Edit:
Lương Chinh đứng bên mép giường, nhìn chọc chọc tiểu yêu tinh này, khuôn mặt đen tựa đít nồi, gân xanh hai bên thái dương nhảy không ngừng.
hắn càng thêm tin tưởng, nha đầu này tuyệt không phải thiên kim Tạ gia cũng chẳng phải người mà Thái Tử phái tới.
Thái Tử phái người tới đối phó hắn, tuyệt đối sẽ không phái một nữ nhân ngu ngốc như vậy!
Nghĩ tới, lần đầu tiên mình có phản ứng với một nữ nhân, kết quả là nha đầu này lại phun ra cho hắn? Có ý tứ gì???!!!
Tâm tình đặc biệt khó chịu, đen mặt cầm theo áo bào, đi ra ngoài kêu hạ nhân tiến vào thu thập phòng.
Mấy nha hoàn đều thực nhanh nhẹn, phòng đều thu thập sạch sẽ chỉ trong chốc lát.
Tử Diên thay quần áo ướt giúp Tống Lăng.
Mà khăn trải giường cũng bị ướt, người đang nằm trên nên càng không thể đổi được.
Nàng đứng đó nhìn, đang phân vân thì thấy Lương Chinh đột nhiên tiến vào.
không nói một lời liền bé ngang Tống Lăng lên, rồi quay đầu ra ngoài, vừa đi vừa phân phó, “Đốt đàn hương đi.”
một phòng toàn mùi rượu, thật sự không thể ngửi nổi.
Lương Chinh ôm Tống Lăng tới một gian phòng trống. Các phòng trống trong Vương phủ đều có giường để chủ nhân dùng tới bất kì lúc nào.
Đá văng cánh cửa gỗ, lập tức ôm người thả xuống giường.
Tuy rằng cả người đều đang tức giận, nhưng thời điểm thả người, lại thật sự rất ôn nhu, chỉ sợ làm nàng đau.
Người trên giường ngủ thật sự sâu, một bụng hỏa đều bị nàng náo loạn diệt đi cả, hơn nữa, là lần đầu tiên, hắn cũng không muốn qua loa liền làm như vậy.
Nhìn chằm chằm cả nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ than thầm một tiếng, cũng cởi giày lên giường.
……..
Ngày mới tới, lúc Tống Lăng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
một đêm say rượu, đầu đau như búa bổ.
Muốn bò dậy khỏi giường, chỉ cảm thấy cả người xương cốt đều không nghe theo ý mình. Nhất thời, cả người lại lảo đảo ngã xuống giường.
Ngoài cửa truyền tới âm thanh gõ cửa của Tử Diên, “Nương nương, ngài đã tỉnh sao?”
Tống Lăng mệt mỏi lên tiếng, “Tỉnh.”
Tử Diên đẩy cửa tiến vào, trong tay bưng chậu nước và khăn mặt.
Tống Lăng ghé mắt nhìn người, mệt tới mức không bò dậy nổi.
Tử Diên lại gần hơn, đem chậu rửa mặt đặt lên trên ghế bên giường, “Nương nương, đã sắp tới buổi trưa, Vương gia còn đang đợi ngài ăn cơm đó.”
Tống Lăng nghe thấy lời này, cả người run lên, lập tức ngồi dậy từ trên giường, “Vương gia, Vương gia hôm nay không đi quân doanh sao?”
Tử Diên lắc đầu, “không đi đâu hết, nhưng buổi sáng Vương gia có đi ra cửa một chút, không bao lâu liền trở lại, lúc này đang chờ người cùng ăn trưa.”
Tống Lăng ngồi bên mép giường, mặt mày nhăn nhó. Tối qua nàng uống rượu say, cũng không biết có nói lời nào không lên nói không nữa.
Nàng muốn nghĩ lại, chính là chỉ có đau đầu với đau đầu mà thôi, cái gì cũng nghĩ không ra cả.
Tống Lăng tức giận chính mình, nàng tại sao lại ngu như vậy, còn dám uống say cơ đấy!
“Tử Diên tỷ tỷ, Tài thúc truyền hỏi, Vương phi nương nương đã tỉnh rồi sao? Vương gia đang chờ nương nương cùng dùng cơm a.” Ngoài cửa bỗng truyền tới thanh âm của một tiểu nha hoàn.
Tử Diên liền đáp, “đã dậy, đã dậy, lập tức sẽ tới a.”
nói xong, liền đem khăn mặt đưa cho Tống Lăng.
Dù lúc này đầu còn lộn xộn lắm, nhưng nàng chẳng nghĩ ra được điều gì, bèn rửa mặt thay quần áo ra cửa tìm Lương Chinh vậy.
Lương Chinh đang ở thư phòng chờ nàng, lúc tới đã thấy trên bàn có vài món đồ ăn. Hăn ngồi bên cạnh, còn xách một bầu rượu đang rót một ly nữa.
Tống Lăng đứng ở cửa, chần chờ chút rồi cũng đành đi vào, “Vương gia.”
Lương Chinh hơi hơi ngước mắt, liếc nàng một cái, rồi lại cười hàm ý, “Tiểu tửu quỷ tới.”
Tống Lăng nghe hắn gọi mình, tức khắc đỏ mặt, đi tới bên bàn, “Vương gia, thực xin lỗi, rượu ngày hôm qua thực sự rất ngon, cho nên ta liền…”
không nhịn được, uống nhiều hơn mấy chén.
Lương Chinh cười cười, phân phó, “Ngồi đi.”
Theo sau, “Tài thúc đi ra ngoài, đóng cửa lại đi.”
“Vâng, thưa Vương gia.” Tài thúc một bên đáp lời, liền lập tức đi ra ngoài, trở tay liền đóng cửa lại.
Trong thư phòng, hiện chỉ còn hay người Lương Chinh và Tống Lăng.
Lương Chinh rót một chén cho Tống Lăng, “Rượu mạnh nơi biên quan, so với rượu trong cung uống càng ngon.”
Tống Lăng nghĩ tới sự tình uống say của mình ngày hôm qua, nơi nào dám uống nữa, thẹn thùng nói, “Ta không uống rượu, về sau cũng đều không uống.”
Lương Chinh ngước mắt nhìn nàng, khóe miệng hơi câu, cũng không nói tiếp.
hắn bưng chén rượu lên, ngẩng đầu, một hơi cạn sạch.
Tống Lăng đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy, ngày hôm qua chắc chắn xảy ra chuyện gì đó, nhịn không nổi tò mò, liền nhìn hắn, “Vương gia, hôm qua ta có uống say làm sự tình gì mất mặt không?”
Lương Chinh cười nhạo, nhìn nàng, “Ngươi nói đi?”
Tống Lăng lắc đầu, “Ta nghĩ không ra.”
Lương Chinh cười thanh, lại ngửa đầu uống rượu, rồi từ tốn nói, “Mất mặt thì không có, nhưng thật ra, lại có chuyện xấu nha.”
Tống Lăng bỗng nhiên mở to hai mắt, “Hư… chuyện xấu?”
Cái gì….cái gì gọi là chuyện xấu?
Lương Chinh không chút để ý, từng câu từng chữ, “Bổn vương đang tắm rửa, ngươi liền bò vào trong thùng tắm của Bổn vương, muốn cùng tắm rửa.”
“Cái gì!” Tống Lăng hoàn toàn không nhớ rõ việc này, khó có thể tin trừng mắt nhìn Lương Chinh.
Lương Chinh khóe môi hơi giương lên, đáy mắt hiện ý cười, “Như thế nào? Nghĩ không ra? Vậy ngươi ngồi trên đùi bổn vương, một bên lại tự thoát xiêm y, có nhớ rõ không?”
Tống Lăng mặt mũi trắng bệch, “Sao…….sao có thể?”
Nàng sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ!
Lương Chinh nhìn nàng cười, thầm than một tiếng, “Nhìn không ra, bổn vương thế nhưng cưới một nha đầu to gan lớn mật, uống rượu say, cái gì cũng lại dám làm.”
Lương Chinh đột nhiên ngẩng đầu, như nghĩ ra cái gì, khiếp sợ hỏi, ‘Kia…chúng ra, đây, hai…đã…đã….”
Lương Chinh nhướng mày, mơ hồ mà ‘ngô’ một tiếng.
Tống Lăng che miệng, cả mặt nhỏ còn mỗi đôi mắt to tròn, đang trợn trừng vì kinh ngạc.
Lương Chinh ghé mắt nhìn nàng, “Đây là cái biểu tình gì?”
Tống Lăng run rẩy, “Chính là, chính là…vì cái gì, vì sao ta đều không nhớ rõ a….”
Lương Chinh đáy mắt hiện tia cười ái muội, nhìn Tống Lăng, “Nhớ không được sao, vậy đêm nay bổn vương liền giúp ngươi nhớ lại hồi ức một chút nhé?”
Tống Lăng ngẩn người, sau đó chợt đỏ mặt.
Tuy rằng biết đây là sự tình sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh, chính là, nàng một chút cảm giác đều không có a.
Tống Lăng rối rắm, môi mím thật chặt.
Lương Chinh uống tới chén thứ ba, mới buông bình rượu, ngước mắt nhìn nàng, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, nói từng chữ một, “Đúng rồi, ngươi còn nói cho bổn vương, ngươi không phải Tạ Uyển, ngươi là A lăng.”
Lương Chinh vừa nói xong, Tống Lăng cơ hồ lỗ tai mình có vấn đề, ngơ ngác, lại sững sờ cả người.
Lương Chinh chỉ bình tĩnh nhìn phản ứng của nàng, mắt lộ ra đánh giá, khóe miệng câu lấy một tia ý cười.
Tống Lăng trố mắt hơn nửa ngày, đôi mắt chớp một chút, “Ta có nói sao?”
Lương Chinh nhướng mày, “Ngươi cảm thấy sao? Bằng không, như nào bổn vương biế ngươi kêu A Lăng?”
Tống Lăng nhẹ nhàng nhấp môi, trong lòng một mảnh hoảng loạn, trên mặt lại trông rất bình tĩnh. Trong đầu lại vận chuyển thật nhanh, thầm nghĩ, nếu nàng nói mình là Vương phi giả, Lương Chinh có thể hay không còn tâm bình khí hòa mà ăn cơm cùng nàng.
Có thể hay không hắn đang bẫy mình?
Tống Lăng trầm mặc hồi lâu, khắc chế khẩn trương trong lòng, đôi mắt nhìn chằm chằm Lương Chinh, thấp thỏm nhỏ giọng mở miệng, “Ta là Tạ Uyển, như thế nào lại không phải Tạ Uyển chứ.”
Tống Lăng cũng không có nói mình không phải Tạ Uyển a, chỉ là Lương Chinh đang cố ý muốn hố nàng mà thôi, lại không nghĩ tới, nha đầu này còn say rượu mà còn rất linh cơ.
Lương Chinh nhìn nàng, ánh mắt càng thêm sâu, “Vậy, A Lăng lại là ai?”
“A Lăng…A Lăng cũng là ta a.” Tống Lăng cảm giác cả trái tim mình cũng run rẩy, như có một con dao trên miệng vết thương của nàng, mang tới sự sợ hãi tuyệt vọng. Bản năng nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể thừa nhận, bởi vì, một khi nàng thừa nhận, là sẽ liên lụy tới cửu tộc của mình.
Do dự một lát, cũng lấy được chút dũng khí, đối diện với tầm mắt của hắn, cười gượng, “Vương gia, A Lăng là nhũ danh của ta a.”
“Nhũ danh?”
Tống Lăng vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, nhũ danh! Vương gia không tin có thể viết thư tới Ích Châu hỏi cha mẹ ta a.”
Tống Lăng mở mắt tròn xoe, nghiêm trang mà nói dối.
Lương Chinh nhướng lông mày, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chằm chằm.
hắn chậm chạp không phản ứng, nàng cũng liền không đoán nổi hắn đang nghĩ cái gì, trong lòng vừa bồn chồn lại vừa bất đắc dĩ. trên mặt không có biểu cảm gì, kỳ thật ngực đã thấm ướt mồ hôi a.
Đợi cả hồi lâu, thư phòng an tĩnh cũng mang lại áp lực không nhỏ cho nàng, rốt cuộc, không nhịn được nữa, liền hỏi lại một câu, “Vương gia, có…có vấn đề gì sao?”
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm.
Thực tế, hắn lại càng tin tưởng vào khả năng của mình, nữ nhân trước mắt tuyệt đối không phải là Tạ Uyển, mọi việc xảy ra quá nhiều điều không hợp lý cũng như có quá nhiều sơ hở. Đường đường là mộtthiên kim của tri phủ mà một chữ to cũng không biết, làm sao Tạ tri phủ có thể bồi dưỡng nữ nhi của mình như vậy chứ? Còn nói do chính nàng không thích đọc sách, thanh danh đều do bên ngoài đồn đại linh tinh, nghĩ hắn dễ lừa như vậy sao?
Lương Chinh thấy nàng còn không chịu thừa nhận, liền tiếp tục chờ tin tức từ Thanh Phong, đợi có chứng cứ xác thực lại vạch trần nàng cũng không muộn.
hiện tại thì…hắn không ngại bồi nàng, bồi nàng chơi đùa a!
Lương Chinh trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói, “A Lăng so với A Uyển dễ nghe hơn.”
Tống Lăng ngẩn người, mở to mắt đẹp.
Vừa rồi còn chất vấn nàng, bất thình lình lại khích lệ, làm Tống Lăng có điểm ngốc ngốc.
Lương Chinh hạ khóe miệng, hỏi nàng, “Như thế nào? Ngươi cảm thấy A Lăng dễ nghe hay A Uyển dễ nghe hơn?”
Tống Lăng hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Lương Chinh. Nhưng thấy hắn không tiếp tục truy hỏi mình, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra tươi cười, “Ta cũng cảm thấy A Lăng dễ nghe a.”