Lương Chinh chép kinh phật rất nghiêm túc, một lần chép tới hơn một canh giờ. Tống Lăng nhàm chán ngồi cạnh, nhịn không được hỏi, “Vương gia, ta có thể về phòng ta không?”
Lương Chinh bảo nàng vào cùng, còn tưởng có việc gì, chứ ngồi đây tới tận giờ….
Lương Chinh không nhấc đầu, “không thể.”
Tống Lăng trợn mắt nhìn hắn, thập phần khó hiểu, “Tại sao? Ngươi chép kinh thư, ta lại không có việc gì làm.”
Lương Chinh: “Bồi ta.”
Tống Lăng: “………..”
Lương Chinh hoàn toàn không có ý muốn cho nàng đi a, Tống Lăng chán muốn chết, liền gác cằm trênbàn, đôi mắt híp lại, tay vẽ vòng vòng, trên mặt tràn ngập hai chữ ‘nhàm chán’.
Lương Chinh chép hết trang giấy này, mới cúi đầu nhìn nàng. Khuôn mặt trắng nhỏ, trên trán có vài sợi tóc rối, môi hồng chán chường cong cong.
Lương Chinh bật cười, duỗi tay vén lên, đầu ngón tay lạnh lẽo, chạm vào trán nàng, ấm áp!
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tống Lăng có chút co quắp. Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, trong mắt đối phương, dường như phát sinh thứ gì đó.
không biết qua bao lâu, Tống Lăng mới hoàn hồn, theo bản năng lui về phía sau, nàng có chút xấu hổ, vuốt vuốt trán, “Cái kia…..ta, ta đi nhà xí.”
Muốn thoát khỏi bầu không khí ngại ngùng này, lập tức, đứng dậy muốn bỏ người chạy ngay.
Chỉ là, vừa đứng dậy, đã có cơn tê chân ập tới, Tống Lăng ‘ai da’ một tiếng, đầu gối mềm nhũn, ngã xuống.
Cũng may, nàng còn chống xuống được mặt bàn, nào ngờ, vừa chạm vào, lại đập đến nghiên mực, mộtloạt biến cố liên tiếp. Lương Chinh theo bản năng tránh mực nước tung tóe khắp nơi.
- ----------….----------------
“Tạ Uyển!” Lương Chinh ngăn cản không kịp, đã thấy tay nàng đang sờ soạng trên mặt, ban đầu mặt cũng chỉ có vài giọt mực, giờ biến thành mèo đen luôn rồi.
Tống Lăng choáng váng đầy đầu, vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác nhìn hắn.
Lương Chinh dở khóc dở cười, “Tạ Uyển, mặt ngươi…”
Tống Lăng: “…………..”
Lương Chinh bất đắc dĩ lắc đầu, ra ngoài lấy chậu nước vào.
“Đến đây, ngồi xuống mép giường đi.”
Tống Lăng vội vàng mang mặt mèo đến, nhận lấy khăn lông trên tay hắn. Lương Chinh lại ấn bả vai nàng, “Ngồi xuống, đừng nhúc nhích.”
Lương Chinh vắt lại khăn cho bớt nước, một tay nâng cằm, tay kia cầm khăn nhẹ nhàng lau giúp nàng.
Tống Lăng có chút ngượng ngùng, “Ta tự mình làm.”
nói, liền duỗi tay muốn lấy khăn.
Lương Chinh: “Đừng lộn xộn, tay ngươi toàn là mực, làm bẩn tới người ta, ngươi phải giúp ta tẩy a.”
Tống Lăng: “…….”
Tống Lăng bị hắn ghét bỏ, ngượng ngùng thu tay, ngồi thẳng để hắn giúp.
Lương Chinh nghiêm túc, nhưng động tác lại rất ôn nhu, đầu ngón tay thường đụng vào làn da, động tác ấy khiến gương mặt nàng hồng hồng.
hắn gần sát, thậm chí, nàng có thể ngửi được hương vị trên người ai kia, thanh thanh đạm đạm, đó là đàn hương.
Từ động tác, tới hương thơm, phảng phất mê hoặc nhân tâm người khác. Đầu óc nàng, như không chịu sai khiến, bỗng nhỏ giọng hỏi: “Vương gia, nếu có một ngày, ta làm sai chuyện gì, ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ?”
- -----------
Động tác trên tay hơi dừng một chút, hắn rũ mắt nhìn nàng.
Tống Lăng có chút khẩn trương, hô hấp như ngừng lại, chờ đáp án của hắn.
Lương Chinh chậm rãi mở miệng, “Vậy còn xem việc gì.”
Ánh mắt xâm lược, mang theo đánh giá, liếc nàng, “Thế nào? Ngươi làm việc gì khiến ta không thể tha thứ sao?”
Lương Chinh đã trả lời, đáp án đó, nàng sao dám nói tiếp chứ, vội vàng lắc đầu, “không có, không có! Ta tùy tiện, tùy tiện hỏi mà thôi.”
Nàng chột dạ, không dám nhìn hắn, tầm mắt dời tới khăn lông, giật nhẹ xuống, “Ta tự làm đi.”
Hốt hoảng đứng dậy, chạy tới chậu nước. Nàng ngại phiền toái, liền cho cả mặt vào trong chậu để cọ rửa.
Lương Chinh sững sờ, nhìn cách mà nàng rửa mặt, khóe mắt không tự giác run rẩy hai cái.
“……..”
Tống Lăng: “…………”
Tống Lăng thấy mình bị ghét bỏ, đành ngượng ngùng thu tay, để hắn giúp.
Lương Chinh nhẹ nhàng lại nghiêm túc lau mặt cho Tống Lăng thật tỉ mỉ. Động tác ôn nhu khác hẳn, đôi khi ngón tay thường chạm vào làn da của nàng, làm gương mặt Tống Lăng hồng hồng, trông thật đáng yêu.
hắn cách nàng rất gần, thậm chí còn ngửi được hương gỗ đàn, thanh thanh đạm đạm trên người.
Hương thơm cơ thể của nam nhân, phảng phất có thể dụ hoặc nhân tâm người ta. Đầu óc Tống Lăng như không chịu sai sử, bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi hắn, “Vương gia, nếu có một ngày, ta làm chuyện sai nào đó, ngươi có tha thứ cho ta không?”
Nghe nàng hỏi, động tác trên tay Lương Chinh hơi dừng một chút, rũ mắt nhìn nàng.
Tống Lăng hỏi rồi mới thấy khẩn trương, đến hô hấp cũng cứng lại, chờ đợi đáp án của hắn.
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, mở miệng chậm rãi, “Vậy còn xem chuyện gì nữa.”
Nghe câu trả lời này, tim nàng đập mau hơn, liệu…
không để nàng tiếp tục suy nghĩ, đã thấy ánh mắt tìm tòi của Lương Chinh, “Thế nào? Ngươi làm chuyện gì để ta không thể tha thứ được sao?”
hắn đều nói cần phải xem xét, Tống Lăng cũng không dám nói tiếp, vội vàng lắc đầu không ngừng, “không có! Ta chỉ là, chỉ là…tùy tiện hỏi mà thôi.”
Nàng chột dạ, cũng không dám nhìn Lương Chinh, tầm mắt rơi xuống chiếc khăn hắn đang cầm trêntay, cầm lấy thật nhanh, “Ta tự tẩy cho nhanh đi.”
Bộ dáng sốt ruột lại hoảng hốt chạy vội ra chậu nước ngoài cửa. Nàng liền ngại phiền toái, liền trực tiếp áp mặt vào trong nước, chà lau mặt cho thật sạch.
Lương Chinh nhìn hình ảnh này, cũng thấy lạ lẫm, sững sờ nửa buổi, khóe mắt không tự giác run rẩy hai cái.
“…………”
Hai người ở trên núi thêm một ngày nữa, tới nửa buổi chiều ngày thứ hai, mới cùng nhau tới cáo biệt Ngu Tình.
Thời gian đó, Ngu Tình đang niệm kinh tại Phật đường, hai người chờ một hồi lâu, liền có tiểu sư phụ ra thông báo, “Vương gia, Vương phi, sư phụ đã nhập thiền, hai vị tự từ bái Phật tổ liền có thể xuống núi.”
Lời tiểu sư phụ vừa dứt, đôi mi thanh tú của Tống Lăng không tự giác nhíu chặt lại, “Chúng ta phải đi, muốn cáo biệt với mẫu thân.”
“Bần ni biết, sư phụ nói, hai vị có thể xuống núi, không cần từ biệt với nàng.”
“Chính là………….”
“đi thôi.”
Tống Lăng còn muốn nói tiếp, nhưng Lương Chinh đã mở miệng ngăn cản. Quay đầu bước nhanh xuống bậc thang, theo đường xuống núi.
Tống Lăng thấy vậy, vội vàng chạy theo.
Lương Chinh đi thực mau, nàng chạy thế nào cũng không kịp, mắt thấy sắp mất bóng hắn, nàng cũng sốt ruột quá, liền chạy mau hơn nữa.
Kỳ thật, ở đây hai ngày, nàng cũng cảm nhận được mẫu thân hắn không quá quan tâm tới bọn họ.
Lương Chinh đặc biệt tới thăm nàng, chỉ có thời điểm dùng bữa có nói với nhau vài câu, còn lại, hai mẹ con đều không gặp nhau hay nói chuyện gì.
Lương Chinh không nói, nhưng nàng hiểu, trong lòng hắn rất khó chịu.
Đêm qua, nàng thức dậy lúc nửa điểm, vừa ra khỏi phòng, đã thấy hắn đang ngồi một mình trong sân đình, lưng dựa vào cột đá, nhìn chằm chằm vào khoảng tối xa xăm, mắt cũng không chớp.
Xa xa nhìn hắn, lần đầu tiên Tống Lăng mới cảm nhận được thế nào là tịch mịch.
Phụ thân không coi hắn như nhi tử, đến mậu thân hắn cũng vậy, không yêu thương hắn.
Lương Chinh đi thật mau, Tống Lăng đuổi theo phía sau, nhớ lần trước thật mất mặt, nàng liền xách váy thật cẩn thận.
Dù vậy, vẫn cứ không đuổi kịp được, dù đã cố gắng, nhưng đây là đường núi, lại không phải như trong Vương phủ, trong nháy mắt, cả người Tống Lăng mất trọng tâm, ngã ‘phanh’ một tiếng.
Lương Chinh đi đằng trước, nghe thấy tiếng kêu nặng nề, liền dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Tống Lăng thầm nói xui xẻo trong lòng, liền chống tay muốn đứng dậy. Có tiếng bước chân lại gần, Tống Lăng ngẩng đầu đã thấy hắn quay lại.
Mày hắn nhăn chặt, đến trước mặt nàng hỏi, “Ngươi chạy làm gì?”
Tống Lăng mếu máo, đành tự bò dậy, nhỏ giọng, “Ngươi đi nhanh như thế……..”
Lương Chinh lại nhìn nàng, kéo người lại gần, cúi đầu kiểm tra cẩn thận.
Lần này cũng không bị thương như lần trước, chỉ có bàn tay chống mặt đất, nên bị đỏ.
Lương Chinh nhíu mày, ngước mắt nhìn nàng, “Sao ngươi lại phiền toái như vậy?”
Tống Lăng: “…………”
Lương Chinh nắm tay nàng thật chặt, dẫn nàng xuống núi.
Đường xuống núi là những phiến đá xanh, đã rất xa xưa, Tống Lăng bị hắn nắm tay, hai người sóng vai chậm bước xuống núi.
Tống Lăng ngẩng đầu nhìn Lương Chinh, hắn đang chú tâm nhìn đường phía trước, cằm banh thật chặt, môi mím thành một đường thẳng, tâm tình có vẻ không tốt.
Tống Lăng thầm nghĩ, đại khái hắn không tức giân nàng đâu nhỉ?
Tống Lăng lặng lẽ cầm lại tay hắn, rất tri kỉ nói, “Vương gia, lát nữa về Vương phủ, ta sẽ làm cơm chiều cho ngươi ăn.”
Lương Chinh sửng sốt, rũ mắt nhìn nàng, “Sao?”
Tống Lăng chớp chớp mắt, “Tâm tình không tốt mà ăn đồ ăn ngon, tự nhiên sẽ tốt hơn.”
Tống Lăng không tin nhìn nàng, “Có cách này nữa sao?”
“Đương nhiên!” Tống Lăng nghiêm trang gật đầu.
Lương Chinh: “…….”
“Chúng ta đi nhanh lên, phỏng chừng, về tới nhà trời đều tối rồi.”
Tống Lăng nói, liền túm tay hắn, vui mừng chạy nhanh hơn.
Lương Chinh bị nàng túm tay, theo bản năng muốn buông tay nàng.
hắn đường đường là một Vương gia, cùng tiểu nha đầu này chạy lung tung, thật không có thể thống gì cả.
không nghĩ tới, nhìn nha đầu này gầy ốm, mà sức lực lại không ít, túm tay hắn gắt gao.
Hai người chạy xuống chân núi, khuôn mặt Tống Lăng đã đỏ bừng, khi nên tới xe ngựa, nàng vừa thở dốc, vừa cười ngây ngô??!
Lương Chinh hô hấp vững vàng, nhàn nhã dựa vào vách xe ngựa, nhìn nàng hỏi: “Cười cái gì?”
Đôi mắt nàng cong cong, “Ngươi có cảm thấy tâm tình tốt hơn không? Lúc ta còn ở nhà, khi tâm tình không tốt, liền chạy lên trên núi, lại chạy xuống, qua lại vài vòng là tâm tình tốt hơn rồi.”
Lương Chinh nhìn nàng chằm chằm, “Ta không có, tâm tình không tốt.”
Tống Lăng chớp chớp mắt, “Phải không?”
Lương Chinh bất động thanh sắc dời tầm mắt, ‘ừ’ một tiếng.
Lương Chinh không thừa nhận hắn đang thương tâm, Tống Lăng cũng không nhiều lời nữa, ngồi bên cạnh hắn, “Ngươi muốn ăn gì? Lát nữa ta sẽ làm cho ngươi?”
Lương Chinh nhớ tới cá hấp bị Lương Tẫn và Lục Phù cướp sạch lần trước, “Cá hấp đi, lần trước ngươi làm khá ngon.”
“Tốt, trở về ta sẽ làm cho ngươi ăn.”
Xe ngựa dừng trước cửa Vương phủ lúc mặt trời vừa xuống núi.
Lương Chinh xuống trước, thấy nàng lại muốn tự nhảy xuống, liền duỗi tay ôm lấy người.
Tống Lăng bị hắn ôm không phải lần đầu, cũng không thẹn thùng như trước, chống tay vào người hắn, tự nhảy xuống, “Ta đi làm cơm chiều cho ngươi, ngươi đi tắm rửa đổi xiêm y nghỉ ngơi một lát đi.”