Edit:
Lương Chinh nhìn nàng khóe môi không tự giác cong lên một chút, cũng không biết như thế nào, thời gian hắn ở cùng với Tiểu Vương Phi của mình thì tâm tình sẽ tốt hơn.
hắn liếc nhìn nàng một cái nói: Ngủ đi.”
“Ân.” Tổng Lăng dùng sức gật đầu, lại chui vào trong chăn của mình lần nữa. Ngủ đã, trong lòng cảm thán, cách không đánh huyệt, thật sự là quá lợi hại a.
………………
Tổng Lăng luôn cảm thấy mình là người dậy rất sớm, nhưng từ khi nàng gả tới vương phủ mới phát hiện còn có người thức dậy sớm hơn so với nàng, như Lương Chinh chẳng hạn.
Tống Lăng tỉnh dậy trời mới tờ mờ sáng, đầu vừa nhấc lên thì đã không thấy thân ảnh của Lương Trinh đâu nữa, nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy ai trong phòng cả.
Nghe Tài thúc nói, Lương Trinh mỗi ngày đều dậy rất sớm để đi Quân doanh. Hôm nay, chắc cũng đi rồi. Tống Lăng bò dậy từ trong chăn, mặc xong quần áo, sau đó đó gập gọn chăn lại, đem cất trong ngăn tủ. Tử Diên còn chưa tiến vào, nàng đã tự thu thập thỏa đáng. đi vào hậu viện để múc nước rửa mặt. Ai ngờ, vừa nhìn ra sân sau đãthấy Lương Chinh hắn một thân hắc y đang luyện kiếm thuật.
Kiếm xuất linh hoạt, hữu lực, một người một kiếm, di chuyển cực nhanh, một kiếm vừa dừng lại, đã thấy những nhánh cây đối diện soạt soạt…toàn bộ đều rơi trên mặt đất.
Tống Lăng không hiểu về Kiếm thuật, nàng chỉ cảm thấy Lương Chinh rất lợi hại, không chỉ là lợi hại bình thường. Bộ dáng của hắn thật anh tuấn, giống như trong thoại bản hiệp khách giang hồ vậy.
Tống Lăng ôm chậu rửa mặt đứng ở trên bậc thang, tầm mắt nhìn theo thân ảnh biến hóa ở phía trước, trong mắt nàng tràn đầy sùng bái, nhìn không hề chớp mắt a.
Nghe đồn Lương Chinh tuổi đã ra chiến trường, chinh chiến xa trường mười mấy năm. hắn văn võ song toàn lại cực kỳ anh tuấn, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiếu nữ.
Ban đầu, nàng còn cho rằng là tin đồn khoa trương, nhưng hôm nay, mới chân chính biết được. Đây đều là sự thật a!
một người nam nhân ưu tú như vậy, người xứng đôi cùng hắn nên là Tạ tiểu thư còn như nàng một cô nương nơi thôn dã, làm sao có thể vọng tưởng làm hắn thích mình được. Đôi mắt hắn lại không mù a.
Nghĩ như vậy, Tống Lăng càng cảm thấy hi vọng thật xa vời. Cũng may Lương Chinh còn chưa phát hiện ra, tạm thời nàng vẫn còn an toàn.
Lương Chinh luyện kiếm xong, quay đầu liền thấy Tống Lăng đang phát ngốc, ôm cái chậu rửa mặt đứng trên bậc thang. Hơi nhướng mày hỏi, “Làm sao vậy?”
âm thanh nam nhân nặng nề vang lên, Tống Lăng lúc này mới hồi phục tinh thần. Vội vàng bước tới gần, thấy cả người hắn đầy mồ hôi, vội nói: “Vương Gia, ta múc nước cho ngươi rửa mặt nhé.”
nói xong, chạy vội tới bên giếng, thân mình hơi cong, đem thùng nước buông xuống, thực mau liền xách nước một xô nước đầy, đổ vào trong chậu rửa mặt. Lại ngồi xổm xuống, vò nhẹ khăn lau mặt rồi đưa tới trước mặt Lương Chinh, “Vương Gia, rửa mặt.”
Lương Chinh không lập tức tiếp nhận, ánh mắt sâu lắng nhìn chăm chú Tống Lăng. Nhìn đôi mắt to tròn sáng ngời, cái mũi nhỏ thanh tú, một đường đi xuống, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở cái miệng anh đào nhỏ nhắn kiều diễm.
Thành thân được hai ngày, đây là lần đầu tiên Lương Chinh quan sát cẩn thận Vương phi của mình. hắn đã gặp qua quá nhiều mỹ nhân, người trước mắt miễn cưỡng được coi là đẹp. Tuy rằng, không tính khuynh quốc khuynh thành, cũng coi như cảnh đẹp ý vui, rất có tư thái của nữ nhân.
Nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, rốt cuộc cũng duỗi tay tiếp nhận khăn. Nhưng lúc nhìn xuống khăn kia, ánh mắt hắn dừng ở trên mu bàn tay nàng, là một đôi tay thô ráp. Hoàn toàn không giống với đôi tay của các tiểu thư khuê các nên có, ngược lại giống như đôi tay thường làm việc nặng. Đôi mày căng thẳng, di chuyển nhìn thẳng vào mắt nàng. Ánh mắt trở nên sắc bén sâu không thấy đáy, muốn nhìn thấu nàng.
Tống Lăng bị đôi mắt lạnh lùng dọa nhảy dựng. Ngón tay cầm khăn không tự giác mà nhéo một cái, “Vương, Vương gia, làm sao vậy?”
Lương Chinh gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cằm banh lại, chậm chạp không mở miệng.
Tống Lăng bỗng sợ hãi, trái tim đập thình thịch. Nàng thật cẩn thận hỏi lại một lần nữa, “Vương gia, có… có chuyện gì sao?”
Lương Chinh vẫn như cũ không đáp lại, đôi mắt liếc nàng một cái thật sâu, rốt cuộc cũng nhận lấy khăn lau mặt một cái. Rồi tùy ý hỏi, “Nghe nói Vương phi cầm kỳ thi họa, mọi thứ tinh thông, có tài danh tài nữ đệ nhất thiên hạ?”
Tống Lăng nghe vậy, mặt trắng một mảnh.
Lương Chinh lại nhìn nàng, đôi mắt híp lại một chút, nói tiếp: “Mấy ngày nữa là thượng thọ tuổi của phụ hoàng, không bằng Vương Phi nàng gảy một khúc, thay vi phu chúc thọ Phụ hoàng, lại tăng chút thể diện cho bổn Vương?”
Tống Lăng đến Cầm thế nào, còn chưa nhìn thấy bao giờ, thế nào lại gảy cầm được chứ. Tống Lăng sắc mặt trắng bệch, lắc lắc đầu, “không… gảy cầm…”
Lương Chinh nhìn nàng, hỏi: “Như thế nào? không được sao?”
“không, không.”
“Vậy, quyết định như thế đi. Ba ngày sau là tiệc thượng thọ của phụ hoàng. Bổn Vương liền chờ ngươi tăng thể diện cho ta.”
“…….”
Lương Trinh nói một câu, dọa Tống lăng sợ hãi, tâm hoảng ý loạn. Đợi Lương Chinh vừa ra khỏi cửa, liền rối loạn vội vội vàng vàng chạy đi tìm Tử Diên thương lượng đối sách.
Tử Diên đang ngồi trên ghế, nghe vậy, đứng bật dậy, làm đổ cả chiếc ghế gỗ. Cả hai đều gấp đến độ muốn khóc, ba ngày làm sao bây giờ a.
“Thiên a! Ba ngày thì thời gian học là không kịp a!” Tử Diên gấp đến độ mồ hôi lạnh trên trán đều toát ra. Xoay tới xoay lui trong phòng.
Tống lăng cũng đặt mông ngồi lên giường nàng. Sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy, nàng ngàn vạn đều không nghĩ tới, nhanh như vậy liền bị lộ rồi.
Chủ tớ hai người nhìn nhau, đều thấy được gấp gáp, nôn nóng trong mắt đối phương, giống như kiến bò trên chảo nóng vậy. Làm thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp, Tống Lăng dứt khoát nói “Cùng lắm thì ta liền nói với hắn, ta sẽ không gảy cầm.”
Tử Diên quay đầu nhìn nàng, “Người điên rồi.”
Tống Lăng hỏi lại, “Nếu không, phải làm sao bây giờ? Hôm nay là đánh đàn, ngày mai có thể sẽ bắt ta ngâm thơ đối chữ, ta đến chữ to đều không nhận biết mấy cái, làm sao có thể. Còn không, trực tiếp nói với hắn, ta căn bản không phải là tài nữ, tất cả thanh danh bên ngoài đều do người bên ngoài không rõ đồn thổi thôi.”
“không được, không được, tuyệt đối không được. Thanh danh tiểu thư nhà ta cũng không phải do đồn thổi. Huống chi, Vương gia là người như nào, sao có thể bị ngươi lừa gạt như thế được?”
“Kia, như vậy làm sao bây giờ?” Tống Lăng đôi mắt đều hơi đổ, đang tốt như vậy, thế nào đột nhiên bắt nàng gảy cái gì cầm.
“Người để ta ngẫm nghĩ, để ta ngẫm….” Tử Diên lại đi tới đi lui, trong đầu vận chuyển nhanh chóng.
Tống Lăng ngồi ở trên tường cau mày cắn đầu ngón tay, mỗi lần nàng lo âu thì thích cắn đầu móng tay, cắn cắn, là có thể nghĩ ra biện pháp. Trời mau tới buổi trưa, linh quang chợt lóe, Tống Lăng vỗ đầu, đột nhiên nói to “Ta có.”
“Ngươi có biện pháp?!” Tử Diên đột nhiên quay đầu lại, vừa mừng vừa sợ mà nhìn về phía nàng.
Đôi mắt Tống Lăng cong cong, trong mắt lộ ra tinh quang, giống như là tiểu hồ ly giảo hoạt.
………..
Lương Chinh vừa huấn luyện binh lính xong, đang chuẩn bị cùng Lương Tẫn đi ăn.
Mặc dù hai người đều là Vương gia tôn quý, nhưng dù là ở chiến trường hay trong quân doanh, hai người đều sẽ cùng các huynh đệ cùng ăn cùng ở, có thịt ăn thịt, có màn thầu ăn màn thầu. Về phương diện ẩm thực này, đều không quá quy củ.
đang trên đường thì có một binh lính từ bên ngoài chạy vào, “Vương gia, Vương gia.!”
Binh lính kia vội đáp, “Vương Gia, có một nữ nhân ở bên ngoài tới, tự xưng là phu nhân của ngài, nàng nói nàng là Vương phi nương nương.”
Lương Chinh nghĩ tới Tống Lăng, ấn đường nhíu chặt, nói: “Hỏi nàng tới làm cái gì không?”
Binh lính này lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, bất quá, Vương phi nương nương xách theo một hộp đồ, có thể là đưa cơm trưa tới cho Vương gia.”
Tiếng nói vừa dứt, Lương Tẫn ở bên cạnh hâm mộ cười nói, “Thiên của ta! Nhị ca, phúc khí của người thật tốt, cưới được tức phụ hiền huệ như vậy a.”
Lương Chinh liếc hắn lạnh lẽo. Lương Tuấn cười hắc hắc, ngậm miệng.
“Vương Gia, vậy có cho Vương phi vào không?”
Lương Chinh ‘ân’ một tiếng, “Đưa tới nội trướng.”
……….
Bên ngoài doanh trại.
Tống Lăng đang xách một hộp đồ ăn, đứng im khẩn trương ở đó.
Đợi trong chốt lát cũng thấy binh lính vừa vào đưa tin bước ra, người này cung kính cười nói, “Vương phi nương nương, Vương gia thỉnh ngài đi vào trong.” nói xong, liền hơi khom người, “Thuộc hạ dẫn người vào trong.”
Tống Lăng vội gật đầu cảm kích nói, “Cảm ơn, phiền toái ngươi.”
Tống Lăng lần đầu tiên tới quân doanh, nơi là sợ là trọng địa, nàng còn nghĩ Lương Chinh sẽ không cho nàng tiến vào. Nên cũng không dám loạn mắt ngắm nhìn xung quanh, chỉ nhìn thẳng theo người lính đi phía trước này.
đi mãi cũng tới doanh trướng, binh lính bên ngoài thông báo một tiếng, “Vương Gia, Vương phi nương nương tới.”
Dứt lời, liền thấy âm thanh trầm thấp của Lương Chinh vang lên, “Tiến vào.”
Tống Lăng nghe thấy âm thanh của Lương Chinh, trong lòng bỗng dưng khẩn trương một chút, cắn môi dưới, hít sâu một hơi, sau đó mới tiến lên, đến màn trướn, cong người, đi vào.
Vừa mới nhấc đầu, đã phát hiện bên trong không chỉ có mỗi Lương Chinh. Còn có mộtnam nhân rất anh tuấn và một cô nương xinh đẹp quần áo xanh lục. Nàng giật mình, có chút vô thố mà đứng ở cửa, theo bản năng cầm chặt giỏ xách trong tay.
Lương Tẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhị tẩu của mình, khuôn mặt tươi cười tiến lên nói“Nhị tẩu xem như đã lộ diện, nhị ca còn nói ngươi thật đáng yêu. Ta đang muốn tìm ngày nào đó, đến trong phủ nhìn ngươi đâu. không nghĩ tới thế nhưng ngươi lại tìm tới trước.”
Tống Lăng có điểm ngốc, nghe thấy Lương Tẫn nói câu kia, ‘nhị ca ta nói ngươi lớn lên thật đáng yêu’, theo bản năng quay đầu nhìn Lương Chinh.
Lương Chinh cũng thấy thất thố, rời đi tầm mắt, tay nắm thành quyền để ở bên môi, xấu hổ mà ho khan một tiếng.
Lão Tứ này, không có việc gì nói linh tinh gì vậy.
Tống Lăng không nghĩ tới Lương Chinh thế nhưng nói nàng đáng yêu. Trong lòng có chút vui mừng, bỗng nhiên không còn khẩn trương nữa, nhìn Lương Tẫn, hướng hắnlễ phép gật đầu, “Ngươi hảo…”
Lương Tuấn cười nói, “Ta kêu Lương Tẫn, đứng hàng thứ tư, nhị tẩu, về sau ngươi kêu ta Tứ đệ là được.”
Tống Lăng gật gật đầu, cong môi cười, “Tứ đệ hảo.”
Lục Phù cũng đi theo tiến đến, khom người hành lễ, “Ta là Lục Phù, là thị vệ cận thân của Vương gia.”
Tống Lăng nhìn cô nương áo lục trước mắt, kinh ngạc tròn đôi mắt, “Ngươi là thị vệ?”
Lục Phù cười đáp, “Đúng vậy, ta là thị vệ.”
Tống Lăng cảm thán nói, “Ta còn cho rằng chỉ có nam tử mới làm thị vệ được, ngươi lớn nên xinh đẹp như vậy cũng có thể làm thị vệ nha.”
Lục Phù được nàng khen xinh đẹp, cười cực kỳ vui vẻ, “Tạ Vương phi nương nương khích lệ.”
Lương Tẫn bên cạnh xuy một tiếng, “Nhị tẩu, ngươi đừng khen nàng, nữ nhân này giống như là một cái hán tử chứ.”
Lục Phù trừng Lương Tẫn, đá hắn một cái, “Ngươi nói cái gì? Ngươi mới là cái hán tử.”
Lương Tẫn nhướng mày, “Vốn dĩ ta là hán tử.”
Lương Chinh ngồi ở trên ghế, nhìn ba người náo nhiệt, nói cười ở cửa, tựa hồ quên hắn hoàn toàn. Tâm tình tức khắc khó chịu, vì thế lại ho khan một tiếng nữa.
Tống Lăng nghe thấy thanh âm ho khan này, đột nhiên nhớ tới chính sự. Xách hộp đồ ăn đi vào bên trong, “Vương gia, ngươi ăn cơm chưa? Ta mang đồ ăn trưa đến cho người.”
Lương Chinh thấy Tống Lăng rốt cuộc nhớ tới mình, tâm tình mới tốt hơn một chút, trên mặt lại ra vẻ lãnh đạm, hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”