sau. Hoa Vũ quay lưng về phía cậu bất đắc dĩ phẩy phẩy tay. Thế là nhóc con bị bỏ rơi khó chịu trong lòng, trong tay một vốc ruột hạt dưa vừa nhằn xong bị cậu bóp nát.
Vị học trưởng nào đó vừa từ phòng họp đi ra cũng không vui.Vô ý nghe thấy mấy cô nữ sinh tám chuyện. Năm nay mười cô gái thì đến chín cô là hủ, chủ đề nói chuyện không đâu ngoài ghép cặp nam nam, nói cái gì mà tra công nửa đường biến thẳng rồi tiểu thụ tìm được người mới thiện tai thiện tai, vừa nói vừa thi thoảng lại liếc y.
Ban đầu An Nhược Cốc không quá để ý, cho đến lúc bên đó đột nhiên lớn tiếng, mấy cô gái hưng phấn kêu “Đẹp quá đẹp quá”.
— Chỉ thấy trên chiếc màn hình . inch là hình ảnh hai nam sinh đang thân mật. Một người ngồi trên băng ghế dài ngậm kẹo mút, An Nhược Cốc thậm chí còn có thể tưởng tượng được hai chân đung đưa đung đưa của cậu; người con lại thì từ phía sau ôm lấy eo cậu, bộ dạng vui vẻ. Có thể thấy được lúc chụp ảnh trời nắng đó, sáng đến chói cả mắt. Bức ảnh đại khái đã bị chỉnh sửa qua, mang một vòng sáng ám muội.
An Nhược Cốc rất nhanh liền nhíu mày. Trong lòng có chút buồn phiền. Y biết giữa hai người kia căn bản không có gì, nhưng lại không thể không để ý, giống như bản thân là diễn viên chính mà lại bị diễn viên phụ lấn át. Mà chính vì để ý càng khiến y thêm khó chịu. Tâm tình bị ảnh hưởng đến như vậy thực không giống y thường này. Người theo đuổi sự hoàn hảo luôn từ chối tất cả những gì họ không thể nắm chắc. Thật không may là, có một tiểu kỳ ba đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời y, hơn nữa, cái tên gọi tra công kia thực khó nghe.
Còn một chuyện nữa, chính là anh trai nhà mình không hiểu sao lại kết thành đôi với huynh đệ tốt của y. Rõ ràng lúc trước không hề quen nhau, rõ ràng lúc trước còn cách nhau nửa đất Trung Quốc mà! Lúc Dư Khả pha trò kêu mình gọi y là anh rể, thật sự quá mức kinh hãi,Được rồi, cuộc đợi quả thực càng lúc càng khó nắm bắt.
Trên đường về ký túc xá đi ngang qua một cửa tiệm đồ ăn vặt mới mở, không ngờ bắt gặp nhóc con gần đây đang trốn tránh y.Nhóc con quay lưng về phía y, đang nửa quỳ trên băng ghế nghịch gì đó.An Nhược Cốc âm thầm tiến lại gần, nhìn thấy hàng mi dày cùng cái môi khẽ chu ra của cậu, trông giống như búp bê, trong lòng liền không khỏi trở nên mềm mại.
Ánh mắt chuyển đến trên mặt bàn, hai bàn tay trắng nõi đang không ngừng di chuyển vỏ hạt dưa trên bàn, có thể nhìn ta một chữ “An” chưa thành hình.Nghe cậu nói: “Em muốn ăn anh, hừ hừ…“ Cuối cùng liền nhịn không nổi mà bật cười.
Nhóc con “A” một tiếng, sau đó vội vàng phá tan thành quả hơn nửa ngày của mình.
“Học trưởng, sao anh lại ở đây?”
An Nhược Cốc không trả lời mà lại hỏi ngược: “Có biết chũ “An” trong An Nhược Cốc có mấy cách viết không?”
Cậu nghiêng đầu nửa ngày nghĩ, “… Khổng Ất Kỷ?” (
An Nhược Cốc xoa xoa tóc cậu, “Sao lại có mình em?”
Ngôn Tiếu bĩu môi, “Hoa Vũ bị một tên lôi đi rồi.”
“Cậu ta đi rồi em không vui?”
“Uhm… Không biết nên làm gì giờ.”
“Cậu ta đi em liền không biết nên làm gì?”
“Phải.” Cảm nhận được ngữ khí của đối phương có chút quái lạ, Ngôn Tiếu cũng không nghĩ nhiều, “Học trưởng không phải đi cùng chị Kỳ sao?”
“Tô Kỳ? Không cần.”
Ngôn Tiếu tức giận nói: “Học trưởng anh thực không biết săn sóc.”
An Nhược Cốc đem chỗ ruột hạt dưa đã được nhằn nửa ngày nhét vào miệng cậu, “Có biết săn sóc không?” Nói rồi còn xấu tính đưa tay vào nghịch đầu lưỡi cậu.
Ngôn Tiếu bị dạo sợ, trợn tròn mắt không nói gì.
An Nhược Cốc: “Về phía Tô Kỳ, vẫn là gả cho thư viện thì tốt hơn, anh không có kết giao với cô ấy.”
An Nhược Cốc nói: “Chỉ có em là phiền phức nhất, hết lần này tới lần khác chỉ có em là anh không từ bỏ được.”
An Nhược Cốc nói: “Tiếu Tiếu, chúng ta yêu nhau đi.”
Câu này nói ra khỏi miệng đến ngay cả bản thân y cũng kinh ngạc. nhưng hiện thực lại đột ngột mà tự nhiên như vậy. Đến đổi ý cũng chưa từng nghĩ tới, luốn là một người dịu dàng nhưng quả quyết, lúc ra quyết định rất ít khi do dự, lúc lựa chọn hành động cũng ít khi sai lầm. Tâm ý đã rõ, chỉ có kẻ ngốc mới làm trái lại chính mình.
Thế nên, việc quan trọng nhất trước mắt là trấn an đứa ngốc vẫn đang ở trong tình trạng đờ đẫn này. Thật là, sao lúc trước lại không thấy em ý thú vị như vậy.
“Tiếu Tiếu, em tiếp tục không nói gì thì anh sẽ rút lại lời đấy.”
Ngôn Tiếu giọng buồn bực: “Em không hiểu.”
An Nhược Cố đáp: “Thực ra anh cũng không hiểu. Từng gặp gỡ rất nhiều người, có rất nhiều người vì anh mà phí công hoài sức, tiu nhiên chỉ có mình em là thành công, đã thế còn là một cậu con trai. Lúc từ chối mấy cô gái đó anh đều rất thẳng thắn, chỉ có em, từ lúc ban đầu đã rõ tình cảm của em nhưng lại không hề có ý cự tuyệt. Sau này giả bộ như không biết gì, tự nhiên như đối xử với em trai. Ha, bây giờ nghĩ lại có lẽ anh chỉ là do sợ sẽ động lòng, mà em lại còn nhỏ như thế. Cho mãi đến lúc Hoa Vũ xuất hiện, anh mới rõ điều đó có nghĩa là gì.”
“Nghĩa là gì?”
“Nghĩa là em là biến số lớn nhất cho tới lúc này trong cuộc đời anh.”
Từ không ngờ bản thân lại có thể kết qua cùng một nam sinh, lại càng không ngờ lại là nhóc con yếu ớt cần người quan tâm chăm sóc như thế này. Không biết liệu có thể ở bên nhau bao lâu, không biết sau này còn những rắc rối gì.
Anh chỉ biết, giây phút này, anh nguyện lòng nắm lấy tay em.